Cô Bé Và Chiếc Xe Đạp
Một lần, tôi tìm được một con bướm màu hồng. Lúc ấy, tôi lên tám tuổi
và đã để ý đến con bướm khi bước ra hành lang. Con bướm cứ cố tìm đường
bay ra ngoài trời nhưng vô vọng...
Không phải là lần đầu tôi bắt gặp một chú ong hay con bướm bị mắc
bẫy trong hành lang. Tôi bắt và thường thả chúng ra. Nhưng con bướm này
có màu đặc biệt mà tôi chưa hề thấy: một con bướm hồng. Tôi bắt nó và
giữ chặt trong tay. Một cậu bé làm gì đây với một con bướm hồng? Tôi
lấy chiếc hộp đựng giày, cho cỏ và nước uống vào cho nó rồi nhốt con
bướm trong hộp. Con bướm chết. Phải rồi, ta không thể nhốt kín các con
vật lâu được. Chúng cần được tự do, bay nhảy. Tôi liệng cả cái hộp vào
giỏ rác và chôn con bướm trong vườn.
Đến nay tôi vẫn ngập ngừng do dự giữa ước muốn giữ bên mình những người
thân yêu và ước muốn để cho họ tự do. Tôi nhớ lại buổi chiều bé Karen
tự tập đi xe đạp lần đầu.
Đó là một ngày đầu thu. Tôi đã tháo hai bánh đỡ nhưng Karen cứ
nằng nặc muốn tôi phải nắm tay lái và yên xe suốt chặng đường.
- Bố thả một lát nhé?
- Đừng, đừng, bố ơi!
Một ngày nào đó, Karen sẽ là luật sư hoặc ca sĩ, nào ai biết được?
Có thể con sẽ có một phát minh khoa học nào đó hoặc sẽ sinh ra đời một
bé gái. Tôi miên man nghĩ như thế. Nhưng con tôi không tập lâu. Khi
giúp con nắm tay lái, tôi cảm thấy mái tóc con chạm nhẹ vào má tôi.
Khoảng vài tuần, Karen đã tự tin để tôi có thể thả tay lái được rồi,
nhưng tôi vẫn cứ giữ chặt yên xe cho con. Nó vẫn nài nỉ:
- Bố, đừng thả nhé !
Rồi lá vàng bắt đầu rụng. Gió, trời mưa, và lạnh. Cha con tôi ít
ra ngoài nhà. Tôi treo xe đạp lên tường nhà xe. Qua một mùa đông, trời
đang ấm lên. Tôi nói với vợ khi thức dậy:
- Em nghe tiếng chim hót không? Chim cổ đỏ đấy.
Chúng tôi nghe tiếng chim hót. Dưới nhà lũ trẻ đang xem ti vi. Sau
bữa ăn sáng, tôi bắt gặp Karen trong nhà xe, đang hì hục lấy chiếc xe
đạp xuống. Tôi giúp con đưa xe ra đường và hích mạnh một cái.
- Thả ra, bố ơi!
Karen hơi lạng qua lạng lại. Nó cười hớn hở trước khi đạp xe chạy
xa dần trên con đường trải nhựa, trong lúc tôi đứng nhìn theo.Nhà bác
học Einstein đã nói về thời gian, tốc độ ánh sáng, các vật thể xáp lại
gần nhau và rời xa nhau. Còn tôi, tôi muốn chạy kịp Karen, nắm yên xe
cho con, nắm tay lái, cảm thấy tóc con chạm vào má mình. Song tôi vẫn
kêu lên:
- Chạy nữa đi con. Đạp mạnh lên!
Rồi tôi vỗ tay.
- Hãy đạp xe nữa đi, Karen ơi!
(st)