Anh... Giờ này em ngồi đây và im lặng,em đang làm gì thế nhỉ...nhốt mình trong phòng..nước mắt khẽ trào xuống má....em khóc.Hôm nay là ngày mình quen nhau...anh còn nhớ chứ?
Em nhớ anh,nhớ nụ cười,ánh mắt..nhớ bóng hình anh,kể cả cách anh la mắng mỗi khi em sai nữa...đêm qua em đã không ngủ...khi em nghe lời tâm sự của T...bạn gái của người ấy cũng đã ra đi thật xa như anh vậy.Em đã khóc với T..thật lâu,khóc cho em,cho T, cho anh và cả cho cô ấy.
Cảm giác bỏ lại và bị bỏ lại nó là thế này hay sao...cát bụi lại trở về với cát bụi....nơi ấy lạnh lắm...hoang vu lắm...vậy mà anh nỡ rời xa em,bỏ lại em...để đến đó.Em giận anh,em rất giận anh..sao anh có thể làm thế với em chứ...Anh thật là ác.Anh có biết em đã phải sống những ngày thế nào khi không có anh...???
Vô cảm,đau đớn...em đã cho rằng..mọi nỗi buồn rồi cũng sẽ qua mà thôi,nhưng em không thể quên...em không dám nghe bài hát mà anh từng yêu thích,em không dám đến những nơi có kỷ niệm của chúng mình.Và em đã không còn viết những lá thư tay...
Em cũng không còn xem những phim tình cảm không dịch như trước...vì chỉ còn mình em..đâu có ai đề bàn tán,để ghanh đua tranh luận....em đã quên mất rồi.Em đã quên rằng anh đã ra đi...người không biết hỏi đến anh,,em nói anh đã lấy vợ rồi thà nói vậy chứ em chẳng dám thừa nhận việc anh chẳng còn tồn tại nữa...lời nói dối khiến tim em nhói đau....
Dường như em không còn tồn tại ở thế giới thực...ngòai công việc,em lại lang thang trên mạng...viết bài,trêu chọc mọi người...chia sẻ tâm sự ..em đã tìm đủ mọi cách để quên anh..Kể cả là yêu một ai đó...nhưng sao..khoảng trống vẫn không đầy hả anh.
Anh có nhớ em từng hứa trước mộ anh rằng sau giỗ đầu của anh ..em sẽ quên anh như anh chưa từng có trong cuộc đời của em...và em sẽ yêu người khác...bởi anh dám bỏ lại em,dám để em lại..thì anh đừng trách nhé...
Không biết giờ này em đang trách anh hay trách bản thân mình nữa...anh vẫn ở bên em phải không...đôi lúc..em có cảm giác anh đang bên em..rất gần.Khi em khóc,em như thấy ánh mắt anh thật buồn....Mỗi khi em thức đêm...em luôn cảm giác như anh đang che chở cho em...và em yên tâm thức qua đêm không mệt mỏi... lòng yên ả đến lạ.
Chắc rằng anh sẽ cười và mắng em thật ngốc...cứ cố làm điều mình không tưởng...không gì có thể mang bóng anh quay trở về.Anh đã hiểu vì sao em lại thích gió chưa..Là vì gió có thể mang anh quay lại bên em đấy...mỗi khi gió nổi lên...em lại đứng lại để gió đi lướt qua mình....như anh đang lướt qua em....
Kỉ niệm thì không dễ gì quên được phải không bạn? Và kỉ niệm về một người đã khuất càng khó quên hơn. Không ai trong chúng ta có thể thay thế và lấp đầy được khoảng trống đó cả . Điều đó chỉ thay đổi trừ khi bởi vì ta mà một người khác lại rời bỏ cuộc sống này. Chỉ có cái chết vì tình yêu, vì một người yêu mến mới có thể thay đổi những kỉ niệm của ngày xưa và của người ấy. Hãy vững mạnh lên bạn à tôi không thể lấp đầy khoảng trống đó trong lòng bạn vì tôi hiểu rằng tôi không thể làm được điều ấy tôi chỉ có thể đứng bên bạn, ở một nơi hay phía xa xa nào đó và thầm cầu nguyện những điều tốt đẹp cho bạn mà thôi.
Một ox, một mylove, một người iu trên mạng mà vẫn ko đủ để lâp đầy chỗ trống hả chị yêu ... hihihi ....
Cố gắng lên chị yêu àh. Hãy sống thật vui vẻ. Hãy mở lòng mình ra để đón nhận sự quan tâm yêu thương của người khác ... đừng buồn, đừng nghĩ nhiều về những việc đã qua ... Anh ấy yêu chị và chắc chắn anh ấy sẽ ko muốn thấy chị buồn vì anh ấy như vậy đâu ... Cố lên chiaki ... trên vai chị vẫn còn rất nhiều cánh chuồn chuồn kìa
Vừa đấm vừa xoa giỏi cho ĐH, nhưng mình tin rằng những lúc khó khăn nhất và đau khổ nhất ancom còn vượt qua được thì chẳng có gì có thể làm khó cô ấy. Chuồn chuồn thích thì cứ việc lượn lờ còn có phá nổi lớp băng trong trái tim của ancom hay không điều đó không phải cứ muốn là được. Hãy xem các chàng thể hiện điều đó như thế nào nhưng cảnh báo trước hoa hồng này có gai đấy không cẩn thận sẽ phải ngậm ngùi ôm vết thương lòng đó nha. @ ĐH : Hãy giữ lấy ox của mình cho kỹ đi không khéo sẽ phải khóc dài dài đấy.
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi catlee: Jun 4 2007, 11:00 AM
Anh... Mấy ngày nay HN mưa...mưa nhiều,thật nhiều.Em cứ ngồi nhìn mưa qua ô của sổ,ngắm hoa điệp vàng rụng đầy sân...nhớ anh thật lạ...em ốm,bs nói là ít sử dụng computer và ăn ngủ đúng giờ nữa...buồn ghê..Từ khi anh đi xa,em chỉ có cái máy tính làm bạn...giờ như vậy..biết làm sao hả anh?... Trời mưa,thói quen cố hữu khó bỏ..em lại nhấc đt lên và bấm số của anh.Trả lời em là tín hiệu tự động của tổng đài...số máy tạm ngưng sử dụng...số đt chỉ tạm ngưng thôi...mà anh thì đã xa em,xa thật xa rồi.. Người ta nói..có những điều ước chẳng bao giờ thành sự thật..có phải em đang ước điều ước đó.Mùa mưa năm trước,mình còn cùng nhau lang thang dưới mưa,che chung một cái ô..chia nửa hộp kem mát lạnh...một mùa đã qua&Giờ cũng có người muốn được mang ô cho em dù nắng hay mưa thay anh rồi nè. Em chưa bao giờ từng nghĩ là rồi mình sẽ xa nhau...vậy mà lần giận nhau ấy đã khiến ta mất nhau vĩnh viễn.Em sợ...sợ những giận hờn,sợ những tổn thương lại mang ai đó rời xa em vĩnh viễn...sợ làm ai đó đau khổ vì cảm giác bị bỏ rơi.Em lo sợ điều đó. Tảng băng trong tim em có phải là đang tan ra không ...em cũng chẳng biết.Nhưng giờ này...em đang lo là ở nơi đó anh đang thật lạnh dưới mưa mà em thì chẳng thể che nổi cho anh.. Hình như em đang huyễn hoặc với bản thân thì phải...em đang làm gì với tình cảm của mình thế nhỉ,em tìm kiếm những gì gọi là tình cảm,những gì gọi là lãng mạn...kiếm người cũng biết làm thơ,biết yêu mưa,biết yêu em.. Có phải là em đã đang lãng quên anh?Phải không nhỉ...em lại tự lừa dối bản thân mình hay sao...em không biết nữa...giá mà em có thể biết..Anh có giận em không...giận không..???