Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

The sun

believe

Từ bé nó luôn có những mơ ước và chưa-bao-giờ nó nghĩ đến một ngày như hôm nay- nó suy nghĩ về ước mơ của mình không phải với tâm trạng háo hức, mê say mà là với cảm xúc hết sức khổ sở

Hồi bé tí khi được hỏi về ước mơ của mình nó sẽ trả lời ngay rằng nó muốn là nhà bác học- một câu trả lời trên phương diện “chuẩn” khi gần như mọi đứa trẻ lớp 1 được hỏi đến sẽ trả lời theo khuôn ấy. Lúc đó nó chỉ nghĩ bác học là giống Đác uyn là ng` học ko ngừng nghỉ & trong suy tưởng của nó “bác học” gắn liền với những ống nghiệm & sự kính trọng của mọi người xung quanh…. Lúc ấy đơn giản vì thấy hay hay mà nó muốn trở thành nhà bác học – chẳng có suy nghĩ gì cao xa

Lớn thêm 1 chút nó muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Lúc ấy nó học lớp 3 hay lớp 5 gì đó, nó hứa với nhỏ bạn nếu sau này thành nhà thiết kế thời trang nó sẽ may riêng cho nhỏ 1 bộ áo cưới- nếu như nhỏ còn liên lạc với nó. Cái ước mơ ấy tạo cho nó 1 cảm xúc hết sức kì lạ, có thể là sự pha trộn giữa say mê và mộng tưởng, với con nít thì những gam màu sắc rực rỡ cùng với những bộ váy xòe rộng như công chúa luôn có một sức hút mãnh liệt và đó có lẽ cũng là lí do nó hứa với nhỏ bạn một bộ áo cưới chứ không phải…. đầm ngủ hay đồ bộ ở nhà…. Bản thân nó sau này suy tính lại cảm thấy hơi…”lỗ” ….

Ưhm lên cấp hai khi được hỏi nghề bạn muốn làm trong tương lai bằng tiếng Anh thì câu cửa miệng của nó luôn là “I want to be a teacher- Because I like children”- yah quá rõ ràng! Trong tất cả các nghề nghiệp mà trả lời bằng tiếng anh thì hiển nhiên câu đó đơn giản nhất. Đến lúc này thì nó cũng chẳng có suy nghĩ gì sâu xa về việc nó muốn.. mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm ..

Cuối cấp 2, kể từ khi nó biết internet là gì thì nó lao vào cuộc cách mạng “blog”, “chat”, “mạng xã hội”…. uhm cũng là giai đoạn phát triển mạnh mẽ về nhận thức của nó, sự cuốn hút đặc biệt trên những “diary” của người khác về tình củm & những rắc rối liên quan thốt nhiên biến nó thành một-chuyên-gia thích lắng-nghe và giúp họ giải-bày. Mọi thứ lúc ấy dường như nhen nhúm trong nó 1 cái gì đó… tuyệt! Uhm ko phải là sự tuyệt vời bệnh họan của những kẻ cười trên nỗi đau của người khác mà là cảm gíac thấy mình còn có ích, còn quan trọng với 1 ai đó – một người nào đó mà bản thân mình cũng chưa từng gặp mặt…

Đầu cấp 3 cũng vẫn là internet nhưng có điều độ hơn, không điên cuồng over night như trước… đến lúc ấy thì nó dần hiểu được từ “tâm lí học”, đôi khi vô tình hay hữu ý mà nó bắt gặp trên đài các vị giáo sư đang tư vấn tâm lí cho những người bên kia đầu dây…. Và nó thật sự cảm thấy thích- cảm thấy mình có-vẻ-như phù hợp với việc này…. “chuyên viên tư vấn tâm lí”- nghe cũng hay hay….

Cuối cấp 3, chuyển nhà = chuyển trường, mọi thứ xáo trộn nhanh đến mức … không thể nhanh hơn được… Sự thật mà nói thì nó đã phải bơi trong cật lực để không bị rớt lại trong môi trường đầy thú dữ- mĩ từ mà nó dành cho những đứa đầu trâu mặt ngựa.. à không ý nó là những đứa học một cách trâu bò & hiển nhiên mức độ kiểm tra của tụi nó cũng thuộc cấp cao- suýt nữa thì nó đã chết đuối trong vũng lầy học thức đó… (xin chân thành gửi lời xin lỗi đến quí thầy cô thân iu). Dù đã xác định từ trước cái mong muốn trở thành nhà tâm lí nhưng vì quá đuối nên phút cuối nó đành chuyển từ khối D sang thi khối C- đây có lẽ là quyết định làm thay đổi cuộc đời nó….

Đến giờ phút này như bao thí sinh không đủ điểm khác có lẽ nó thấy mình ngu thật! Nếu chọn D thì có lẽ không đến nỗi phải đi phúc khảo lại. Vẽ sai biểu đồ miền ở bài thi đh môn địa = mất trắng 1,5đ. Chỉ cần 1,5đ là nó đã đậu vào cái ngành mà nó ấp ủ từ….3 năm nay- tâm lí học! Ấy thế mà Ông zờy xếp đặt khéo sao mà cđ thiết kế thời trang lấy 17,5 & nó thi dc đúng 17,5đ. Giờ thì nó phải chọn lựa- hay đúng hơn là thật sự cảm thấy muốn phát điên khi nghĩ đến việc phải chọn lựa…

30/8 hết hạn nộp hồ sơ vào cđ thiết kế thời trang (nộp hồ sơ + đóng 5tr tiền học,phụ phí).

5/9 mới biết điểm phúc khảo đh

Chưa bao giờ nó nghĩ đến ước mơ của mình một cách khổ sở đến thế…

Cả 2 ngành nó đều thích! Ba phải quá nhỉ… nhưng dù sao nó vẫn rất thích- vâng thích cả 2 ngành…như nhau …

_ Tâm lí giáo dục – lúc đầu nó để ngành này lên trên vì gđ nó cũng thích nó liên quan đến sư phạm. Và thú thật rằng lúc đầu nó thích ngành này hơn 1 tẹo- chỉ 1 tí ti thoy. Ai cũng nói phúc khảo để lên điểm thật sự rất rất khó… Bản thân nó cũng biết người ta nói thế là có cơ sở…. nhưng nó vẫn nuôi một chút cái gọi là “hi vọng”…..

_ Thiết kế thời trang- thề có trời đất là nó chưa từng đến một nơi nào gọi là trung tâm dạy vẽ hay đào tạo- nó xếp ngành này thứ 2 vì nó không đủ tự tin thi đh (hay đúng hơn đh khối H & C thi cùng ngày nên nó đành chọn C ) - nó thừa biết nó sẽ không thể nào đấu nổi mấy đứa dc đào tạo bài bản suốt mấy năm trong khi bản thân nó chỉ học vẽ chưa tới 8 tiếng ở nhà bà chị hàng xóm …. Nên nó quyết định thi cho vui cái ngành này…. Không ngờ lại đậu..

Rồi bây h ?!? còn chưa tới 3 ngày nữa là hết hạn  nộp hồ sơ vào cao đẳng… Nó đã từng tuyên bố với bạn bè dù học ngành nào, cấp độ nào nó cũng tự tin là sẽ thành công…. Vậy mà giờ trong đầu nó…. Ưhm thật sự thì nó cảm thấy thích thiết kế thời trang…. Thích ! nhưng cái đầu óc cổ hủ của nó lại ham muốn cái mác đh…. Sao nó thấy ghét nó quá…. Có người nói nên chờ năm sau thi lại nhưng chờ đợi + dùi mài kinh sử không nằm trong từ điển của nó và nó thật sự không thích một chút nào trong công việc gặm nhấm lại những thứ đã qua…. Nó chợt nhớ đến một câu nói mà khi nghe từ lần đầu nó đã nghĩ đó sẽ là phương châm sống của mình…

Nếu không thể làm được việc mình thích thì hãy tập yêu thích việc mình làm!

Ở đây có hơi khác một chút là hai việc ấy nó đều rất thích & chỉ một đã thành hiện thực… nấc thang khởi đầu không cao nhưng cũng chẳng thấp ấy khiến nó suy nghĩ nhiều… uhm……......

- If chọn cđ khi có điểm phúc khảo đh & được điểm liệu nó có ghét cái quyết định mà nó “lỡ” đưa ra ?!?.

- If chờ điểm phúc khảo nhưng không được thì hiển nhiên nó đã tự đốt vé vào cđ thiết kế tt của nó. Dùng điểm đh xét hệ cđ ư ?!? Khối c không có ngành nó thích.... & cũng không có ngành nó muốn làm…

Lựa chọn hiện tại của nó có khiến tương lai phải hối hận không ?!?....


Người ở ngoài cuộc luôn có những lời khuyên thật đơn giản nhưng không ai hiểu cảm giác rối bời của chính nó. Cái bản mặt của nó thì bình thản đến đáng ghét trong khi trong tâm trí của nó mọi thứ thật hỗn lọan mọi dòng suy nghĩ lao nhanh với tốc độ chóng mặt rồi từ mọi phía chạy về một điểm, va vào nhau nát vụn đến nỗi không biết phải làm thế nào, bắt đầu từ đâu mới là đúng bởi nó không muốn sau này nó phải hối hận về sự lựa chọn của mình….

Ước gì có máy vượt thời gian của Đôrêmon nhỉ….

…………………. Trên tất cả mọi thứ, nó không cần lời khuyên…..

………………………….không cần máy của mèo ú nữa………………….

……………………………………...nó cần………………………………………

…………………………..…… một lời động viên…………………………

………………………….bảo nó “Hãy tin vào chính mình”…………………


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com