CLB Những chuyện kỳ bí
Đây là topic để các bạn post những vấn đề kỳ lạ chưa giải thích đc

- Những chuyện kỳ bí dưới đây mà Sữa sưu tầm đc là có thật , Sữa sẽ đăng source cho bà con check . Bản thân Sữa là ng ham phiêu lưu , ưa những chuyện kỳ dị , nên những loại truyện này Sữa rất thích và nghiên cứu rất kỹ

, xem xét nó 1 cach nghiêm túc chứ ko đơn thuần là đọc để biết , bản thân Sữa ko tin bói toán nhưng khá tin vào chuyện số mạng , tuy nhiên số mạng của mỗi người còn phụ thuộc vào sự cố gắng của bản thân

. Qua loạt bài này Sữa hy vọng các bạn sẽ thích và post comment ủng hộ hoặc bổ sung những chuyện kỳ bí hay hay nha
Thánh vật ở sông Tô Lịch
13.04.2007 - 12:02
Phần 1 :
Những chiếc liễn cổ tìm thấy
Những chuyện bây giờ mới kể về vụ trấn yểm sông Tô Lịch: Cty liên doanh XD VIC trúng thầu gói thầu 07 dự án cải tạo hệ thống thoát nước HN. Công việc cụ thể là nạo vét và kè đá dọc bờ sông Tô Lịch. Tác giả bài viết này là ông Nguyễn Hùng Cường đội trưởng đội XD số 12 trực tiếp chỉ huy thi công đoạn sông qua làng An Phú, P Nghĩa Đô, Q Cầu Giấy. Và mọi việc kỳ bí và đáng sợ bắt đầu từ đây.Có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cũng có thể là chuyện tâm linh chúng ta chưa giải thích được.
Trước khi thi công, với tư cách chỉ huy công trường tôi có mời ông Phạm Ngọc Anh kỹ sư thủy lợi làm chuyên viên kỹ thuật. Ngay ngày đầu tiên khi khảo sát thực địa, ông Anh phát hiện một ngôi Đền rất lớn ở bờ sông phía An Phú. Đó là ngôi Đền Quán Đời có từ thời Lý. Ông Anh nói luôn: "cậu không nên nhận thi công đoạn sông này. Nguy hiểm lắm". Rất ân hận, tôi đã không nghe theo lời khuyên này.
Ngày 15/8/2001 tôi vừa làm lễ trong đền Quán Đời, vừa cho máy xúc, máy ủi xuống bờ sông khơi công. Vừa thắp được mấy nén hương thì tự nhiên lửa trong nắm hương cứ bùng bùng cháy rực, đồng thời ngực tôi đau buốt. Mãi mới dập được lửa, cắm lên bát hương thì công trường báo có sự cố. Vái vội mấy vái, tôi chạy ra ngoài. Thì ra ngoài công trường sau khi đắp đe bơm nước ra, anh em phát hiện rất nhiều cọc gỗ lim đóng theo những hàng ngắn, bố trí rất lạ. Cũng là vô sự, vô sách, tôi chỉ huy cho máy nhổ cọc lên. Máy vừa nhổ được 2 chiếc cọc, thì tự nhiên như có một lực gì đẩy, chiếc máy xúc tự trôi xuống sông, không có cách gì giữ được. Đồng thời đê ngăn nước vỡ, nước tràn vào ngập kín chiếc máy xúc. Cũng gần như cùng lúc ấy có tiếng người hét lên. Trong đống bùn mà máy xúc đã xúc lên bờ có lẫn rất nhiều xương người, xương thú vật, rất nhiều đồ gốm, đồ sắt, đồ dùng như bát đĩa, dao, liềm, kim khâu, tiền đồng, tiền cổ. Biết là gặp chuyện lớn, tôi cho dừng thi công, yêu cầu công nhân gom tất cả đồ cổ, xương người lại và báo với Bảo tàng HN. Ông Phạm Kim Ngọc GĐ Bảo tàng HN và nhiều nhà khoa học đã đến hiện trường thu nhặt cổ vật màng về bảo tàng. Tối hôm đó, anh Hùng, người lái máy xúc nhổ cọc, đang khoẻ mạnh vừa về đến nhà chợt lên cơn động kinh, mắt trợn, miệng sủi bọt mép, người cứ quay tròn như gà bị cắt tiết. Cả nhà anh Hùng biết có sự lạ, sắm lễ ra bờ sông vừa khóc vừa lễ. Thật sợ, vừa lễ xong, đốt vàng mã được một nửa thì điện thoại ở nhà báo tin anh Hùng đã tỉnh lại.
Không biết làm cách nào, nghe bạn bè mách, tôi phóng xe đi Hải Phòng mời 1 thầy pháp nổi tiếng về trừ tà. Vừa nói chuyện với thầy, tự nhiên thầy trừng mắt: "Này, chỗ ấy âm khí nặng nề, sức tôi không trừ được". Năn nỉ mãi thầy mới đi về HN mà cũng chỉ dám làm lễ cầu an ở bờ sông và ngay đêm đó về HP.
Mấy ngày sau, Bảo tàng HN tổ chức 1 hội thảo khoa học, hội tụ rất nhiều nhà khoa học cả về sử học, bảo tàng, tâm linh... Kết luận của giáo sư Trần Quốc Vượng được chấp nhận: đây là trận đồ bát quái yểm trấn giữ cửa thành Đại La từ thế kỷ IX. GS cũng đề cập đến lực lượng âm binh tại đây và dặn tôi phải cẩn thận kẻo ảnh hướng đến sức khoẻ và tính mạng công nhân.
Tôi cùng anh em công nhân thu nhặt hết tất cả xương người liệm vào tiểu và chôn ở bờ sông, hàng ngày cắt cử người hương khói. Nhưng công việc không tiến triển được. Cứ đắp đe lên, lại vỡ. Anh em công nhânở công trường thì luôn luôn mơ thấy ma quỷ và thường gặp tai nạn lao động. Vét được chút bùn nào lên thì cũng thấy xương người, có khi cả đầu lâu. Chúng tôi liệm hết vào tiểu đêm chôn gần đó.
Một mặt tích cực đổi mới kỹ thuật thi công, mặt khác tôi vẫn tiếp tục mời thầy cúng trừ tà giải hạn. Nhưng tất cả các thầy bắc, nam đều bất lực. Công nhân toàn nằm mơ thấy những người mặc áo the, khăn xếp đánh đuổi không cho nằm. Nhiều người đã bỏ việc không dám ở lại. Anh Thương quê ở Nghệ An là công nhân xây lắp ngủ ở lán công trường, đêm nào cũng mơ thấy 1 bà cụ hiện lên nắm tóc đuổi đi và nói "Đây không phải chỗ kiếm ăn của mày, về quê mà sống". Anh Thưởng không chịu bỏ đi, còn khuyên nhiều công nhân ở lại làm. Được 3 hôm vợ anh làm cấp dưỡng cho công nhân bị bỏng độ 3 toàn thân. Sợ quá anh đưa vợ đi bệnh viện và bỏ việc luôn.
Đến tháng 11/2001 nhờ tích cực vận động tôi đã mời được thượng toạ Thích Viên Thành ở chùa Hương về làm lễ cúng cho tôi ở hiện trường. Vừa đến hiện trường thầy đẫ ngồi xuống nhắm mắt niệm phật. Niệm 1 lúc thầy đứng lên nói. Đây là trận đồ trấn yểm rất nguy hiểm. Vì các đệ tử thầy sẽ lập đàn tràng hoá giải. Sau đó thầy lập đàn tràng ở bờ sông hoá giải trấn yểm. Lễ xong thầy Thích Viên Thành nói với mọi người, "mặc dù thầy đã cố hoá giải nhưng anh em phải cẩn thận, còn anh Cường thì phải chịu nhiều hậu quả, gia đình, anh em con cháu cũng gặp hoạ. Rồi buồn buồn thầy nói: vì cái đàn tràng này tính mạng thầy cũng khó giữ", Ba tháng sau thầy Thích Viên Thành hoá. Các đệ tử nói trước khi mất thầy còn nói thầy mất vì trận đồ yểm ở sông Tô Lịch.
Nhưng công việc cũng không tiến triển được. Đê đắp lên là vỡ, kè thép không vỡ thì nước sói từ dưới lên. Đặt đá xuống thì đá chìm ngỉm. Để kiểm tra địa tầng tìm kiếm biện pháp thi công mới tôi thuê 1 dàn khoan thăm dò đến khoan mấy mũi. Dàn khoan dựng ở giữa sông, đội khoan hạ mũi khoan. Lạ thay cứ hạ mũi khoan xuống 1 đoạn là mũi khoan gãy. Ba lần như vậy họ lẳng lặng tháo dàn khoan đi mất, không cần đòi tiền. Công nhân thì vẫn hoang mang vô cùng. Anh Hoàn quê ở Ninh Bình làm đốc công, có hôm vừa dẫm chân lên đầu cột gỗ thì ở quê nhắn lên bố anh ốm thập tử nhất sinh phải cấp cứu. Anh Nguyễn Văn Nông, thủ kho là người tích cực trong việc thu lượm các hài cốt và di vật thì mẹ bị tai biến mạch máu não. Sau khi thày Thích Viên Thành làm lề hoá giải yểm trừ, anh Trần Văn Lợi người Bắc Giang xông xáo nhất nhẩy xuống lòng sông vét bùn. Vừa lên bờ tắm rửa xong thì nghe tin nhà ở quê bị cháy rụi, một đứa cháu rất thân với anh đột nhiên chết.
Các công nhân sợ hãi nghỉ việc cả. Chiều chiều đứng bên bờ sông hoang vắng lòng tôi bỗng chua xót. Tôi có tội gì đâu mà thánh thần hại tôi đến nỗi này....
Minh Tuyết (Theo Tuoitrecuoi)
Hết phần 1
Phần 2 :
Thấm thoắt đã cuối năm , trời trở rét , chỉ còn anh em than thiết với tôi là ở lại làm . Tôi đóng cọc thép sâu tới 4 m rồi làm cữ thép chắn nước : Lạ thay cứ bơm sạch nước thì cữ lại vỡ . Lúc này một số báo chí đã nói tới những sự kỳ lạ xung quanh coong trình sông Tô Lịch đoạn qua làng An Phú này . Bảo tàng Hà Nội , rồi viện tâm lý , các nhà ngoại cảm cận tâm lý đều đã tổ chức các cuộc họp tại công trình .Kết luận cuối cùng là …không giải thích được .Phía các nhà sử học khảo cổ học thì giải thích đây là di tích namừ trong quần thể chính của Tây thành Đại La. ( có thể là Ngọ môn ).Nhiều người còn yêu cầu khôi phục di tích này ,phía các nhà tâm linh ,dịch học thì nói đây là một trận đồ trấn yểm tà ma,không cho phép xâm phạm kinh thành , vì là trận đồ nên đã giam giữ rất nhiều ma mãnh, những bộ xương người mà tôi đào được rất có thể là xương người bị tế sống chôn lúc làm lễ trấn yểm .Cũng theo họ tôi đã động đến trận đồ , phá hủ nó , giải thoát cho bao nhiêu tà ma nên nó ám vào làm hại những người có mặt lúc đó, mặt khác thánh thần cũng oán giận việc làm của chúng tôi nên ra tay trừng phạt . Chuyện thánh thần ma quỷ thì không ai nhìn thấy , nhưng những sự rủi ro mà chúng tôi phải chịu đựng thì quả là đáng sợ . Có một hôm đóng cữ mới , bơm nước cạn chuẩn bị để kè bờ thì phát hiện có thêm một cọc gỗ . Dùng máy xúc nhổ mãi không được , tôi giao nhiệm vụ cho anh Thủy ( Người Ninh Bình )xuống chặt cụt đi để lấy chỗ làm . Ngay đêm hôm đó anh bị cảm nặng sốt cao phải đưa vào bệnh viện . Nhưng kinh khủng hơn sáng hôm sau điện thoại từ gia đình anh điện lên mẹ anh bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não .Đến chiều thì tin lên đứa con anh đang học lớp 7 bước từ trên hè xuống sân ngã gãy xương đùi , mặc dù từ hè và sân chỉ chênh nhau 30 cm . Đến sáng hôm sau thì mẹ anh bị đứt mạch máu não. Đang sốt hừ hừ anh Thủy cũng phải vùng dạy chạy vào đền làm lễ mới bỏ về . Sau này tôi mới biết nhà anh còn gặp nhiều chuyện không may nữa, phải cúng lễ rất nhiều anh mới sống sót được.
Nhưng bỏ không làm nữa cũng không được, đã đổ hết vốn liếng vào đây rồi bỏ đi thì không chỉ chết một mình tôi mà còn chết cả nhà , cả họ.Xin nhắc là công ty VIC trúng thầu nhưng làm từng đoạn, các đội nhậ khoán lại, phải tự bỏ tiền ra làm rồi thanh toán sau. Mặc dù tôi đã báo cáo lãnh đạo công ty nhiều lần, báo chí cũng đã nói đến chuyện này nhưng ông Nguyễn Quang Hưng- Giám đốc công ty vẫn không quan tâm giúp đỡ, ngược lại ông còn nhạo báng chê trách chúng tôi không biết làm việc . Vì vốn liếng , vì sĩ diện của một kỹ sư xây dựng tôi bàn với anh em thân tín quyết tâm làm đến cùng. May thay có ông Nguyễn Trương Tiểu.Chủ tịch Hội đồng Quản trị VIC ủng hộ tôi rất nhiều trong công việc ( hiện nay ông Tiểu đang làm Phó tổng giám đốc Tổng công ty xây dựng Hà Nội ). Được sự giúp đỡ của ông , tôi đã mời được thầy Mão, một thày tứ phủ nổi tiếng, nhà ở Vĩnh Tuy-Hà Nội, đến làm lễ tại công trường .Nhiều lần tôi và ông Tiểu đến mời ông Mão và cuối cùng đến 6/2002 ông Mão nhận lời lập đàn tràng giải trận đồ bát quái cho tôi.Đàn lớn lắm , có đủ cờ phướn , hương án , lễ mặn ,hoa quả có đỉ . Trong danh sách chủ lễ có toàn bộ ban giám đốc công ty VIC, nhưng ông Hưng không đến dự.Cúng lễ hai ngày, hai đêm , hàng trăm người đến xem ầm ĩ một khúc sông.Cúng xong ông Mão nói với tôi :”Cậu đào khúc sông này là cậu khổ rồi.Bây giờ cậu có thể làm xong việc, nhưng nhà cậu sẽ gặp nhiều tai vạ lớn , cậu sẽ mất tất cả những gì quý giá nhất , anh em cậu sẽ tán gia bại sản , gặp nhiều sự oan khuất .Tôi làm lễ cho cậu cũng sẽ bị trả giá .Mặc dù không chết nhưng e rằng khó được như trước “.
Ngay sau khi ông Mão lễ xong , chúng tôi cùng về đến nhà ,thì ông Mão ngất đi . Từ lúc đó trong gần nửa tháng người nhà ông Mão đưa ông đi khắp các bệnh viện , không bác sĩ nào biết ông mắc bệnh gì , còn ông Mão thì lúc mê lúc tỉnh , lúc thì kêu khó chịu trong người, lúc thì kêu đau đầu…
…Cứ như vậy mãi sau ông mới khỏi , nhưng từ đó sức khỏe yếu hẳn đi .Trước đây tôi không tin là thầy Thích Viên Thành chết vì tai họa sông Tô Lịch , nhưng từ khi chứng kiến ông Mão ốm thì tôi tin rằng thầy Thích Viên Thành chết vì ma sông Tô Lịch thật. Nhưng lạ nhất là từ lúc lập đàn tràng lần thứ 2 do ông Mão chủ lễ,công việc có suôn sẻ hơn. Cữ dựng lên không bị phá nữa , kè đập cũng không bị sụtlở , chúng tôi làm được gần 150m dài , quá 1/3 đoạn sông tôi nhận .Đến đây thì tôi kiệt sức , vốn liếng vay mượn khắp nơi rồi không thể vay mượn thêm được nữa.Tôi quyết định ngừng công việc tại đây .
Nhưng tai họa thì không dừng lại , vào đúng ngày tôi hết sạch tiền , định cho anh em nghỉ việc thì tự nhiên một anh công nhân lên cơn động kinh ngay tại công trường , miệng sùi bọt mép ,mất hoàn toàn ý thức . Lúc tan cơn co giật anh vẫn mê sảng mồm lảm nhảm : Trả tao đây , trả tao đây . Ngay hôm sau tôi được tiếp một người quen mớitừ Lào về . Đó là anh Tuấn một cán bộ ở Ủy ban dân tộc Trung ương . Năm trước , trong lúc chúng tôi đào trong trận đồ bát quái anh có đến thăm và chọn trong các đồ cổ xúc ở dưới sông lên , xin một cái bát hoa cúc đời Lý Anh mang về bày ở trong nhà .Từ ngày ấy gia đình lục đục, làm ăn thất bại .Vừa rồi anh có đi công tác sang Lào , có một ông thầy cúng vừa nhìn thấy anh đã hốt hoảng :” Anh có cầm vật gi của người âm không ?”.Anh trả lời : “Không có ạ”.Ông thầy cúng lắc đầu :” Anh phải nhớ lại thật kỹ đi,tôi tháy sau lưng anh có rất nhiều người âm đang đòi anh cái gì đáy , hình như là bát ăn cơm thì phải . Anh lấy của họ ở dưới sông làm họ không có cái bát ăn cơm. Anh phải trả họ ngay không thì gay go đấy .”
Anh Tuấn nhớ lại chuyện cái bát sợ quá phải bỏ dở chuyến công tác , quay về Hà Nội sắm lễ vật làm lễ tạ tội và trả cái bát vào lòng sông đúng chỗ tôi đã múc lên .Hôm đó là ngày 24/7/2002.
Chuyện còn rất dài, tai họa còn rất nhiều . Ba ngày sau đó , bố đẻ tôi đột ngột ra đi và nhiều chuyện nữa đã xảy ra tôi sẽ kể chi tiết sau .Bởi ngay đến hôm nay gia đình tôi vẫn còn phải chịu nhiều oan khuất …
Phần 3 :
Thánh vật ở sông Tô Lịch (tiếp)
Ông Nguyễn Hùng Cường kể trong suốt thời gian xảy ra chuyện ở đoạn sông Tô Lịch, hai ông Nguyễn Quang Hưng (Giám đốc Công ty VIC) và ông Nguyễn Trọng Doanh (giám đốc dự án) lúc nào cũng tỏ vẻ không tin và không hề có sự giúp đỡ nào, thậm trí còn nhạo báng và gây thêm khó khăn cho công việc thi công của tôi.
Và cũng thật đáng sợ, chỉ hai ngày, sau khi tôi an táng toàn bộ tám bộ hài cốt ở nghĩa trang Bất Bạt, trong chuyến công tác ở Quảng Ninh, xe ô tô chở ông Hưng cùng một số cán bộ bị tai nạn.
Chiếc xe Toyota bị hỏng hoàn toàn. Ông Hưng bị chấn thương nặng, gãy ba chiếc xương sườn, nhiều cán bộ đi cùng cũng bị vạ lây.
Sau đó, khoảng một tháng, văn phòng ban quản lý dự án, do ông Nguyễn Trọng Doanh trực tiếp phụ trách đặt tại Yên Sở (Hà Nội), bỗng bốc cháy dữ dội. Ngôi nhà hai tầng đặt văn phòng dự án và một số công ty tham gia thi công dự án bị thiêu rụi hoàn toàn.
Sau khi làm xong 150m trên chiều dài 360m, tôi nhận thi công, do sức cùng lực kiệt, tiền vốn không còn, tôi xin thanh lý hợp đồng.
Công ty VIC thanh lý hợp đồng mà không hỗ trợ lấy một xu nhỏ. Tôi bị lỗ 500 triệu đồng vì công trình này. Quay trở về Nghệ An, tôi đi cầu khấn ở mọi nơi, nơi nào cũng báo tôi đang bị đại nạn.
Cũng nói thêm, khi thi công công trình, ngoài số cổ vật moi ở trong trận đồ bát quái tôi đã nộp cho Bảo tàng Hà Nội, các công nhân có moi được lên nhiều bát đĩa, cốc chén cổ trong đó có một chiếc tước màu đen mà nói như GS Trần Quốc Vượng, đó là một cổ vật quý hiếm.
Khi về đến Nghệ An, do hết tiền, tôi định bán chiếc tước đó. Khách mua từ Hà Nội vào, sau một ngày trả giá, thỏa thuận mua chiếc tước ấy với giá 10.000 USD.
Thỏa thuận xong, khách quay lại khách sạn lấy tiền để trả tôi, trong lúc đó chiếc tước vẫn để trên mặt bàn. Khách mang tiền đến, chưa kịp đếm tiền thì chiếc tước không ai đụng tay vào tự nhiên vỡ đôi, vỡ vụn.
Khách co giò bỏ chạy. Ngay sau đó, tôi cũng sợ hãi quá nên mang nốt mấy cái đồ cổ còn lại ra Hà Nội gặp GS Trần Quốc Vượng và cho ông hết. GS Quốc Vượng lúc đó vừa lấy vợ mới, đang rất vui vẻ.
Ông cứ cười tôi về sự yếu bóng vía. Ông giải thích đồ ngâm lâu dưới nước, khi đưa ra ngoài không khí nước bốc hơi là cho gốm bở ra rất dễ vỡ, nhấc lên nhấc xuống nó sẽ tự nứt vỡ.
Tôi không ngờ đó là lần gặp gỡ cuối cùng của tôi với GS Vượng vì, chỉ ít lâu, ông mất đột ngột. Tôi cũng nhớ ông có xin mấy món đồ lúc ông đến công trình.
Đã bốn năm qua, tôi từ một tỷ phú, trước khi làm công trình kè sông, trở thành một kẻ tay trắng, phải phiêu bạt lên biên cương, sang cả Lào để kiếm ăn. Có lúc tôi tưởng như không còn mái nhà, không còn gia đình để về.
Năm 2006, ông anh trai thứ hai của tôi, người tham gia công trình cùng tôi, gây tai nạn giao thông làm chết người và vướng vào vòng lao lý. Ông anh thứ ba, người cho tôi vay tiền để làm kè sông Tô Lịch, sau đó gặp nhiều rủi ro, phá sản toàn bộ.
Cô em gái tôi, Nguyễn Thị Bích Hợp, công tác tại Sài Gòn đang vướng phải oan khuất. Chỉ vì lòng tận tâm tận lực với công ty PJICO, em tôi phải ra tòa.
Cô em tôi đi xin lễ nhiều nơi, các thầy đều nói hạn của em tôi bắt đầu từ đại hạn của gia đình tôi từ năm Tân Tỵ 2001, năm tôi phạm phải trận đồ trấn yểm Đại La trên sông Tô Lịch.
Cũng có thể toàn bộ chuyện này ngẫu nhiên mà rơi xuống số phận tôi, hoàn toàn không có yếu tố tâm linh.
Chỉ biết rằng, theo cố GS Trần Quốc Vượng, địa điểm mà tôi thi công là điểm giao hòa của ba con sông cổ sông Tô Lịch, sông Thiên Phù và sông Nhuệ.
Do vậy, cấu tạo địa chất rất phức tạp và hình thành những vực sâu và rồi những vực sâu cũng được bồi lấp bởi mọi thứ từng trôi nổi trong ba dòng chảy của con sông chính. Vì vậy việc thi công rất khó khăn.
Nhưng cũng có thầy địa lý nói đây là điểm giao hòa và là một huyệt phong thủy rất quan trọng. Vì vậy một thế lực nào đó lập trận đồ trấn yểm để huyệt này không phát được.
Theo Bảo Vệ Pháp Luật (còn nữa)
Phần 4 :
Thứ năm 19.04.2007, 09:25
Nhà sử học Dương Trung Quốc
Thánh vật sông Tô – Không tinBáo Văn Hóa vừa có bài phản đối nội dung bài Thánh vật Sông Tô đăng ba số đầu tiên trên ấn phẩm thuộc chủ quản của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao.
Ngay sau khi ba số đầu tiên của bài “Thánh vật ở sông Tô Lịch” được đăng trên báo Bảo Vệ Pháp Luật (cơ quan ngôn luận của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao), báo Văn Hóa (cơ quan ngôn luận của Bộ Văn hóa Thông tin) đăng trả lời phỏng vấn của nhà sử học Dương Trung Quốc bác bỏ hoàn toàn của tác giả Nguyễn Hùng Cường.
PV: Thưa ông, gần đây có những tờ báo kể những câu chuyện được gọi thánh vật ở sông Tô Lịch khiến cho dư luận quan tâm một cách thái quá, thậm chí chuyền tay nhau đọc và bàn tán xôn xao. Ông có nghe thông tin này không và ông có suy nghĩ gì?Nhà sử học Dương Trung Quốc: Theo tôi, riêng cái việc dùng từ thánh vật trong bài báo cũng mang tính báo chí, chủ yếu để gây sự tò mò, thu hút người đọc. Vụ việc này diễn ra cách đây mấy năm rồi. Tôi còn nhớ hồi đó báo chí đề cập đến một cách rất nghiêm túc. Lúc đầu cũng có những ý kiến khác nhau.
Vào thời điểm này, chúng ta không còn ở thời kỳ chủ nghĩa vô thần thô mộc nữa. Chúng ta tin rằng có đời sống tâm linh. Đời sống tâm linh ấy là một phần giá trị của đời sống thực, nó giúp cho đời sống thực tốt hơn bằng những nguyên lý mang tính đạo đức.
Tôi lấy thí dụ, ở hiền thì gặp lành, ác giả ác báo, v.v… Tôi nhớ hồi còn bé, khi đời sống tâm linh phong phú, người ta sợ quỷ thần hai vai hơn là sợ ông cảnh binh đội sếp.
Thế nên, đời sống tâm linh có mặt tích cực của nó. Nhưng cũng không đến mức chúng ta phải vận vào mình một cách không có cơ sở như thế.
Bởi vì, theo tôi được biết, tác giả bài báo ấy là một người trong cuộc, người từng tham gia xây dựng tuyến kè ở sông Tô Lịch vào thời điểm ấy, rồi muốn thể hiện, giãi bày mình gặp rủi ro trong cuộc sống, trong kinh doanh dẫn đến phá sản và giải thích gắn với hiện tượng của khúc sông ấy.
Về cá nhân tác giả bài báo ấy, chắc cũng không có lỗi gì cả, họ nghĩ sao viết vậy nhưng khi đưa thông tin không có lời giải thích khoa học, rõ ràng.
Người viết mang nặng cảm tính, vấn đề vượt ra khỏi khuôn khổ là những trải nghiệm cá nhân dẫn đến những suy luận mang tính xã hội, liên quan đến người khác. Điều đó là không bình thường.
Cách đây khoảng ba, bốn năm, sau khi đơn vị thi công tại đoạn sông Tô Lịch đó phát hiện được nhiều di vật, hiện vật, cơ quan chức năng vào cuộc và tiến hành khai quật chữa cháy. Lúc đó ông đứng ra chủ trì cuộc tọa đàm với sự góp mặt của các nhà chuyên môn để nhận định về sự phát hiện khảo cổ này. Khi đó các nhà chuyên môn nhận định ra sao?Tôi nhớ hồi đó giới chuyên môn cũng đưa ra nhiều hiện tượng về sự cố của đơn vị thi công. Ngay sau khi phát hiện, những cơ quan có trách nhiệm của Hà Nội cũng vào cuộc như bảo tàng, Sở Văn hóa Thông tin.
Tin rằng, bây giờ tìm lại hồ sơ khá đầy đủ. Khi đó, ai cũng thấy rất rõ và được giải thích rằng sự bất trắc của đơn vị thi công tại khu vực đó là bởi ở đây có thể xuất phát từ địa tầng không ổn định do nó nằm giữa nơi hội tụ của ba dòng sông.
Và có lẽ, chính điều đó khiến cho việc khảo sát thiết kế, xây dựng dự án xây dựng tuyến kè không sát với thực tế, dẫn đến thiệt thòi cho doanh nghiệp. Điều này cũng được đề cập trong cuộc tọa đàm.
Và nữa, vì là nơi hợp thủy của ba dòng sông nên trong quan niệm phong thủy cổ điển chắc chắn cũng có yếu tố phong thủy. Quan sát hiện trường chưa rõ lắm nhưng cũng có người giả thiết rằng, những dấu vết còn lại cho thấy có một sự yểm nào đó.
Nếu có đi chăng nữa thì cũng rất bình thường trong kiến trúc cổ truyền của người xưa, và nhất là không loại trừ yếu tố của thời kỳ tiền Thăng Long, của thời nhà Đường chiếm đóng, thời Cao Biền.
Nhưng vận nó vào những yếu tố được giải thích dưới góc độ chuyên môn và hiện tượng xã hội gắn liền với vụ việc cụ thể, tôi nghĩ rằng thiếu căn cứ.
Không ai có thể kết luận được rằng, vì cái vùng đất ấy mà hệ quả mang tính chất thuần túy là sự trả giá về mặt tâm linh.
Còn đương nhiên, nó vẫn là những giả thuyết. Chúng tôi tôn trọng những giả thuyết ấy. Nhưng hồi đó cũng đưa ra cũng đưa ra những căn cứ khác nhau để cho dư luận xã hội lựa chọn một nhận thức khả dĩ nhất.
Sau đấy mọi chuyện cũng lắng dịu. Việc này không phải không có sự chia sẻ với doanh nghiệp thi công ở đấy nhưng lúc đó không đến mức độ như hiện nay.
Tôi thấy rất nguy hiểm ở chỗ này, sự trải nghiệm của cá nhân doanh nghiệp ấy chúng ta có thể chia sẻ nhưng sau đó vận vào cái chuyện thí dụ như một lời cầu khấn nào đó có thể mang lại tai họa cho người khác thì khó lòng chấp nhận.
Trong loạt bài báo vừa rồi, tác giả đề cập mang tính ám chỉ chuyện GS Trần Quốc Vượng mất là cũng có liên quan đến việc này. Với tư cách là Tổng Thư ký Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, ông có ý kiến gì về chi tiết này?
Việc sở hữu cổ vật hợp pháp, rất nhiều người và những nhà khảo cổ có uy tín như thầy Vượng, chắc cũng có một số cổ vật do sưu tầm hoặc do người khác tặng để làm cơ sở nghiên cứu.
Cái cổ vật thầy nhận vào thời điểm đó hoặc những cổ vật khác thì cũng như nhau. Tôi nghĩ vận vào việc thầy bị mất là điều vô căn cứ, phần nào đó xúc phạm đến thầy.
Chúng ta đều biết, thầy Vượng mất đều có bệnh lý hẳn hoi, có cả một quá trình. Cho nên chuyện đó rất không nên đặt ra trên mặt báo.
Tôi xin nhắc lại là, những gì bản thân người viết báo ấy phải trải qua, ta cũng có thể chia sẻ nhưng cũng phải là chuyện đưa lên báo vào thời điểm này.
Còn vận vào những chuyện khác mang tính suy luận như thế tôi cho là không nên làm, tạo ra sự hoang mang trong đời sống, vì nó muốn khai thác mặt trái của tâm linh.
Như tôi nói, tâm linh có mặt tích cực để điều chỉnh đời sống xã hội. Còn điều này mang lại sự phân tâm, lo lắng không bình thường.
Khi nhận được những thông tin gọi là thánh vật như thế, ông nghĩ sao?
Tôi nghĩ, việc này các cơ quan chức năng thực hiện theo đúng quy định của pháp luật. Tuy nhiên, vấn đề này liên quan đến đời sống xã hội rất phức tạp, đa dạng cho nên cần thận trọng khi xử lý.
Điều quan trọng ở đây là vai trò của cơ quan báo chí. Mình cần chủ động điều chỉnh nó. Tôi lấy ví dụ, trước đây cơ quan báo chí cũng phản ánh, thậm chí tổ chức tọa đàm mời các nhà khoa học đến, sau đó phản ánh trung thực với phát biểu. Đó được xem như một biên bản, không đi đến kết luận. Và dân dựa vào đấy để có những ứng xử hợp lý.
Vụ việc này diễn ra lâu rồi và bây giờ bất kỳ ai có thái độ nghiêm túc muốn đề cập đến thì cần tìm đến cơ quan chức năng để nghiên cứu lại hồ sơ.
Theo Văn Hóa