Mấy ngày hôm nay ko blog. Hôm nào mình cũng mang nó ra để ngắm nghía và xăm soi nhưng lại ko viết. Trong đầu mình giờ ko chứa gì được nữa cả. Tất cả quá bộn bề và mình ko biết bát đầu từ đâu. Trong tim mình cũng chỉ là một khoảng trắng, một khoảng trắng được tạo bởi sự đóng băng của tình cảm con người.
Ai đó nói yêu là cho và nhận. Mình cho đi quá nhiều và giờ nhận lại chỉ là cái khoảng trắng nhờ nhờ bất định trong tim ấy. Nó cứ hiện hữu trong đó, ko rõ ràng nhưng cũng chẳng biến mất. Nó cũng giống như hình bóng của anh trong mình bây giờ vậy, vẫn đó thôi nhưng không lớn thêm chút nào. Giá như nó lớn lên hẳn thì mình đã dũng cảm chạy đến tận HP tìm anh. Nhưng nó vẫn chỉ vậy. Ngày nào cũng thế. Thỉnh thoảng lại trào lên một tý làm tim mình đau nhói.
Ai đó đã viết thế nào ấy nhỉ.
"không còn nhớ để gọi là yêu
chưa đủ quên để thành người xa lạ
anh ám ảnh giữa hai chiều nghiệt ngã
nghiêng bên này lại chòng chành bên kia"
Thế đấy. Giờ đang ngồi viết blog và mình cũng chẳng biết là viết gì, viết cho ai nữa. Cái khái niệm về "anh" đã chỉ là một phạm trù trừu tượng không chỉ đích danh cụ thể là ai. Và mình biết nó sẽ mãi là một khoảng trắng trong tim ám ảnh đến tận ngày cuối cùng của cuộc sống. Buồn và ko thể khóc. Mình quá mệt mỏi và ko có gì để nghĩ nữa. Kết thúc cái bài viết này của mình là một câu "châm ngôn" mà hầu như ngày nào mình cũng để nó chạy trên status vậy:
"Ước gì được chết đi một lúc còn thanh thản hơn một giấc ngủ dài"
Thì tình yêu bao giờ chả vậy bạn. Tặng bạn câu chuyện mà mình thấy rất hay này: http://vnvista.com/forums/index.php?showtopic=3606
Mình rất thích câu kết trong câu chuyện:
Cảm ơn bạn Tacaza. Khi đọc xong câu chuyện này và những gì bạn viết, mình đã thấy thoải mái hơn rất nhiều. Câu chuyện rất hay và nó làm cho người ta xúc động một cách nhẹ nhàng. Thật sự cảm ơn bạn!!! TY của một thiên thần.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com