Mới đó mà đã sang tháng mười Hai được 4 ngày rồi, chẳng mấy chốc mà hết năm. Thời gian thì cứ trôi, còn mình vẫn cứ dừng lại ở những ý tưởng và mục đích. Mình chưa làm được cái gì thật sự có ý nghĩa cả. Tuần trước Dương làm bể kính của Thức, têế là phải đền. Mình thấy tội nghiệp cu cậu và cũng khó chịu về hành động bắt đền ấy của thằng Thức, nhưng biết làm gì được. Mình đã mong là mình có thể lo cho Dương chuyện này thế mà mọi người lo hộ mình rồi. Cũng được. Ai cũng tốt thế thì Dương được nhờ mà.
Thứ bảy. Đáng lẽ không về nhưng vì chuyện của Dương mình cũng muốn êề xem sao, hơn nữa mình không muốn "tận hưởng" hương vị cuối tuần ở đây tí nào dù rằng mình đã bắt đầu quen với cuộc sống ở đây. Về nhà lại chỉnh cho Dương một trận những chuyện "muôn năm cũ". Có lẽ dương không biết mình lo cho Dương và cũng buồn vì Dương đến thế nào. Nhưng rồi giận hờn được mấy tí đâu. Đâu lại vào đấy cả. Mình vẫn là "người nhà" của Dương mà.
Về nhà, lại làm tội mẹ. Chẳng hiểu sao dạo này mình mới biết thương mẹ một cách sâu sắc. Có lẽ mình đã lớn hơn được một tí chăng? Mình cảm thấy hổ thẹn vì lúc nào cũng không làm cho mẹ yên ổn ( vì mình là một thằng hay đòi hỏi mà). Nhiều lúc nghĩ về mẹ tự dưng mình muốn khóc. Rồi lại còn cả chị nữa. Chẳng hiểu sao dạo này mình cũng thương chị hơn. Có lẽ nhận thức trong mình đã lớn hơn thật rồi.
Chiều thứ bảy định chờ Gái đi học về rồi gặp nhưng lại thôi. Thế là hơn một tuần rồi không gặp. Mà cũng thật lạ. Cả ngày chủ nhật mình lúc nào cũng nghĩ êề gái. Hình ảnh Gái cứ hiện ra rõ mồn một thôi thúc mình. Mình thực sự mốn gặp Gái nhưng vì phải về nhà Dương sớm nên cũng không đến được. Mình cảm nhận rõ sự cần thiết của gái đối với cuộc sống của mình rồi.
Trời vào Đông. Lạnh. Mưa. Hình như vì thế mà mình cần hơi ấm - thứ hơi ấm của tình người hay của áo ấm nệm êm? Có lẽ cả hai. Mình thực sự mong sự gần gũi và gắn bó. Phải chăng đó là nguyên nhân để mình nghĩ về mẹ, êề chị, về Gái, và về những mối quan hệ gắn kết mình cần như đối với Dương? Mình cần tất cả. Mình muốn cảm nhận mồn một hơi ấm của tình thương mến trên cõi đời này. Làm sao sống được mà không yêu?