Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
Đêm hiện dần lên những chấm sao Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh Ai biết cầu Ô ở chỗ nào Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu Thấy con Vịt lội giữa dòng sâu Sao Hôm như mắt em ngày ấy Rớm lệ nhìn tôi bước xuống tầm Chòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi Lộng lẫy uy nghi một góc trời Em ở bên kia bờ vỹ tuyến Nhìn sao thao thức mấy năm rồi Sao đặc trời cao sáng suốt đêm Sao đêm chung sáng chẳng chung miền Trời còn có bữa sao quên mọc Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em .
Gái Xuân
Em như cô gái hãy còn xuân Trong trắng thân chưa lấm bụi trần Xuân đến, xuân đi, hoa mận nở Gái xuân giũ lụa trên sông Vân
Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng Đôi tám xuân đi trên mái tóc Đêm xuân cô ngủ có buồn không?
Thôi Nàng ở Lại
Hoa đào từng cánh rơi như tưới Xuống mặt sân rêu những giọt buồn, Như những tim tình tan vỡ ấy, Nhện già giăng mắc sợi tơ đơn. **** Nàng đến thăm tôi một buổi chiều, Những mong chấp nối lại thương yêu. Nhưng tôi không dám, tôi không thể... Chắp nối bao nhiêu, khổ bấy nhiêu Nàng hỡi ! Tôi không thể dối nàng, Dối tôi, mà lại nói yêu đương. Tôi gìơ như một người tang tóc, Chả dám cùng ai dệt mộng vàng Nàng hãy vì tôi đoan một lời: "Từ nay nàng đã hết yêu tôi, Từ nay ta sẽ xa nhau mãi, Và sẽ quên nhau đến trọn đời. Nàng hãy đi xây lại cuộc đời, Rồi đây ai nhắc đến tên tôi, Và ai có hỏi: --"Là ai nhỉ ?" Nàng lạnh lùng cho: --"Chả biết ai ! Tôi sẽ đi đây ! Tôi sẽ quên. Trọn đời làm một kẻ vô duyên, Trọn đời làm một thân cô lữ Ở mọi đường xa, ở mọi miền ... Ai đi chắp lại cánh hoa rơi ? Bắt bóng chim xa tận cuối trời. Có lẽ ngày mai đò ngược sớm, Thôi nàng ở lại để ... quên tôi .
Xa Cách Nhà em cách bốn quả đồi Cách ba ngọn suối, cách đôi cánh rừng; Nhà em xa cách quá chừng. Em van anh đấy, anh đừng yêu em !
|
|
Một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa, Duyên em dính dáng tự ngàn xưa. Vành ra ba góc da còn thiếu, Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa. Mát mặt anh hùng khi tắt gió, Che đầu quân tử lúc sa mưa. Nâng niu ướm hỏi người trong trướng, Phì phạch trong lòng đã sướng chưa ?
Cái quạt giấy - bài 2
Mười bảy hay là mười tám đây? Cho ta yêu dấu chẳng rời tay. Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc, Rộng hẹp dường nào cắm một cây. Càng nóng bao nhiêu càng muốn mát, Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày. Hồng hồng má phấn duyên vì cậy, Chúa dấu vua yêu một cái này.
Chửa hoang
Cả nể cho nên hóa dở dang, Nỗi niềm có thấy hỡi chăng chàng? Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc, Phận liễu sao đành nẩy nét ngang Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa? Mảnh tình một khối thiếp xin mang. Quản bao miệng thế lời chênh lệch, Không có nhưng mà có mới ngoan.
Con cua Em có mai xanh, có yếm vàng, Ba quân khiêng kiệu, kiệu nghêng ngang. Xin theo ông Khổng về Đông Lỗ, Học thói Bàn Canh nấu chín Thang.
Ốc nhồi
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi, Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi. Quân tử có thương thì bóc yếm, Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Quả Mít Thân em như quả mít trên cây Da nó xù xì, múi nó dầy Quân tử có thương thì đóng cọc, Xin đừng mân mó, nhựa ra taỵ
Bánh trôi nước
Thân em vừa trắng, lại vừa tròn, Bảy nổi ba chìm với nước non. Lớn nhỏ mặc dù tay kẻ nặn, Mà em vẫn giữ tấm lòng son.
|