Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Bạch Mã Sóng Đôi

Thứ Ba, ngày 5.12.2006

 Mới gửi thư cho Dương lúc sáng, chắc là mai sẽ đến nơi. Cả chiều và tối hôm qua mình viết cho Dương, Gái và Trang mỏi cả tay. Viết cho Trang 3 tờ rưỡi giấy A4 những kiến thức văn mà mình thấy là cần thiết để đi thi. Chẳng biết viết như thế có ý nghĩa gì không nhưng mình vẫn viết. Đằng nào thì mình cũng coi như đó là một sự giúp đỡ, còn người ta có nhận hay không là tuỳ ở người ta chứ nhỉ.
 Hôm nay trời đã không mưa nữa, nhưng mà cái lạnh thì có lẽ ngày càng cắt da cắt thịt đi được. Mình đau đầu. Lâu lắm mới cảm nhận sự đau đầu rõ đến thế. Cả sáng mình cứ tưởng như là óc mình bị lung lay. Mình sợ...
 Nhớ Gái quá chừng. Chẳng biết làm thế nào cho đỡ nhớ nữa. Thôi chờ đến cuối tuần nếu mình về sẽ được gặp Giá thôi mà. Cố chịu đựng vậy.
 Viết thư cho Dương, nói hết mọi suy nghĩ của mình rồi. Có thể dương sẽ khó chịu, nhưng mà đó là suy nghĩ thực sự của mình. Mình không thể viết khác được.
 Tự nhiên mình cảm thấy có khoảng cách với trang và những người khác. Mọi người nghĩ gì thì mình chịu nhưng có lẽ họ không quan tâm đến sự tồn tại và tham gia của mình. Mình không muốn mình bị bỏ ngoài cuộc như vậy. Chắc trang không nghĩ mình giận nhưng thật sự là mình giận về chuyện đó. Thôi, thời gian sẽ giải quyết mọi việc mà.
 Đi học, tình hình bọn học cùng lớp đều uể oải. mình không thích như vậy. tại sao họ lại nghĩ việc đi học đoọi tuyển là cực hình. Họ không có nổi tình yêu môn học ư? đáng buồn quá đi mất.
 đến bây giờ mà vẫn chưa có quyết định để lập đội tuyển, chẳng biết đến khi nào. Chẳng biết soó phận mình sẽ ra sao đây. Mình lại nghĩ.
 Mình phải đi học đây. Tuần này học buôit tối thứ ba. Cũng được. Như vậy muốn về cuôcí tuần sẽ đỡ tiếc. Chào thật.
 Gái ơi! Nghĩa Yêu Gái nhiều lắm


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com