Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

CHÂN TRỜI MÀU TÍM

Ngẫu hứng thi

Tự khúc hai mươi
Có một điều chưa nói với em
Là ánh mắt và hình môi đã khác
Nếu ai cho tôi một điều ước
Tôi nghĩ rằng hạnh phúc ấy lên ngôi

Sẽ chỉ là hãnh tiến phía đơn côi
Nếu chẳng biết phương nào giông tố
Chưa nói tiếng yêu đã dập dồn đau khổ
Có ai cảm đâu …mà khắc khoải mong tìm

Thế giới hẹn hò là chuỗi trắng mắt đêm
Chừng đã mỏi phía tận cùng câu hỏi
Tình chỉ đẹp khi mãi còn chờ đợi
Vết chân thời gian hẫng dấu một người

Con thiêu thân chết phía mặt trời
Tia nắng dửng dưng hóa thành thân ái
Khi tình yêu có người nợ lãi
Vết roi đau càng hằn dấu yêu người


Không đề cho một người
Xin em đừng để nắng rơi vương
Chiều mai có kẻ âm thầm cúi nhặt
Mang về cất bên kia dòng sông thẳm
Lá làm thuyền…chở nỗi long đong

Đừng nhốt chiều trong sương…
Đường về sẽ dài thêm tiếng thở
Chiều đánh rơi nỗi buồn trong nét cỏ
Để vội vàng con dế khóc bơ vơ

Đừng đánh rơi câu nói bâng quơ
Trăng treo nghiêng trên cành mất ngủ
Khuya thầm thì lao xao mành sương rũ
Có thằng khờ ngồi trông nhện vương tơ

Em đừng bỏ quên tiếng cười ngây thơ
Năm tháng lên men nỗi buồn hóa rượu
Có một gã trai uống mình say khướt
Nghêu ngao tìm trong sương khói…. mùa em

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com