Tôi chỉ là một con bé , không hơn không kém . Ở tuổi mười bảy , sống rất
ngây ngô . Tôi lại càng bé nhỏ hơn bên cạnh anh "một sinh viên năm thứ năm đại học Y khoa" . Anh là anh họ của nhỏ bạn rất thân với tôi . Qua những lần trò chuyện với anh , càng ngày tôi càng mến anh hơn . Anh là một thanh niên đứng đắn , học giỏ i, nói năng khéo léo tính tình lại vui vẻ , vì thế tôi "một con bé ngây ngô" chẳng được anh xem như một người bạn gái . Tôi không hiểu vì tình yêu hay vì hiếu thắng mà lúc đó tôi quyết lòng chinh phục trái tim anh. Chúng tôi vẫn gặp nhau . Thỉnh thoảng anh chỉ hai đứa tôi một bài toán khó , một câu Anh văn hay kể những câu chuyện mới lạ , lắm lúc lại bàn đến chuyện đời . Thời gian đó tôi sống bằng sự ngây thơ , hồn nhiên mà giả dối bằng những sự trùng hợp do tôi tự tạo ra . Có lần anh bảo anh rất thích màu trắng và màu đen , bởi nó rõ ràng không lẫn lộn với màu nào , rất thật . Lúc đó , tôi vờ tròn mắt ngây thơ nó i: "Ơ , ai cho anh bắt chước em !" ( nhưng màu tôi thích nhất là màu tím ). Rất nhiều , rất nhiều những lần những lúc cùng sự đốc thúc của nhỏ bạn , cuối cùng tôi đạt được kết quả như mong muốn . Năm cuối lớp mười một , tôi đã nghe anh nói điều chờ đợi . Lúc ấy , lòng tôi tràn ngập niềm vui của kẻ chiến thắng ! Tình yêu anh dành trọn cho tôi thật đằm thắm , nhưng tôi vẫn sống trong tình anh với sự giả dối . Mỗi lời tôi nói với anh đều suy tính trước . Hết mùa hè , hai đứa tôi ít gặp nhau hơn vì đều lo cho năm cuối . Những dòng thư anh viết vội , vẫn đều đặn gửi đến cho tôi , khuyên tôi cố gắng học , giữ gìn sức khỏe .v.v. Trong khi đó , tôi vùi đầu vào học , hình như quên mất mọi thứ , quên cả anh , cả chuyện tình đùa cợt của mình . Ngày tôi tốt nghiệp , anh đến tận trường đón tôi nhưng bỗng nhiên anh không nói một lời nào . Hai đứa dắt xe đi bộ dọc theo con đường dài đầy xác phượng đỏ rực . Chợt anh đứng lại nhìn tôi nói nhỏ : "Mình chia tay nhé !". Tôi ngơ ngác như từ cung trăng rớt xuống . Nhìn anh tôi biết anh đang nói rất nghiêm chỉnh . Tôi bỗng thấy hoảng sợ : " Em đã làm gì sai ...? ". Anh lắc đầu : "Em không sai nhưng chỉ vì tình yêu không chấp nhận được sự giả dối ". Anh bước đi . Tôi đứng lại trông theo bóng anh xa dần và tôi khóc " khóc những giọt nước mắt thật sự cho tình yêu" . Sau đó , tôi mới biết được là anh đã vô tình đọc quyển nhật ký của tôi (trao cho nhỏ em anh đọc) trong đó đầy đủ cả các "chiến thuật " nhưng , thiếu một câu mà tôi chưa kịp ghi : " Tôi yêu anh thật sự " . Anh bước đi . Tôi đứng lại trông theo bóng anh xa dần và tôi khóc - khóc những giọt nước mắt thật sự cho tình yêu . Tình yêu ư........ chính tôi cũng không xác định được chính mình một khi đã bị anh vạch trần ý định điên rồ lúc nào đó . Gió nhẹ lướt qua , sướt vào mắt làm tôi phải ngẩn lên . Cánh hoa phượng rời cành , nó lưu luyến , không cam tâm , bám víu vào cành thấp hơn , gì chặt rồi tuông theo gió . Tôi chợt chạy theo anh , chạy mà điên cuồng chẳng nghĩ suy , chẳng có động cơ , và chẳng giống như ngày đầu tôi quyết định chinh phục anh có cả bằng chứng ký sự . - Anh , anh cho cho em xin hai phút . Tôi thở dồn dập , lắp bắp cũng mất đi 30 giây quý báu ........ mà vẫn không hiểu sao , không biết định nói gì , tay trái ấp lên tay phải rồi cứ ngược lại , đỏ tía cả tay , cuối đâu rung rẩy chỉ biết rằng có một cái gì đó thúc đẩy tôi nói ra . Nhưng tôi biết kết quả chẳng là gì . - Anh nhìn , lướt mắt rồi bước đi ..... Tôi vội chạy theo , ùa ra những lời mông lung , những phản xạ , vô cớ , không cần biết nó là gì . "Từ ngày quen anh em không còn viết nhật ký , em đã quên , em chỉ còn nhớ lại những gạch đầu dòng mà trong ấy viết gì em cũng đã quên . Em cho cô ấy mượn đọc vì cô ấy có những ngu ngơ như lúc đầu khi em quen anh , em không để ý điều gì trong ấy" - Em nói xong chưa .......... - Tôi không biết nói gì ngoài hai chữ "XIN LỖI" anh , tôi cuối đầu lặng lẽ bước đi hai ngã.. Tôi biết là không còn niềm tin gì nữa , tôi biết đối với anh những lời nói của tôi chỉ vì chóng chế , chỉ là mình chỉ biện minh và không đem lại kết quả gì . Tôi cũng như cánh phượng cứ theo gió lạc đi về nơi bất định . Vâng , anh nói đúng , làm sao một tình yêu chân thật có thể chấp nhận được sự giả dối . Hạnh phúc đã bay ra khỏi tầm tay của tôi ... tôi đã mất Anh thật rồi. |
Nước Mắt Tương Phùng
Tuổi thơ diệu kỳ
Bài viết cuối
Bình luận mới
sea_stars trong
Bạn có biết rằng....
Guest_thuyvy_* trong Tình bạn là mãi mãi thuylinh trong Bói Tây Phương LÊ VĂN HUYÊN trong Dấu bộ tứ (Chương 5) Guest_thuyvy_* trong Cảm ơn một người cho tôi một lần biết yêu Tik Tik Tak
|