-
14/2 năm trước, lễ tình nhân đầu tiên mà anh sẽ có em bên cạnh, hai chúng ta đã hẹn nhau đi chơi. Đó quả là hạnh phúc của một người mới tập yêu như anh. Tối ấy phone anh chợt rung lên, em không đi được vì bị bệnh, em nói em cần anh ngay bên cạnh. Cảm giác náo nức chờ đợi của anh vụt mất, thay vào đó là sự lo lắng của anh và anh đã mua sẵn thuốc cảm cho em. Ngòai trời mưa đang nặng hạt, nhưng anh vẫn chạy ngay đến với em không một giây phút chần chừ. Khoảng cách quá xa của đoạn đường đến nhà nàng không làm cho anh nản chí. Trong đầu anh chỉ lo một điều rằng nếu đến trễ sẽ làm nàng buồn, anh không muốn nàng phải đợi. Và anh đã đến trễ, nàng đã giận đúng như những gì anh nghĩ. Khi thấy anh bước vào, cô ấy lẩn đi và không thèm nhận thuốc. Sau những gì giải thích cô ấy vẫn không nghe, cuối cùng anh buộc thốt ra câu hỏi:
"Em còn yêu anh không?"-
"Không" - cô gái trả lời,
"Anh không cần quan tâm đến tôi nữa. Anh về đi". Anh đã cố nán lại khá lâu, chỉ để giải thích cho em. Và rồi anh lủi thủi ra về sau cái quay lưng vô tình của em. Trên đường về anh không màn đến chuyện mình có bị trách oan hay không, anh chỉ nghĩ rằng anh đã sai khi làm em giận, anh rất sợ mất em. Đầu óc anh quay cuồng trong những ý tưởng buồn bã ấy. Và rồi..."
Rầm", một âm thanh khủng khiếp vang lên xé toạt không gian khá yên ắng của con đường khuya vắng ấy. Anh quỵ ngã, máu anh rơi nhuộm thắm cành hồng mà anh đã mang đến cho cô gái.
"Anh yêu em, anh yêu em..."- tiếng nói trong đầu anh xa dần. Giờ đây toàn bộ cái hình hài đáng thương ấy đổ gục xuống mặt đường, trong tay anh vẫn nắm cành hồng đẫm máu ấy...
- Phone của cô gái rung lên, tin dữ làm cô hoảng hốt. Chạy ngay đến bên cạnh giường bệnh của anh, nước mắt giọt ngắn giọt dài, cô gào lên trong tuyệt vọng:
"Anh ơi, em nói dối, em yêu anh rất nhiều, xin đừng bỏ rơi em, anh ơi..." Như vừa nghe một điều gì đó tuyệt diệu, gắng gượng những hơi thở gấp gáp, anh mơ màng mở mắt và thì thào vào tai cô gái:
"Anh tin..em,..anh..không giận." Giọng nói chàng trai ngắt quãng bởi những tiếng nất nghẹn ngào. Nước mắt anh đã lưng tròng,"
Xin em đừng..giận anh, anh yêu..em.. rất nhiều". Cánh tay anh buông xuôi, đôi môi như mỉm cười, nhưng anh không còn nói nữa. Gương mặt anh đã không còn cảm xúc, nhưng khi nhìn vào vẫn thấy rõ một sự bận tâm.
Anh vẫn còn lo một điều rằng: khi anh đi rồi, ai sẽ tiếp tục chăm sóc cho em...(phongvu)Bài viết đã được chỉnh sửa bởi Phạm Hà Phong Vũ: Mar 13 2008, 09:02 AM