Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Viết những gì mình nghĩ

Thông tin về vụ sập cầu ở Tp Cần Thơ

"Còn nhiều người chờ chúng tôi đến cứu"

Thứ năm, 27/09/2007, 13:43:14

Dưới đó còn quá nhiều người, nếu họ còn sống thì đang chờ cứu, còn nếu đã chết thì người nhà của họ cũng mong tìm thấy xác", anh Bùi Văn Bình, Đại đội trinh sát huyện Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long, người trực tiếp cứu hộ nói với VnExpress sau khi chui ra từ đống bê tông.

Tóc tai bù xù, mắt hõm sâu, áo quần xộc xệch, găng tay lem luốc đất và máu anh Bình đã làm việc không nghỉ suốt từ khi vụ tai nạn xảy ra.

Đêm qua, cùng với anh, gần 100 nhân viên cứu hộ của nhiều đơn vị khác đã thức trắng tìm kiếm nạn nhân bị chôn vùi dưới khối sắt thép, trong những điều kiện khó khăn.

         

Những giờ nghỉ hiếm hoi của lực lượng cứu hộ tại hiện trường. Ảnh: A.N.

Đội cứu hộ Philipines, Nhật Bản với khoảng 30 người, trực tiếp tháo dỡ, di dời các khối bê tông. “Tôi nghe thấy những âm thanh như tiếng gõ vào các thanh sắt vang ra. Tôi khẳng định một số người vẫn còn sống trong đó. Họ đang cầu cứu chúng tôi. Chúng tôi không thể nào bỏ cuộc giữa chừng”, một nhân viên cho biết.

Đến 24h ngày 26/9, mọi người như tuyệt vọng khi vẫn chưa cứu thêm được một ai kể từ đầu giờ chiều. Anh Bình cho biết dưới đống đổ nát có một hố sâu 3 m, vốn là để chôn trụ phụ chống dầm cầu. Khi cầu sập những người đang thi công phía trên bị kéo tuột xuống hố này. Nhưng vì khối bê tông bên trên khá lớn nên không thể chui xuống đưa người bị nạn lên.

          

Ngóng chờ người thân. Ảnh: A.N.

 

Mọi người chờ đợi hai dàn cần cẩu rinh các khối sắt đó ra. “Chúng tôi cho máy cắt các khối bê tông, thanh thép và cho bơm nước ở dưới cái hố lên”, anh Hồ Đăng Khoa, cán bộ chỉ đạo hiện trường cho biết.

1h sáng 27/9, bỗng một nhân viên hô lên đã có lối xuống. Các khuôn mặt rũ rượi như bừng tỉnh, mọi người đổ xô tới. 3h20, xác nạn nhân thứ 38 được đưa lên. Tiếp nối sau đó, đến 4h, một thi thể nữa cũng được đưa ra khỏi hiện trường. Đến 6h sáng nay, lực lượng cứu hộ đã tìm kiếm thêm ba xác nạn nhân nữa.

Mỗi lần có nạn nhân được tìm thấy, đội cứu hộ đều ghi lại một cách cẩn thận để có con số chính xác, với hy vọng không sót một ai.

"Hố đen ngòm, nước nhiều lắm. Họ nằm chồng lên nhau, có người gẫy xương sống, phần trên người gập cứng xuống chân, có người mất tay, thân thể xây xát... Đau lòng lắm", anh Bình xót xa nói với vẻ mặt như già hơn rất nhiều so với tuổi 33 của mình. Anh cũng cho biết đã cáng tất cả 119 nạn nhân kể từ sau khi cầu sập, trong đó số tử nạn nhiều hơn so với còn sống.

                    

Hy vọng mất dần trên gương mặt của những người thân. Ảnh: A.N.

“Tôi làm 5 năm trong ngành y tế, nhưng đây là lần đâu tiên tôi tham gia cứu hộ cũng như sơ cấp cứu số nạn nhân nhiều đến như vậy. So với những lần cấp cứu chấn thương do tai nạn giao thông thì đây có thể nói thật là kinh khủng và thảm họa”, cứu viên Trần Quốc Đời, Bệnh viện Đa khoa Bình Minh, nói.

Đứng ở vòng ngoài, cùng thức trắng đêm với lực lượng cứu hộ là gia đình các nạn nhân. Chị Nguyễn Thị Tâm đã ngất xỉu khi xác nạn nhân thứ nhất được đưa lên. Chị tỉnh lại khi mọi người nói đó không phải là anh Sáu chồng chị. Và thế là chị lại hy vọng mòn mỏi đến người thứ 2, 3 rồi thứ 4. Anh Sáu làm công trường này mới được 2 tháng. Cả hai vợ chồng chị có một cháu trai 4 tuổi. “Tôi nghe mấy người bạn của anh Sáu còn sống nói lại là anh ấy đang ở khu vực gần giữa nhịp bị gãy. Hy vọng...”, chị Tâm nghẹn giọng.

Ông Huỳnh Văn Hát (55 tuổi, xã Mỹ Hòa, Bình Minh) vừa cố nén lòng chia tay xác người con rể, lại lao đi hỏi thông tin về cậu con trai vẫn chưa tìm thấy. Dù được khuyên hãy nằm nghỉ lấy sức, nhưng khi lực lượng cứu hộ tìm chỗ nào, ông Hát vẫn đi theo đến đó. “Thằng Thanh nó làm nghề nhan cẩu (chỉ dẫn cẩu). Lúc ấy (lúc xảy ra tai nạn) nó đang ở trên dàn cầu, cao lắm, không biết có sống được không. Chỉ tội nó mới 27 tuổi thôi”, mắt ông Hát rơm rớm.

Rất nhiều người dân khác, đa phần ở huyện Bình Minh, Vĩnh Long, cũng đang chờ đợi tin về người thân của mình. Nhưng trời càng sáng hy vọng của họ lại càng mờ đi.

                                                     Nhóm phóng viên (từ Vĩnh Long)

Những người từ cõi chết trở về

“Vài giây sau tiếng ầm long trời lở đất, tôi cố lết người ra khỏi bùn lầy nhưng chân bị một tấm bê tông đè lên. Quanh tôi, hàng chục anh em khác đang nằm la liệt. Tôi nghĩ họ đã chết...”, nỗi kinh hoàng vẫn còn trong ánh mắt, anh Mão, một trong số những người sống sót sau thảm họa sập cầu kể.

         
Các xe cứu thương ứng trực sẵn sàng chuyển nạn nhân về bệnh viện.                                                                            Ảnh: Duy Trần.

Theo lời Mão, hơn 8h sáng, khi đang làm việc trên dầm cầu vừa đổ bê tông hôm qua thì trụ cầu đột nhiên rung chuyển mạnh. Anh nghĩ trụ cầu bị cần cẩu va vào, nhưng chỉ sau vài giây, một tiếng ầm vang lên, toàn bộ dầm cầu đổ sập.

“Theo bản năng, tôi với tay chụp lấy thanh sắt phía dầm cầu bên cạnh nhưng không kịp. Tôi nhớ mình đã hét lên rồi... không biết gì nữa", trên giường bệnh viện Đa khoa Cần Thơ, công nhân Trần Quang Mão toàn thân trắng toát màu bông băng nhưng đôi mắt vẫn hằn lên sự kinh hoàng run rẩy nhớ lại.

Tại khu cấp cứu bệnh viện đa khoa Cần Thơ, nhiều nạn nhân khác cũng đang băng bó khắp người. Họ là những người may mắn từ cõi chết trở về.
           user posted image
             
Bến sông Hậu nghẹt người ngóng chờ. Ảnh: Duy Trần. 

Anh Đặng Văn Thông, 20 tuổi, chứng kiến cảnh dầm cầu đổ sầm xuống nhưng may mắn chỉ bị gãy tay và chấn thương nhẹ ở ngực kể:“Tôi không ngờ mình còn sống. Khi dầm sập, tôi bị một công nhân khác nằm đè lên, máu trên đầu anh ấy chảy thấm đẫm người tôi. Lay bạn, tôi mới biết anh đã chết”.

Anh Thông may mắn thoát chết, nhưng bà Thương, mẹ anh, nước mắt vẫn lừng tròng. Gặp ai, bà cũng chỉ nói một câu “Tôi van các cô, các chú tìm giúp thằng Sóc con tôi”. Sóc, anh ruột của Thông, con trai lớn của bà, giờ vẫn còn mất tích.

Cũng như bà Thương, nhiều gia đình khác cũng đang tâm trạng thẫn thờ, nhao nhác. Hơn 10 tiếng sau thảm họa, hàng chục người vẫn chưa tìm thấy tung tích. Bên ngoài cổng viện, những tiếng còi hú của xe cứu thương thưa dần...
           user posted image
                       Tất cả chỉ còn là đống đổ nát ngổn ngang    

“Không được phép hết hy vọng”
18h30, sân chờ Bệnh viện quân y 121, tỉnh Cần Thơ, nơi duy nhất tiếp nhận người tử nạn, hương đèn thắp lên không chỉ cho người đã chết mà còn để cầu nguyện. Nhiều mẹ già tay lần tràng hạt, niệm Phật thành lời. Mỗi lần có chuyến xe chở nạn nhân vào viện là mọi người lại túa ra.

Chị Lan, vợ anh Sóc ôm đứa con trong tay nghẹn ngào: “Tháng trước ảnh định nghỉ làm nhưng vì con bệnh nên cố làm cho hết tháng này, nào ngờ...”.

Hơn 100 thân nhân khác cũng cùng tâm trạng chị Lan. “Có lẽ nó chưa chết, thằng Lương con tôi bơi giỏi lắm”, bà Nguyễn Thị Rớt ngụ ở An Giang, mẹ của công nhân 18 tuổi Lê Minh Lương lẩm nhẩm.

Đến 19h, Giám đốc Bệnh viện 121, Trần Thanh Quang cho biết, bệnh viện đã tiếp nhận 39 tử thi. Hơn 10 nạn nhân vẫn chưa có thân nhân đến nhận dạng.

Bác sĩ Quang cho biết thêm, bệnh viện nhận tất cả 50 bệnh nhân trong tình trạng trọng thương và đã phẫu thuật cấp cứu 8 ca chấn thương não, đa số còn lại bị gãy chân tay. “Máu không thiếu cho công tác cấp cứu. Chúng tôi sẽ thức trắng đêm nay để chờ ứng cứu người bị nạn”, bác sĩ Quang nói.

Phía bên ngoài cổng viện, vẫn vọng lên tiếng cầu nguyện của những bà mẹ có những đứa con, đứa cháu chưa trở về...
                                                                             
Thiên Chương


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com