Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Maybe I Love You

No.2

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi âm thầm chịu đựng bao nỗi nhớ mong trong âm thầm ... tôi không thể tin được là tôi có thể chờ đợi 1 người con gái như vậy mặc dù tôi là kẻ thiếu kiên nhẫn ... Ngày nối tiếp ngày, tôi vẫn chỉ dám nhìn trộm khi cô ấy đang viết bài, không dám nói 1 lời nào ... Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao mình lại phải như vậy chỉ vì 1 người con gái cơ chứ ??? Nhưng câu trả lời thì tôi lại chưa hề được nghe, chưa được giải thích ... Tôi luôn tự nhủ rằng mình hãy cứ chờ đợi, ngày qua tháng lại rồi sẽ đến ngày mình chờ mong ... nhưng ngày ấy tới lâu quá, cuộc sống của tôi vốn đã trầm, ít bạn, gặp tình cảnh này tôi lại càng trầm hơn, tới nỗi chẳng còn ai hiểu được tôi nữa, tôi như bị lạc lõng giữa dòng đời, xung quanh mọi người nhìn tôi với cái nhìn khác hẳn, chỉ trừ 1 vài người bạn tốt ... Chờ đợi mãi thì cũng đã được gần nửa quãng đường, tôi bỗng giật mình khi gặp phải cô ấy đang xin thầy 1 cái gì đó, dò hỏi mãi mới biết cô ấy vừa cho 1 bạn chép bài vì tiết cuối hôm đó là tiết kiểm tra 1t'. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô ấy khóc, những dòng nước mắt chảy nhè nhẹ trên đôi má cô ấy, cô ấy đã van xin thầy để không bị ghi tên vào sổ nhưng kết quả lại không thành công. Mọi người ra về gần hết, chỉ còn lại vài người con gái bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy hơi xen kẽ 1 chút nên cũng hơi ngại và lẳng lặng ra về, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy sau giờ học hôm đó là những dòng nước mắt chứa chan, cô ấy gục xuống bàn trong những lời dỗ dành của các bạn ... Và đêm hôm đó, tôi thực sự bị mất ngủ, cứ nghĩ mãi về chuyện của cô ấy, câu chuyện như in hằn trong tâm trí tôi, và cứ mỗi lần nhớ lại là mọi chuyện lại như diễn ra trước mắt ... Và đây cũng chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái khóc, lần đâu tiên thấy người mình yêu mếm phải đổ lệ ... tôi dường như có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy, lẽ ra lúc ấy tôi nên ở lại, bởi điều mà cô ấy cần không phải là những lời dỗ dành, không phải là những lời nói bâng quơ để cô ấy quên đi nỗi buồn, cái mà cô ấy cần là sự cảm thông, sự chia sẻ, sự cổ vũ động viên ... nhưng tôi đã không thể làm được ... phải chăng là tôi quá yếu đuối, không dám đối mặt với sự thật ??? Chính vì cô ấy mà bỗng nhiên năm lớp 8 và 9 tôi bỗng học giỏi đột xuất, đến cả cô giáo cũng ngạc nhiên. Tôi đã rất cố gắng vì cô ấy, cố gắng rất nhiều, nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy thế vẫn chưa đủ, sự tiến bộ của tôi chỉ có thể thấy được qua điểm số và hạnh kiểm, hạnh kiểm của tôi 2 năm liền đều tốt không phải vì tôi là 1 học sinh ngoan mà bởi vì tôi thường ngồi yên 1 chỗ để thỉnh thoảng lại liếc sang bên kia ... tôi không muốn bị gọi tên trước mặt cô ấy 1 chút nào ... Cuối cùng thì ngày ấy cũng đã đến, tuy rằng cơ hội chưa chín muồi bởi tôi muốn gửi cho cô ấy sau khi thi xong ... tôi đã nhờ người bạn tên T ấy gửi hộ bức đầu tiên, nhưng kết quả hơi phũ phàng, cô ấy đã không nhận ra nét chữ của tôi và không hề nhận ra là tôi đã gửi cho cô ấy ... tôi rất không bằng lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn ... lại tiếp tục chờ 1 cơ hội khác ... Và cuối cùng, sự nỗ lực chờ đợi không ngừng của tôi cũng đã được đền đáp xứng đáng, hôm đó là ngày thứ 6 ngày 16/5, sau ngày thi chuyển cấp có 4 ngày, cô ấy đã đưa cho tôi cuốn nhật kí của cô ấy thông qua T và muốn tôi viết vài dòng vào trong đó ... lại thông qua T, tôi nhắn tới cô ấy rằng tôi sẽ câm cuốn sổ ấy qua ngày thứ 6 và đến ngày thứ 7 sẽ trả lại cho cô ấy ... tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi gấp rút viết bức thư thứ 2, lần này tôi làm công phu hơn, thức gần nửa đêm để viết 1 bức thư vừa đủ 3 tờ giấy đúp, trong bức thư ấy, tôi chỉ kịp ghi lại những điều mà tôi muốn nói với cô ấy, và những kỉ niệm đẹp của tôi và cô ấy năm lớp 8 ... và tỏ tình với cô ấy ở tờ thứ 2. Đến ngày thứ 3 ngày 20/5, trường tôi phải sang 1 trường khác để nghe phổ biến về quy định thi cử, sáng sớm hôm đó, khoảng gần 7h, tôi nhận được 1 cú điện thoại của cô ấy, và cô ấy muốn tôi đến sớm để nói chuyện, tôi đạp xe hộc tốc, tới nơi thì cô ấy lại đưa cho tôi cuốn nhật kí của cô ấy và chẳng nói 1 câu gì, tôi cũng đành giữ chặt cuốn sổ trong tay, chẳng muốn buông ra nữa ... Trống trường vang lên, tôi nhanh chân về nhà, ngỡ tưởng cô ấy muốn tôi phải viết vào cuốn sổ ấy bởi lần trước mải viết thư nên tôi đã quên không ghi gì vào cuốn sổ đó ... nhưng nào ngờ, dở ra thì bên trong đó lại là 1 bức thư ... tôi rón rén mở ra xem, ngay mấy dòng đầu tiên đã bị cô ấy mắng mỏ, nói tôi thế này thế nọ, rồi sau đó lại xin lỗi tôi, và viết ra những điều cô ấy muốn nói, tôi đã được cô ấy chấp nhận, và tôi đã cho cô ấy số điện thoại của mình, còn cô ấy thì khỏi phải cho bởi trong ngần nấy thời gian học tôi đã tìm hiểu được kha khá về cô ấy, tôi biết cả địa chỉ, số điện thoại và ngay cả sở thích của cô ấy ... Sự sung sướng khó tả của tôi tràn ngập trong lòng, tôi đâu ngờ rằng tôi lại được cô ấy chấp nhận dễ vậy, mặc dù tôi và cô ấy chẳng có điểm gì chung cả ...

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com