Điều đó tới quá nhanh, khiến cho tôi cũng phải
bàng hoàng, tôi cũng không ngờ rẳng chỉ mới bức thư thứ 2 thôi mà đã
làm nghiêng lòng 1 cô gái khó tính như cô ấy, 1 cô gái mà ngày nào tôi
còn thấy cô ấy kêu nóng và đẩy tôi ra xa sau mỗi lúc ra chơi vào ...
Tới ngày thi, tôi luôn muốn mình cố gắng hết sức để cho xứng với cô ấy,
nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, các môn của tôi cũng phải
được kha khá, ngoại trừ môn sinh, nó kéo tôi xuống tới mức tuyệt đối
... tôi biết điều này mặc dù mình chưa được cầm bài thi của mình ...
Tôi cảm thấy mặc cảm hơn khi nghe thông báo kết quả và trả hồ sơ ...
Tôi đã gọi điện cho cô ấy ngay sau hôm thi môn sinh, nói chuyện với
nhau chỉ được 1 lúc, tôi còn chưa kịp nói gì thì đã bị cúp máy ... có
thể là lần đầu chưa quen. Dần dần, tôi và cô ấy thân nhau nhiều hơn cả
trong năm học, bọn tôi thường gọi điện cho nhau lúc 10h tối, đó là
khoảng thời gian tốt nhất để tôi có thể nói chuyện với cô ấy mà không
bị những công việc buổi sáng quấy rầy ... Ngày nào cũng vậy, tôi gọi
cho cô ấy, rồi cô ấy lại gọi cho tôi, cứ thay nhau như vậy nên cũng
quen dần, lúc đầu thì bọn tôi gọi điện rất linh tinh, có lúc vào buổi
trưa, có lúc lại buổi chiều ... dần dần mới chuyển sang buổi tối ... và
cũng có thể là vì điều này mà tôi và cô ấy gọi cho nhau cũng không mấy
thường xuyên nhưng thơi gian nói chuyện mỗi lúc 1 nhiều, ban đầu nói
mấy chuyện tào lao, sau chuyển sang chuyện trên lớp, rồi lại chuyện của
từng người trong lớp ... Chúng tôi nói nhiều đến mức khiến cho tôi gần
như mất đi tính trầm của mình, tuy không thể hết hẳn vì nó đã ăn vào
máu của tôi rồi ... Trong những cú điện thoại đó, có nhiều điều mà tôi
đã dấu kín trong lòng, không muốn kể cho ai nghe, nhưng tôi đã tâm sự
với cô ấy, và cô ấy chính là nguồn cổ vũ, động viên lớn nhất của tôi,
cô ấy giúp tôi rất nhiều về mặt tình cảm, có chuyện gì tôi cũng tâm sự
với cô ấy, và nhiều khi tôi lại nghĩ rằng hình như tôi đang biến cô ấy
thành cuốn nhật kí của mình. Màn đêm dần buông xuống, trời tối dần rồi
lại sáng lên nhờ ánh trăng, hồi ấy nhà tôi không có mái tôn nên tôi có
thể vừa nói chuyện vừa ngắm trăng sao, bầu trời lúc nào cũng đẹp trong
mắt tôi và tôi luôn liên tưởng cô ấy với những vì sao trên đó để được
nhìn ngắm kĩ hơn bởi từ sau khi thi xong thì bọn tôi đường ai nấy đi,
không gặp mặt được nữa, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại ... Giờ đây,
tôi chỉ mong rằng sẽ có 1 ngày thật sự tuyệt vời, tôi và cô ấy lại ở
bên nhau, cùng ôn lại những kỉ niệm cũ, cùng trở về mái trường xưa thăm
thầy cô, thăm cái lớp học đã gắn bó với tôi trong suốt 2 năm, thăm lại
chỗ ngồi của tôi và cô ấy ... nhưng có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ đến,
sẽ không bao giờ ... Lúc bấy giờ, tôi mới chợt nhận ra rằng thứ tình
cảm mà mình dành cho cô ấy không phải là thứ tình cảm thông thường, tôi
đã yêu cô ấy, không còn là thích nữa, tôi đã thật lòng với cô ấy hơn là
cô ấy nghĩ ... Thực lòng tôi chỉ muốn cô ấy luôn được vui vẻ thôi,
thỉnh thoảng tôi chọn những ngày CN thật đẹp để đưa cô ấy đi chơi,
nhưng tôi chỉ có thể nói chuyện rất thông thường với cô ấy qua chiếc
cửa sắt, sau mấy tuần không gặp mặt nhau, tôi bỗng giật mình khi nhìn
thấy cô ấy, trông cô ấy thật tuyệt nhưng vẫn hơi xác xơ vì việc học, cô
ấy chăm quá mức, quên luôn cả bản thân, tôi đã khuyên cô ấy nên bồi bổ
nhiều hơn, khuyên rất nhiều nhưng cô ấy cũng chỉ nói có 1 câu :" thì tớ
vẫn đang bồi bổ đây mà !". Tôi chợt nhớ lại rằng khi còn ở trên lớp,
trông cô ấy rất tuyệt, thậm chí không có ai có thể thay thế được hình
ảnh của cô ấy trong trái tim tôi, nhưng khuôn mặt của cô ấy so với bây
giờ cũng chẳng khác nhiều lắm ... Thỉnh thoảng tôi vẫn thường bén mảng
sang nhà cô ấy để được nói chuyện nhưng hình như càng lúc càng khó khăn
hơn ... có lần tôi mời cô ấy đi ăn kem, có hôm đi chụp ảnh ... nhưng
chẳng hôm nào thành công cả. Tôi chưa 1 lần nào được đi chơi cùng cô ấy
cả ... chưa bao giờ ... Bỗng nhiên tôi có cái cảm giác gì đó không tốt
đối với tôi, tôi có linh cảm chẳng tốt chút nào cả, tôi cảm thấy như cô
ấy đang lừa dối tôi, cảm thấy tôi cũng đang đi quá đà và hình như cô ấy
cũng đang xa tôi dần. Mặc dù những cau chuyện ban đêm của bọn tôi ngày
1 nhiều, thời gian nói chuyện ngày 1 tăng nhưng tôi vẫn không nguôi cái
cảm giác ấy. Tôi bị đè nặng trong những câu chuyện điện thoại của cô ấy
bởi những tiếng cười, giọng nói nhỏ nhẹ, êm đềm, như đang ru tôi vào
giấc ngủ của cô ấy. Thật ngoài sức tưởng tượng của tôi, bao nhiêu
chuyện bỗng dồn dập đến với tôi từ khi tôi có cái cảm giác ấy. Tôi thấy
lo sợ, sợ không phải là sợ những điều thông thường, mà tôi sợ rằng tôi
sẽ mất cô ấy ... sẽ mất cô ấy mãi mãi ...