Cuộc sống vốn là một vòng xoay của những màu nhiệm, không phải những
phép biến hoá hay những vị thần ước...nó là một màu nhiệm...
Làm sao mà một người mẹ có thể chịu đựng suốt 16 năm trời với đứa con
bị bệnh "xương thuỷ tinh", làm sao mà họ chịu đựng được với hơn 27 lần
gãy xương, bán nhà 7 lần...cuộc sống dường như dồn họ vào đường cùng
nhưng ...sao họ vẫn lạc quan và hy vọng, chỉ cần được sống bên nhau.
người mẹ ấy vẫn cười trong những đau vì họ còn hy vọng.
Làm sao mà một anh gù có thể giữ được nụ cười trong suốt những năm sống
nhục nhã. Anh lặng lẽ trong cái lò rèn, bị bạn chế giễu, khinh rẻ.
Nhưng anh đã không ghét một ai, anh sẵn sàng lao vào cứu một cô gái đã
không tiếc lời xỉ nhục mình đến nỗi giập nát cả cánh tay. Nụ cười đã
không rời bỏ anh vì...anh đã không rời bỏ mọi người.
Làm sao mà một trọng tài vẫn cuời sau một quyết định đã khiến anh phải
đổ gục trên sân với những giọt nước mắt, lẽ ra anh đã có bao nhiêu đất,
bao nhiều quà, anh đã mất ...nhưng không phải là tất cả, anh giữ lại
đuợc nụ cuời để mãi không bao giờ sống nhục trước bà con. Anh vẫn cười.
Làm sao mà một đứa bé 13 tuổi… cõng bạn đi học suốt 4 năm, gần 1000
ngày, mỗi ngày đi về 20cây... em đã cõng bạn mình đi một quãng đường
hơn 20.000 cây số... và trên quãng đường đó có những giọt mồ hôi, những
nụ cười và cả những giọt nước mắt, một màu nhiệm phải không bạn ! Em
giữ lại nụ cười cho tình bạn, cho ngày mai của chính mình.
Một đứa con chăm lo giặt giũ quần áo cho mẹ, từng miếng cơm, manh áo
khi người bệnh, cho đến cả những thứ dơ bẩn nhất, trong khi anh em mình
thì tránh đi,anh ở lại, vì nghĩ đến niềm đau của mẹ mà anh đã không
ngửi thấy mùi hôi, không cảm thấy cực nhọc...anh vẫn cười ! vì mẹ anh
vẫn còn.
Làm sao mà một đứa trẻ để dành tiền rửa chén suốt một năm dài, để rồi
làm mất trong đám cháy, để cứu một đứa bé không quen biết, nhưng... em
vui vì em đã cứu được một mạng người, em mất đi một món tiền và nụ cười
đã theo em trong suốt cuộc đời !
Làm sao một đứa bé mồ côi, lại hết lòng cứu một bà béo giàu sụ đã thẳng
tay đuổi em khi đang ngủ trong hiên nhà, để rồi vẫn bị khinh rẻ và đuổi
đi, nhưng em vẫn hờn trách, nụ cười thấy vậy và nó mở cửa đón chào em
cho đến cái ngày em rời xa nhân gian... em cao thượng lắm !
Làm sao mà một người phụ nữ có thể gánh trên vai mình trách nhiệm với
60-70 đứa trẻ nheo nhóc chỉ với hai, ba người cộng sự trong những năm
78-80, gạo không đủ ăn, áo không đủ mặc, chị lo hết gạo, hết củi, lo
mùa mưa đến, lo thuốc thang...suốt đời chị có lẽ đã sống trong những
nỗi lo nhưng nụ cười chưa bao giờ tắt trên đôi một người " chưa làm mẹ
nhưng chứa chan tình mẹ "
Những tháng năm công tác xã hội, tôi đã biết, đã thấy, đã nghe về những
người như vậy, có người gọi họ là nhưng người có "tâm hồn cao thượng",
có người cho rằng họ ở không, có người lại cho rằng họ là thiên thần,có
người đơn giản chỉ cho rằng họ là người tốt, còn họ chỉ biết rằng đơn
giản họ cũng là một con người bình thường như chúng ta, kẻ đã đánh rơi
nụ cười của mình ở đâu đó.
Chính họ là ngôi sao đã dẫn đường tôi... bỏ qua vị trí ở một trường
công lâp danh tiếng để vào một ngôi trường dân lập nhỏ bé, tôi đi theo
ước mơ của mình, nhất định tôi sẽ trở thành giám đốc điều hành một bệnh
viện lớn nhất trên đất nước này, nơi tập trung những công nghệ tiên
tiến nhất, đem lại những dịch vụ chăm sóc sức khoẻ tốt nhất với nhưng
y, bác sĩ tài đức song toàn, nơi sẽ đem đến hy vọng ngay cả trong những
ngày vô vọng . Một nơi chứa chan tình người.
Tôi tìm lại nụ cười.
Once again, i want you to beliving in miraculous although, may be it's hard for you.