Ngày Đẩu Đẩu buồn
ngày hom ấy tôi đã gặp em và giá như điều ước của tôi khi sao băng rơi thành hiện thực thì tôi đã muốn em rời xa tôi.Tôi đã hiểu và tôi chỉ muốn biến mất đi như nhưng gì viết tren bại biển.Những cơn sóng sẽ cuốn đi chuyện tình của tôi và em.Tôi vô duyên ,tôi tro trẽn nhưng tôi thật lòng vói em và tôi không bít vì sao em lại không dứt khoát từ chối tôi mà lại muốn làm bạn .Tôi yêu còn em là bạn.Em tham lam quá thì phải.Đã có người yêu còn cần 1 người bạn nữa lamg gì cơ chứ.Emvui bên người còn mình tôi đau khổ.Mình tôi lang thang trong công viên nhìn trời .nhìn mây,nhìn dòng sông trôi lặng lẽ mà thấy cuộc đời mình sao tủi đến thế.Nhiều đêm lặng lẽ ngắm sao trời cố gắng hình dung ra cái khuôn mặt đáng ghét của em.Tôi thật yếu lòng thì phải.Giờ tôi muốn bỏ cuộc nhưng vẫn còn vương vấn em trong lòng.Như một cái vỏ chai nổi lènh bènh trên mặt biển không bít ngày mai sẽ đi đâu hay ai đó mở nút chai ra và sẽ chìm vào đại dương sâu thẳm.
Trong cái vũ trụ bao la,nếu không có sự sống thì chả sao cả.Con người phải sống và họ phải lo ắng.Nhưng nếu hok cóa i sốncg ảthì chả cần phải suy nghĩ hay bận tâm điều gì.Cứ để mặc cho các hành tinh bay trong cái xâu thẳm và đen tối của cái không có tận cùng.
Tương lai chúng ta sẽ định cưên trnhiều hành tinh.Nhưng đến 1 lúc nào đó mọi điều lại được refresh.Sự sống lại bắt đầu từ sơ khai.
Mọi người không giống nhau nhưng đều phải chết.BỚi vậy a chỉ nên cống hiến.Và cống hiến rồi thì nên chết.
Chiều buồn,mưa lay bay .Gió khẽ lay những hàng lá xanh rì rào,héo úa.Thỉnh thoảng lại thấy xe lạnh,thiếu một chút gì của vị nồng ấm nơi người yêu làm cho ta cô đơn và trống trải.Khung gian vắng lặng không có nắng.Nắng đã nhương chỗ hay đúng hơn là khuất phục những đám mây che kín bầu trời.Bầu trời thành một mảnh trắng đục hơi xám như một tấm áo trắng học trò ngả màu qua bao ngày tháng học sinh.
ngồi buốn chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà hét to răng "Tôi nhớ em" nhưng có ai nghe được câu đó chứ-mà chỉ muốn có một người nghe được thôi-
Tôi yêu em và tôi muốn được có em.Tôi cứ chạy đua ,theo đuổi một tình yêu cho mình.Tôi kiệt sức .Và trong lúc nghỉ ngơi để lấy sức chạy tiếp,Tôi đã nghĩ lại và tự hỏi vì sao cứ phải mải đi tìm một nửa của mình mà không để nó tự đến với mình.
Tôi thích cại đẹp.Là một thằng đàn ông-trừ trương hợp đặc biệt-ai mà không thích người yêu của mình là người xinh đẹp nhất.Tôi yêu em cho dù không phải em là hoa hậu thế giới.Tôi yêu em cho dù em không giàu có-không có SH,QS,không có bạc triệu cho tôi sài.Tôi yêu em vì em là em.Tình yêu của tôi không có lí do.Vì như thế sẽ không có lí do để tôi hết yêu em.Tôi mong em hiểu "tôi yêu em"
Tôi chỉ muốn có em bên cạnh,cùng em hạnh phúc mãi mãi.Không cần làm gì phô trương,không cần ăn diện.không cần thể hiện cho người khác thấy.Tôi chỉ cần được cùng em ngắm mặt trời mọc,ngắm mặt trời lặn,ngắm sao đêm,ngắm nhưng bờ biển dài rì rào sóng vỗ...ngắm những cái quy luật để tôi biết được tôi có em."Tôi cần em"
Không hiểu sao mỗi lúc trời mưa là tôi lại thấy buồn vô cùng.Tôi nghĩ đến năm học sắp trôi qua nên tôi buồn.Tôi nghĩ đến người tôi yêu nen tôi buồn.Tôi nghe thấy một bản nhạc buồn nên tôi buồn.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn những đám mây nên tôi buồn.Tôi thấy tức một giáo viên nên tôi buồn.Tôi nghĩ đên cuộc đời mình nên tôi buồn.Tôi nghĩ đến sai lầm của mình nên tôi buồn.Tôi không biết vì sao tôi buồn nên tôi buồn.
Trời mưa để làm gì không biết mà lại mưa nhiều thế.Tôi không biết ngày mai có nắng ấm hay là lại thêm một ngày mưa dầm dề nữa.Tôi thích cùng người yêu làm nhiều điều dưới trời mưa nhưng tôi không thích co mưa khi tôi một mình cô đơn vì như thế tôi sẽ buồn.
Buốn quá !
i love you forever
!...Story Love...!
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước
Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!" Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
(Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?)
(Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.)
Tình muôn kiếp
Ô
i thời gian! Ta muốn nuốt chửng ngươi để ta không phải mất đi 1 chút gì cả.Tất cả những gì mà ta đã trải quatừ lúc sinh ra cho đến tận cùng của thời gian.
Điều may mắn nhất của con người là được biết tất cả mọi điều.Khi đó ta không càn phải suy nghĩ , ưu tư hay lo lắng gì cả.Ta chỉ cần sống ước mơ và hạnh phúc.
Ôi! Ku thương bé út lắm cơ!Thương!Thương lắm!...
Bé út à:
Ku thích mùa xuân lắm.Vào mùa xuân Ku sẽ được cùng bé út tận hưởng những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống.Ku sẽ cùng bé đi trên một con đường mòn,có nắng , có gió,có cỏ và hoa nở bên đường.Tiếng chim. những cánh bướm,tiếng nước chảy sẽ hòa quyện vào nhau và tạo nên một bức tranh thật đẹp,có ku và có bé.
Ku thích mùa hè lắm.Vào mùa hè Ku sẽ được chở bé bằng một chiếc xe đạp,đi trên bờ biển trải dài với cát trăng lầp lánh như dải ngân hà.và được cùng bé út trú mưa.Nhưng cơn mưa bất chợt của mùa hè.
Ku thích mùa thu lắm.Vào mùa thu Ku sẽ được cùng bé út đi dưới hàng cây cổ thụ cao lớn, khoác trên mình chiếc áo màu vàng của lá.Những chiếc lá khẽ rơi nhè nhẹ,khẽ chạm vào mặt đất.Ku sẽ cùng bé cảm nhận thời gian trôi qua.
Ku thích mùa đông lắm.Vào mùa đông Ku sẽ được cùng bé chơi đùa trong tuyết,cùng bé ngắm tuyết rơi và khẽ đưa tay xóa đi những bông tuyết rơi trên tóc bé út của ku.
Ku thích được nắm tay bé,nắm thật chặt và khẽ vuốt tóc bé,được nghe tiếng bé thì thầm,được hòa cùng hơi thở và nhịp đập con tim.
Ku thích cặp mắt to của bé.Có lẽ nó nhiều nước mắt lắm,nhưng không phải để khóc vì lí do gì ngoài lí do bé hạnh phúc vì có ku bên cạnh.