1.
Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó có một cuốn anh
viết khi con đang còn trong bụng mẹ. Chín tháng mười ngày trải dài trong 100
trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đầu lòng.
2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một
miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữ số 34. Ít ai
biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá
nào.
Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng "lẻn"
vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm
trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý
đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết
chắc rằng con anh không bị "lạc". Ngày đón con từ bệnh viện về, khi
thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên "vật
báu" 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quí còn theo anh
mãi mãi.
3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường
để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là
những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.
4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườn cây
cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha khi nghĩ về cái
ngày con lên xe hoa về nhà người khác.
5. Tất cả những việc tưởng chừng như "ngớ ngẩn" của người cha dành
cho con, để làm gì?
Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc
Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình
Đó là câu thơ của một nhà thơ, anh đã giải thích hộ cho mọi người cha yêu con
gái. Rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả là gia
đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu không còn có con trong ngôi nhà này thì có nghĩa
là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn
sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, "vườn cây-con
gái" kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Và thế là cha
nhìn quanh, nhìn lên những "hiện thân" ấy để gặp lại một chút nhà
mình, cho đỡ nhớ nhà mình.
6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bố ăn, tôi
chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh "Bố cho con ăn,
con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc". Mới thấy vòng đời
ngắn ngủi làm sao!
Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Hình ảnh thứ 7, thứ 8,
thứ 7 tỉ xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trên Trái Đất này.
Chiều nay đưa tiễn thân phụ một người bạn về bên kia dương gian, chợt thấy mọi
thứ tình yêu đều cần phải vội vàng, đâu cứ chỉ tình yêu lứa đôi. Mau lên chứ
vội vàng lên với chứ...
Đoàn Công Lê Huy
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com