Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã...
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và ... tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó ...
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng.
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại...”
Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá. Tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu ... chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác...
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi ...
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy "Em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?”, cô ấy nói "Đầu của em đau lắm!” “Hả?” "Đầu em đau lắm!”, cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp .
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
Nhưng có bao giờ Cây thấy buồn vì k0 có lá?
I write This entry For ....
...Lá lìa cành là vì gió thổi đi hay là vì cây không giữ lá ở lại??
Đọc nó xong ban đầu Sua nghĩ là tại Cây. Chắc vậy!
Nếu Cây biết quý trọng tình cảm của người khác dành cho mình thì có lẽ Cây sẽ k0 mất đi người mình yêu (nhưng mà sự thật thì Cây có yêu Lá k0? khi Cây cứ luôn làm Lá đau mãi như thế? )
Hay bởi chính Cây cũng biết đc rằng chính Cây k0 có khả năng, mang Lá đến những vùng đất tràn ngập tiếng cười cho Lá? Có lẽ bởi vậy mà Cây chỉ nhìn và cười, để Lá bay xa, xa mãi...
Cây có quá nhiều Lá, nên chẳng nhận ra Lá nào là cần cho mình cả. (Câu này Sua lấy từ 1 entry khác. Sự thật có thể Cây k0 có nhiều Lá lắm mà bởi Cây k0 thấy quý sự có mặt của Lá bên Cây mỗi ngày. Đôi khi điều đó khiến Lá suy nghĩ.)
Cuộc sống mà! Có ai biết giữ đc cái họ có đâu, ngta chỉ muốn theo đuổi những cái k0 có thật rồi khi mất đi cái họ đang có thì mới thấy buồn. (hình như Sua cũng thế! Chán thật! )
Hay là tại gió? Tại gió k0 "biết điều" ? Gió là người thứ 3 mừh! Sua k0 thik Gió! cho dù Gió là chàng trai tốt, có thể khiến Lá cảm thấy đc sự quan tâm thật sự của Gió chỉ vì đơn giản Gió yêu Lá.
Cảm nhận cho Cây-Lá- và Gió (new story)
Vậy thì chia tay đi ! - Tiếng An thốt lên.
Huy sững người lại. Anh ko tin vào những gì mình nghe thấy. Thậm chí ngay cả trong mơ anh cũng ko bao giờ nghĩ là sẽ có một ngày An thốt lên những lời này. Hoạ hoằn lắm đôi khi anh tưởng tượng ra An một ngày nào đó khi anh nói câu này – anh nói, chứ ko fải An- Lúc đó, anh sẽ nhìn anh bằng cặp mắt tròn xoe, sau đó sẽ khóc lên. Vậy mà giờ đây, An đang là người nói lên câu ấy, và cặp mắt cô ráo hoảnh, chứ ko đẫm nước mắt như anh vẫn tưởng. Thật sự là anh ko tin vào những lời vừa rồi của An, anh thừa biết An yêu anh nhiều lắm, những lời vừa rồi của An, chắc lại do giận dỗi đây! Thế nhưng cái thằng đàn ông trong anh lại tự ái. Anh nhìn An, rồi gật!
- Tuỳ cô!
Yêu nhau 2 năm, An luôn là người nhường nhịn. Chắc có lẽ vì An là người nói yêu anh trước, nên anh biết mình luôn ở thế thương phong. Lần nào giận nhau, An luôn là người làm lành trước, cho dù tất cả những lỗi lầm đa số đều thuộc về anh. Anh chẳng cần xin lỗi, anh biết thể nào sau 2-3 ngày, An lại gọi điện cho anh. Anh tin lần này cũng thế thôi. An thuộc về anh,cô ko bao giờ đủ can đảm từ bỏ anh cả. Anh là người thân duy nhât còn lại bên cô mà ! Huy nhớ rõ câu An viết cho anh ngày sinh nhật “ Em là lá, và lá sống nhờ vào cây” . Lúc đó anh chỉ cười, chắc cô lại nhiễm thói văn chương từ mấy câu chuyện vớ vẩn trên net!
oOo
An đứng dậy, cô bước ra khỏi quán, dắt xe ra. Cô cười khẩy chính mình khi có suy nghĩ Huy sẽ đuổi theo cô. An biết, Huy sẽ ko bao giờ làm thế. Anh ko wan tâm cô nghỉ gì, cảm nhận như thế nào. Luôn luôn là thế. Yêu nhau 2 năm, cô luôn fải là người gạt bỏ mọi tự ái để làm lành. Anh ko bao giờ gọi điện trước. Bên anh cô luôn phải giấu nước mắt vào trong, đê đêm về, chiếc gối ướt cả! Bạn bè bảo cô may mắn, vì Huy đẹp trai, galăng, có tài, đia vị, nói chung là hoàn hảo. Cô cười, uh, hoàn hảo nên cô mới khổ, fải ko? Cô biết, chỉ cần cô bước ra, quanh Huy chẳng bao giờ thiếu những cô gái.
Nhưng nước rồi sẽ đầy, những đau khổ mà cô chịu đựng rồi cũng có giới hạn. Những quyển lưu bút một thời xa xăm lắm mà cô chợt tìm lại được, nó nhắc cô về một thời của vô tư và thẳng thắn. Ngày ấy, cô có bao giờ như thế này. Ngày ấy.. ngày cô chưa có Huy. ..
An thấy nước mắt mình chạy dài trên má, cảnh vật trước mắt cô đã nhoè đi cả. Hình như cô thoáng thấy người đi đường nhìn mình… Kệ.! Có chút gì đo ân hận trong cô, nhưng cô ngăn nó lại, cô tin mình đã làm đúng. Nếu cô chẳng có vị trí gì trong tim Huy, thì lý do cho cô ở lại là gì? Cô đã lấy hết can đảm của mình để nói lên câu ấy. Khẽ thở dài… An tự hỏi, con đường nào cho cô hôm nay, khi đâu với cô cũng có hình ảnh Huy ?
“ La’ có thể sống ko, nếu lá rời cây?”
oOo
Một tuần trôi qua, tiếng chuông điện thoai quen thuộc của An vẫn chưa vang lên, Huy bắt đầu suy nghĩ… Cô quyết định như thế thật sao? Hay chỉ đơn giản là lần này cô giận lâu hơn? Lúc trước, chỉ cần 2 ngày là cô đã gọi điện lại cho Huy rồi, vậy mà…
Hai tuần, 3 tuần,.. Tròn một tháng. Đến lúc này thì Huy điên lên thật sự. Cô làm thế thật ? An của Huy đủ can đảm rời Huy sao? Anh mượn điện thoại thằng bạn, gọi cho cô. Ko liên lạc được. Cô đổi số? Anh gọi cho chỗ làm của cô. Họ bảo, cô chuyển công tác một tháng rồi. Anh lặng ngừơi, rồi chạy thật nhanh đến nhà cô. Căn nhà im phăng phắc với chiếc bảng đong đưa theo gió “ cho thuê” !
Huy thấy cổ họng mình khô khốc. Cuộc sống của anh như đảo lộn lên hết cả khi thiếu An. Anh thường xuyên đi làm trễ, vì ko ai gọi anh dậy mỗi sáng cả.( Với một người như anh, thì chuông báo thức là vô dụng.). Anh bỏ bữa thường xuyên hơn, vì chẳng ai mè nheo anh đi ăn nữa (lạ là cô luôn đi ăn những món anh thích, chứ ko phải món cô thích). Cái điện thoại anh cũng chẳng bao giờ vang lên tiếng chuông nghịch ngợm “tele, tele phone, có anh gì đó nghe hông” mà cô đã cài vào máy anh nữa. Cô đi, dường như mọi thứ đều trống vắng! Anh ngẩn người tự hỏi, cô ko còn yêu anh sao! Buồn, đi nhậu. Thằng bạn nghe anh kể, lắc đầu, “vậy mày có bao giờ yêu cô ấy thật sự?!” Anh định gân cổ lên cãi “ có chứ” nhưng rồi ngẩn người ra. Uh, bao giờ anh yêu cô chưa?
Cây có quá nhiều lá, nên chẳng nhận ra lá nào là cần cho mình cả ?!
oOo
Huy nhấn send cho một mes vừa soạn, Huy từ chối đi ăn trưa với cô đồng nghiệp mới. Dạo này, những cô gái xinh đẹp vây quanh anh chẳng làm anh bận tâm đến nữa. Huy buồn, bây giờ thì anh cảm nhận điều đó rất rõ, hoá ra, An trong anh chẳng mờ nhạt như anh vẫn tửong. Anh nhớ da diết nụ cười của cô. Nụ cười mà anh thấy rất đỗi bình thường trong mọi ngày, vì cô rất hay cười. Anh lạnh ngưòi khi chợt nhớ, lúc chia tay, cô cũng cừơi.. dù là rất nhẹ. Nhưng nhờ nụ cười đó, bây giờ anh hiểu rằng, cô đã chấp nhận ra đi. Anh đã để vuột mất cô!
Anh search tài liệu cho công ty, chẳng biết đầu óc nghĩ thế nào mà viết vào google cái tên “Minh An”. Con trỏ chỉ vào khung “xem ngay kết quả đầu tiên”.
Chạy dài trước mắt anh là một nền xanh dịu mát. Anh thầm nghĩ, có An ở đây, cô sẽ lại hét lên cho mà xem, cô thích nhất màu xanh…
Blog yahoo. Anh ngạc nhiên lắm khi thấy cai tên Đặng Minh An trên ấy. Thoáng nghi ngờ, chắc tên giống tên, nhưng anh chẳng thể chối cãi được khi thấy ảnh cô trên ấy. Cô có viêt blog nữa sao? Anh loáng thoáng nhớ có lần cô khoe về lượng page view của một cái blog gì đó, anh mải xem ti vi nên chẳng nói gì. Lân sau cô khoe về một câu chuyện Cây-Lá gì đó mới đọc trên mạng. Huy nhớ luc đó hình như anh cười khẩy rùi bảo nhảm. Từ ấy về sau chẳng bao giờ thấy cô nói gì liên quan đến internet nữa. Huy ân hận. Giá như mình đã nghe cô nhiều hơn.
Entry nhiều quá, gần 100 cái, hình như cô bắt đầu viết khi anh và cô yêu nhau.Anh mỉm cười khi đọc những cảm nhận của cô về những ngày đâu của tình yêu. Rồi Lời lẽ cô ngày một buồn hơn. Anh khiến cô buồn như thế sao? Cái entry cách đây 3 tháng chỉ có một dòng “lúc bé, tưởng rằng khóc là đau khổ nhất, nhưng bây giờ mới cảm nhận được, đau khổ nhất là lúc mà ko khóc nổi chỉ biết cười với chính mình một cách chua chát”
Huy thở dài, hoá ra, anh nhẫn tâm đến vậy! Cô nghĩ gì, làm gì, anh đều ko biết. Có thằng nào yêu mà như anh ko? Ngước lên trên cái tên blog, anh thấy hàng chữ nhỏ phía dưới “lá ko thể sống nếu thiếu cây, nhưng cây thì lại có quá nhiều lá.. một ngày.. lá bay bay…”
oOo
[color=deeppink][/color]chan wa!khang ko ngu dc cung len mang choi mot chut voi sua nhung sua ngu mat tieu!huhuhu!buya nao len amng choi nhe ku!!!!!ok
huhu!a, ma ne!khi nao chi them vai cai hay nha! khang thay hay do sua a, nhieu cai K ko biet lam sao ca!!!!!
khang biet sua cung dang gap nhieu van de nhung hay vui len nhe sua!!!!ok?co the moi chuyen roi se tot hon!nhieu khi chung ta nghi dieu do la bat hanh nhug luc khac lai nghi do la mot co hoi hay mot dac an gi do!!!!
nghi lai moi chuyen cung that kho hieu nhi?rac roi lam sao ay!!!!moi chuyen tuong chung nhu da theo qui dao cua no thi .......!thui ke di, cu len lop vui la tot rui!!!co gang vui ve di nhu khang ne , du co buon cung cuoi i xeo day thui!!!dung khong?nguoi ta noi hay cuoi thi do nguy hiem ve tim hon nhieu!!!
cai nay lam minh nho den khi viet nhat ki lop wa!buon gnu rui do!moi an khuya xong ne!!!!!thui khang ngu day!!!!
hehe,thì Sữa cũng đâu có buồn bã gì lắm , có bạn bè thì vui bình thừong thôi mà , nhưng mà lắm lúc ngôi một mình cũng buồn lắm , nghĩ lại mình đã làm thật nhiều .... vậy mà có lẽ ng ta ko nhận ra , hoăc có khi ng ấy wa vô tình , hoặc có khi tại mình đã làm wa nhìu nên ng đó xem nhữngh chuyện đó là bình thường , thôi kệ , dù sao triết lý sông của Sữa cũng là :
"HÃY CỨ CHO ĐI RỒI BẠN SẼ NHẬN LẠI THÔI", Khang và Sữa cũng giống nhau , rồi một ngày mong rằng tụi con gái sẽ hiểu hơn câu nói :
"Có những thứ mà bạn tưởng chừn như bình thường nhưng khi mất đi rồi bạn mới hiểu đc rằng nó quý giá biết bao "
Thôi, đi học đây , kệ , ra sao thì ra , Sữa cũng mệt mỏi rồi , dạo này thấy mệt kinh , chẳng hiểu tại sao , chắc có lẽ vì có 1 thứ đã và đang dần chết đi vậy ....
Có 1 cô gái rất đam mê toán học, cô mơ ước rằng mình sẽ trở thành một nhà toán học trong tương lai. Một hôm, có một vị giáo sư toán học nổi tiếng đến thăm trường, cô ta rất mừng, và cố gắng đến lắng nghe buổi thuyết trình của vị giáo sư đó. Sau khi kết thúc, cô ta chạy thật nhanh đến bên vị giáo sư và hỏi rằng liệu sau này cô ta có thể trở thành một nhà toán học được không. Vị giáo sư nhìn cô ta và trả lời " không! Em không có tố chất của một nhà toán học!". Đêm đó, cô ta suy nghĩ rất nhiều về những gì vị giáo sư đó nói, và nhận ra hình như mình không hợp với toán học. Sau này, cô đã lập gia đình, có 3 đứa con và có một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ. Đột nhiên nơi cô ta ở trở nên vui vẻ bởi vì có một vị giáo sư sắp đến thăm làng. Cô nhận ra đó là vị giáo sư năm xưa. Khi ngồi nghe vị giáo sư thuyết giảng, tình yêu toán học bỗng trỗi dậy trong cô thật mãnh liệt. Cuối buổi thuyết trình, cô ta chạy đến bên vị giáo sư và kể cho ông ta nghe về nỗi băn khoăn của mình. Vị giáo sư nhìn cô và nói: " Tôi đã nói y hệt như vậy với 99 cô gái, cô có trở thành người thứ 100 hay không là do cô quyết định" Cô ta bỗng thấy trời đất đổ sụp quanh chân mình.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com