|
Ngày đó, tôi đã may mắn quen đc em.Em là người bạn, người con gái dịu dàng, em đã để lại ấn tượng trong tôi ngay từ lần gặp đầu tiên đó. Với những tính cách rất "con gái " dịu dàng, hòa đồng và dễ mến. Khi đó em kém tôi hai tuổi - cái tuổi của em thật "xinh".Từ ngày gặp nhau đầu tiên đó em và tôi đã trở thành bạn thân của nhau. Qua thời gian, thực tế tôi và em có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Vậy mà "buzz" có một ngày ...Dáng hình của em, nụ cười của em giờ là những ấn tượng, kỷ niệm thời quá khứ ngọt của tôi. Em ơi ! Tôi cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả em nhé. Với tôi em mãi là "cô bé" đáng yêu !!!
PDH
Chào anh trai thân mến !
Anh àh
Tuy em và anh chỉ là quen nhau tình cờ qua mạng internet thôi. Nhưng em cũng đã cảm nhận được đức tính của anh qua những lần nói chuyện, những lúc anh động viên mỗi khi em có chuyện buồn.
Có nhiều khi người ta nghĩ và cảm nhận làm bạn với nhau qua net là để cho vui, để đùa giỡn nhưng với em thì không và cả anh cũng giống em điều đó. Đó đều những con người thực và suy nghĩ thực với niềm tâm sự riêng tư. Trong cuộc sống ai cũng có niềm vui, có nỗi buồn đó dường như 1 quy luật đúng không anh? Cũng nhờ những nỗi buồn đó mà chúng ta mới có thể hiểu được nhau qua dòng suy nghĩ thầm kín. Tâm sự để mong người đó cùng sẻ chia.
Qua những lời anh kể về Người mẹ thân yêu. Em cũng hiểu phần nào về anh với những tình cảm thân thương đó từ người phụ nữ. Có lẽ vì vậy mà khi em buồn anh đã thông cảm cho em nhiều. Với em như thế cũng là đủ để tin tưởng rồi. Em đã quen với việc chia sẻ cùng anh những lời anh nói, những suy nghĩ của anh dù không phải bằng ngôn ngữ trực tiếp. Nhưng đó là những dòng chữ mà em có thể nhìn thấy được để in mãi trong lòng. Em còn mơ có lần em chat muộn rồi phải đi tắm mới có thể ngủ được anh còn muốn cắm nước nóng cho em tắm nữa. Đó cũng là sự chăm sóc bằng tấm lòng chân thực của anh. Em đón nhận sự chăm sóc đầy ý nghĩa đó.
Mỗi khi được nói chuyện cùng anh em lại nhận được sự quan tâm thăm hỏi cảm động đến muốn khóc. Em đã khóc rất nhiều, những giọt nước mắt đó là thiên về nỗi buồn của chuyện yêu đương. Còn giờ em muốn khóc vì sự quan tâm bằng cả tình người của anh của thế giới tình cảm.
Có nhiều khi em nghĩ giá như có 1 người để thương để nhớ giống nha anh có lẽ đời này em vô cùng hạnh phúc. Từ những sự quan tâm của anh em liên tưởng và mơ ước 1 cuộc sống đơn sơ với những tình thương nơi con tim đã băng giá mà em đã bao lần tuyệt vọng. Em muốn đc thắp lại nó như một niềm vui mới. Nhưng đó chỉ là mơ ước và suy nghĩ của em thôi. Em vẫn hiểu một điều em và anh là hai người ở nơi xa: Em chỉ là cô gái nhà quê nghèo chân chính, Anh là người con trai nhưng bên cạnh đó cũng có một chút dịu dàng thân thuộc của một người phụ nữ. Rồi anh sẽ có một người bạn gái thật lý tưởng với anh. Em được làm em gái của anh là đã là niềm hạnh phúc lớn lắm rồianh nhỉ. Em muốn nhưng lại không dám mơ mình sẽ vượt hơn tình cảm anh anh em một chút.
Mà em cũng chẳng biết nói gì hơn nữa những lời tâm sự tận suy nghĩ của em. Cảm ơn anh đã cho em những lời khuyên những sự quan tâm đầy ý nghĩa của tình người. Chúc anh trai em mãi mãi là người con trai tốt mang lại niềm vui và sự an ủi cho tất cả những người bên anh.
Người viết: Phương Thùy
Người đăng: Phạm Duy Hiển
|
Cậu bé hỏi mẹ của mình: "Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc?". "Bởi vì mẹ là một phụ nữ", người mẹ trả lời. Vẫn không hiểu, cậu bé chạy đến bên cha của mình: "Cha ơi, tại sao mẹ lại khóc?". "Mọi phụ nữ đều có thể khóc chẳng vì một lý do nào cả", sau một hồi trầm ngâm, người cha chỉ có thể nói với cậu bé như vậy.
Cậu bé lớn dần và trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi vì sao phụ nữ khóc. Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: "Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?".
Thượng đế cười mà rằng: "Khi tạo ra phụ nữ, ta đã ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu. Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở. Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đình mà không một lời phàn nàn. Ta ban cho họ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái dưới bất kỳ hay trong mọi trường hợp, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề. Ta ban cho họ lòng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng và nhào nặn hình dáng của họ từ chiếc xương sườn của người đàn ông. Cũng giống như những chiếc xương sườn kia, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông. Ta ban cho họ sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương người vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và lòng quyết tâm của người đang cùng mình sánh bước. Và cuối cùng, ta ban cho họ một giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến".
"Con thấy đó, con trai", Thượng đế cất lời, "vẻ đẹp của người phụ nữ không thể hiện ở quần áo họ mặc, dáng vẻ họ có, hay cách họ chải tóc. Vẻ đẹp của người phụ nữ là những gì nằm trong đôi mắt kia, bởi đó chính là con đường dẫn đến trái tim - nơi tình yêu ngự trị".
(Theo Quickinspirations) PDH
|
Gió ơi Hãy thay ta đến hôn dùm suối tóc Bởi giận hờn nên chẳng thiết lược gương Chải dùm ta sợi ngoan hiền giáng ngọc Dỗ vầng mây rũ bóng những con đường
Hoa ơi Đừng nghe nhé những lời em phụng phịu Hoa héo rồi má phấn sẽ nhạt hương Nở đi hoa, có gì ta gánh chịu Bởi em nói hờn, nói giận tức thương
Nắng ơi Em chán chút thôi, đừng lưu tâm nhé Tánh con gái mà, chẳng có gì đâu Xoa đôi vai em ân cần nhè nhẹ Nắng sẽ thấy em e thẹn cúi đầu
Và sông nhé thả dùm ta con nước Đong thật đầy, thật ấm chuỗi tình thương Để đưa em qua bến bờ mộng ước Lãng quên đời sao lắm nỗi chán chường .
Người viết : Hoàng Thu Diệp Người đăng : Phạm Duy Hiển
Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã...
Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường. Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “ lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”
Lá
Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được. Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm. Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu” “Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây” Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi. Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp .
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
PDH
Có ai dám khẳng định rằng "cuộc sống này chỉ có một màu sắc "? Không !!! Đúng không các bạn. Với tôi, tôi luôn nghĩ & nhìn nhận cuộc sống này như một bức tranh muôn màu bạn à.Cuộc sống của chúng ta như được trải dài, hòa quyện trên những sắc màu của cầu vồng .Mỗi người đều có sự nhìn nhận, lựa chọn riêng về màu sắc đó - màu sắc mà mình yêu thích. Cuộc sống cũng vậy bạn à. Mỗi cá nhân chúng ta cũng đều có một con đường, sự lựa chọn riêng cho mình. Nhưng màu sắc gì thì nó cũng vẫn thuộc một gam màu trên dải màu sắc đúng không bạn? Cuộc sống nào, đường đi nào, sự lựa chọn nào của ai, của mỗi cá nhân cũng đều nằm trong môi trường cuộc sống của chúng ta. Chúng ta sống để làm gì? Sống để phấn đấu cho tương lai, cho đất nước, cho bản thân cá nhân chúng ta. Sự phấn đấu đó phải là sự phấn đấu tri thức, dân chủ , công bằng và lành mạnh.Còn sống để đi theo những gì đc coi là bất chính thì ...Chính vì vậy.... PDH
|
C | H | B | T | N | S | B |
| | | | | |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
| |
|