HAY XEM TOI VIET GI

Thông tin cá nhân

HAY XEM TOI VIET GI
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
CÓ CÁI ĐÍCH KHÔNG CẦN ĐI CŨNG TỚI...CẢ ĐỜI CHO ĐỂ NHẬN MỘT CHỮ KHỜ.

THƠ TRÊN NET
NHỮNG BÀI THƠ KHÔNG CHẮC CỦA AI
-----------------------------------
BÚT TRE - BÚT NỨA - BÚT BI !
               --------------

Anh sẽ khắc tên em lên cát
Để trâu bò dẵm nát bét tên em !
-------
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà...
------

Mời anh ra quán ka ra
OK em đã mở ra sẵn sàng

Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi

Chưa đi chưa biết Cửa Lò
Đi về mới biết nó to thế này


Chị em du kích tài thay
Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa (nhà) mình

Hoan hô đồng chí Hagi
Cách ba mươi mét mà ghi được bàn

Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Bay vào vũ trụ một tuần về ngay

Liên hoan có bánh có chuồi
Ra đi nhớ mãi cái (buổi) hôm nay

Khoa học thời đại lên cao
Anh Ga ga rỉn bay vào vũ tru


Tiễn anh lên bến ô tô
Đêm về em khóc ... tồ tồ cả đêm"

Hoan hô cục trưởng Hà Đăng
Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa
Hoan hô anh La Văn Cầu
Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên

Bắc Ninh có cậu Nguyễn-Trùng-
-Dương, vật khỏe quá cả vùng thất kinh

Ngọt ngào bóc múi em ra
Mời nhau cặp bưởi, chút quà Hùng Đoan

Ta đi bầu cử tự do
Chọn người xứng đáng mà cho vào hòm

Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo
Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu

----------------------------------


Chim đồng bóp cái chết ngay
Chim nhà mà bóp càng ngày càng to

Bướm đồng động đến thì bay
Bướm nhà động đến lăn quay ra giường

--------------------------------

Xã hội bất công nuôi ta lớn
Đàn bà phụ bạc dạy ta khôn

------------------------------------

Hôm qua anh đến thăm nhà :crying1:
Thấy mẹ chơi "chắn" thấy cha "ghi đề"
Thấy em chơi "phỏm" anh về...

-----------------------------------

Anh như muỗi alophen
Em là cô gái ngủ quên mắc màn
Xa mấy anh cũng mò sang
Đốt em một phát rồi bay đi liền
Được hơn chín tháng...tự nhiên
Sinh ra đứa trẻ giống anh vô vàn
Đêm nay em ngủ không màn...

-----------------------------------

Ba PHONG !
4_2_109v.gif
_____

Phong Lan,phong chức,phong bì
Trong ba thứ ấy thứ gì quí hơn ?
Phong Lan ngắm mãi cũng buồn
Phong chức thì phải cúi luồn vào ra
chỉ còn cái phong thứ ba...
Mở ra thơm phức...cả nhà cùng vui !
______________________

Đời là cái đinh
Tình là cái que
Vợ là con ngan què [-X:blue:
ngo ngoe đập phát chết...
___________

Mai em chết xin anh một lần cuối^)^
Hãy đặt tên em cho con gái anh !
Và hãy nói với cháu nó rằng :
Cầu cho con đừng gặp thằng như bố !!!


___________

NHẠC CHẾ
* chỉ có rượu mới hiểu
Bụng mênh mông nhường nào
Chỉ có bụng mới hiểu
Rượu đi đâu về đâu....


*Hà Nội mùa này phố cũng như sông.
Cái rét đầu đông, chân em thâm...  vì ngâm nước lạnh.
Hoa sữa thôi rơi, em tôi bơi cả chiều trên phố.
Đường Cổ Ngư xưa... ngập tràn nước sông Hồng.

Hà Nội mùa này nhiều người đi nơm cá...
Phố vắng nước lên thành con sông.
Quán cóc nước dâng ngập qua mông.
Hồ Tây, hồ Tây... lụt tràn qua Mỹ Đình...

Hà Nội mùa này lòng bao rét buốt...
Ta nhớ đêm nao - lạnh đôi tay.
Cho đến đêm qua - lạnh đôi chân.
Giờ đây - lạnh luôn, lạnh luôn... toàn thân...:-w





TTX VỈA HÈ
Đây là những thông tin của Thông tấn xã vỉa hè !
(Tin hay không là quyền của bạn)
--------------------------
211.gif
______

DIÊM VƯƠNG LUẬN ÁN
{Đây là một vụ luận án dưới ÂM PHỦ để cho một âm hồn đầu thai kiếp khác}
...
Diêm Vương : - Tội của Hồn này là không thể dung tha. Tuy đến hạn được đầu thai kiếp khác nhưng cũng vẫn phải "Hành hạ cho thật khổ" để rèn luyện thành một dộng vật tử tế... Vậy các Phán Quan thử nghĩ xem cho hắn đầu thai thành kiếp gỉ ?
Một phán quan nói :
- Thưa Diêm vương,theo thiển nghĩ của thần...cho hắn đầu thai thành kiếp trâu...suốt đời chỉ biết "Kéo cày trả nợ" thôi ạ.
Diêm Vương nghĩ một lát rồi nói :
- Chưa khổ...
Một phán quan khác nói :
- Thưa Diêm Vương,cho hắn đầu thai thành người IRắc ạ... Rồi hắn sẽ có ngày "tan xác pháo" vì những vụ đánh bom liều mạng cho mà xem...khổ hết chỗ nói rồi đấy ạ...
Diêm vương lại nghĩ một lát rồi lắc đầu nói :
- Tan xác thì biết gì là khổ chứ ? chưa khổ...Nào,còn ý kiến gì nữa không ?
Một phán quan người ốm o,ngáp dài...ngập ngừng nói :
- Thưa,theo thần thì...cho hắn đầu thai thành người Việt Nam ạ. Đất nước này chiến tranh liên miên,hiện tại tuy đã hoà bình nhưng nạn tham nhũng.hối lộ,bao che đang trong hồi đỉnh điểm...Thần trộm nghĩ,làm người dân lương thiện ở đất nước này chắc là khổ hết chỗ nói rồi đấy ạ...
Diêm Vương nghe xong bỗng vỗ đùi cười ha hả rồi nói :
- Hay...khá khen cho khanh có con mắt tinh đời...Vậy cứ thế mà làm...bãi triều...
-----------------------------------
TIN KHÔNG VUI :

* Nghe nói: Diễm Quỳnh ( một MC duyên dáng,xinh đẹp,quyến rũ vào bậc nhất VN) Đã...bị ung thư vòm họng !?
* Nghe nói : Diễm Quỳnh đã sang Trung Quốc điều trị !?
* Nghe nói : Diễm Quỳnh đã về nước và hiện chưa nói được !?

Bạn nào có thông tin gì mới xin gửi về ngay cho TTX VỈA HÈ nhé
-------------------------------------------------------

TIN VUI !

* MC Diễm Quỳnh đã trở lại công việc !

Tin nhanh

KINH NGHIỆM CỦA TIỀN BỐI
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)
"Chỉ cần nhìn những tấm ảnh này mỗi ngày là có thể giúp đôi mắt của tôi sáng hơn và tinh nhanh hơn !"
Trên đây là tâm sự của ông : Huang Chunyi - 94 tuổi - Trung Quốc(ảnh trên bên phải)
----------------------------------------------
Tiền bối Huang sưu tầm trong 20 năm(từ khi nghỉ hưu) được
100.000 ảnh của các mỹ nhân,người mẫu ! Tiền bối thường
xem vào đêm !
Vậy các bạn còn chờ gì nữa mà không làm theo bậc tiền bối !?
Bạn dành ít phút ban đêm nhé !


BẠN CẦN BIẾT
Cà phê giảm nguy cơ mắc bệnh xơ gan do rượu
---------------------------------------------
Theo báo cáo từ chương trình săn sóc y tế thường xuyên Kaiser ở Oakland, California dựa trên việc xem xét dữ liệu của 125.580 người. “Các dữ liệu này hậu thuẫn giả thiết cho rằng có một thành phần trong cà phê ngăn ngừa mắc chứng xơ gan, nhất là xơ gan do rượu”, theo kết luận của báo cáo công bố trên Văn khố y khoa nội địa.

Báo cáo viết: “Cà phê là một chất phức tạp với nhiều thành phần có hoạt tính về mặt sinh học. Việc thường thêm kem, sữa, đường hoặc những chất khác vào cà phê cũng tăng thêm khả năng có ích cho sức khỏe”.

_____________________________________________

TÌNH DỤC LÀM TĂNG MỨC ĐỘ THÔNG MINH ?
------------------------------------------
- BS ĐÀO XUÂN DŨNG (Chuyên khoa II, Sản phụ khoa): Khoa học đã chứng minh diễn biến tâm lý và khí chất con người chịu ảnh hưởng nhậy bén của các tuyến nội tiết giải phóng ra các hormon. Trạng thái tâm lý tích cực sau quan hệ tình dục tự nguyện và thoả mãn cũng vậy, đó là kết quả của cả một dây chuyền các phản ứng hoá học diễn ra trong cơ thể, kể từ cảm giác rạo rực ham muốn lúc khởi đầu cho đến khi đạt đến đỉnh điểm khoái cảm.

Trước hết cần biết rằng vùng dưới đồi (trong não) là ngã tư mà tất cả những xung động thần kinh về cảm giác đói khát, đau đớn, vui buồn, khoái lạc đều đi qua, nó kiểm soát các hormon chi phối chức năng sinh sản và hành vi tính dục người. Trước đây người ta tưởng rằng tuyến yên là tuyến có ảnh hưởng quan trọng hàng đầu nhưng nay người ta biết rằng chính trung tâm dưới đồi của não cuừng đóng vai trò quan trọng không kém, điều hoà các chức năng cơ bản của con người.

Tuyến yên bài tiết ra hormon LH và FSH có ảnh hưởng đến hoạt động của tuyến sinh dục nam nữ, tiết ra hormon chi phối những biến đổi sinh lý trong cơ thể: cảm giác ham muốn tình dục (dục năng), sự xung huyết vùng cơ quan sinh dục dẫn đến cương dương (nam) và tiết ra dịch nhờn (ở nữ).

Còn nhiều hormon khác tham gia vào tiến trình gây hứng khởi, cảm giác đỉnh điểm và cuối cùng là biến đổi tâm lý và cảm xúc rất dương tính sau quan hệ tình dục:

DHEA (dehydroepiandrosteron) do vỏ thượng thận bài tiết ra và được giải phóng nhiều hơn khi đạt đến cực khoái, tăng từ 3 đến 5 lần so với trước đó. Những kết quả nghiên cứu cho biết DHEA có thể làm cho tư duy sắc sảo hơn, chống cả trạng thái trầm cảm...

Oxytocine: do thuỳ sau tuyến yên tiết ra, có vai trò trong sự phát sinh hứng khởi tình dục và khoái cực cho cả nam và nữ. ở nam, oxytocine giúp cho sự vận chuyển tinh trùng khi xuất tinh. Bản năng kết đôi của con người có vai trò của oxtocin.

Nồng độ oxytocine cao hơn ở những người đang yêu. Oxytocine cũng chi phối cả nhiều hình thái kết đôi khác như tình bạn và mối quan hệ trong gia đình. Nồng độ ocytocin tăng rất cao trong cực khoái còn làm tăng sự gắn bó giữa đôi bạn tình vì hormon này được mệnh danh là “hormon của sự gắn bó”, làm phát sinh cảm xúc yêu thương và mong muốn được gần bên nhau.

Phenylethylamine: chất dẫn truyền thần kinh, một hoá chất của não có cấu trúc giống như amphetamin, chi phối cảm xúc sảng khoái và hứng khởi, được biết đến như là thuốc của tình yêu có trong sôcôla và có tác dụng tăng ham muốn tình dục.

Dopamin được não tiết ra một cách tự nhiên khi ăn, hoạt động tình dục … khi giảm dopamin thì cũng giảm sự hăng hái làm việc và không còn khả năng trải nghiệm khoái cảm. Dopamin thường phối hợp với hệ thống gây cảm giác dễ chịu của não, tạo ra những cảm giác vui vẻ và tăng cường động lực hăng hái để làm một số việc nào đó.

Ngoài ra, serotonin, norepinephrine, vasopressine… cũng là những hormon có vai trò quan trọng trong tình dục và tình yêu. Như vậy trạng thái cảm xúc và khí chất trở nên rất dương tính sau quan hệ tình dục là hệ quả của hoạt động hormon, là tiền đề thuận lợi để trí thông minh phát huy tiềm năng của nó chứ không làm tăng.

Sự thông minh là tổng cộng các khả năng tâm trí của một cá nhân do nhiều yếu tố tạo nên (di truyền, tư chất, lao động trí tuệ kiên nhẫn) chỉ chịu ảnh hưởng gián tiếp do những cảm xúc mà hoạt động tình dục đem lại. Hơn nữa, có nhiểu típ thông minh khác nhau, cầu thủ bóng rổ có sự thông minh hơn người về cảm giác không gian, nếu quan hệ tình dục trước khi thi đấu thì có nguy cơ ném bóng…ra ngoài rổ.



 
Muôn nẻo “liều chết” xin vào Hội… Nhà văn
user posted image
Nhà văn, nhà văn, nhà văn và nhà văn... Đúng là quá sang trọng! Chỉ có những con người đặc biệt mới trở thành nhà văn. Sự đặc biệt ở đây chính là tài năng. Đã rất nhiều người ưỡn ngực, hãnh diện khi tự giới thiệu: "Tôi là nhà văn!" Chỉ cần hai chữ đó, họ tưởng như cũng đủ để người trước mặt phải kính trọng mình.


Đã có một thời kỳ, hai tiếng "nhà văn" được coi trọng, được sủng ái… Còn bây giờ thì sao? Rất khó trả lời, một trong những nguyên nhân đơn giản vì có quá nhiều người “liều chết” xin được làm nhà văn - xin vào Hội Nhà văn - chứ không phải ngày ngày sống hết lòng và đêm đêm viết hết mình. Nghe rất lạ tai phải không?

Người viết bài này đã từng “bị tặng” khá nhiều "sách văn học" của khá nhiều người. Bao giờ ở phần giới thiệu tác giả, người ta cũng ghi rất đầy đủ: hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội… rất nhiều Hội. Chuyện này có lẽ duy nhất ở Việt Nam mới có. Họ làm như nếu không ghi đầy đủ những cái Hội mà họ là hội viên kia người ta sẽ không đọc sách của mình vậy. Hay phải là hội viên của Hội Nhà văn mới oai?

Tong các tác phẩm văn học nước ngoài hay trong những bản lý lịch của những tác giả nổi tiếng, thậm chí có tác giả đoạt giải Nobel hẳn hoi, người ta chỉ ghi tên tác giả, cùng lắm là địa chỉ, nơi làm việc… Hết. Vì họ nghĩ: chất lượng nghệ thuật nằm ở trong sách chứ không phải ở vài lời giới thiệu nhạt nhẽo kia. Cái danh hiệu hội viên hội này, hội kia chẳng quan trọng gì nếu như sách dở. Mà thường ai ghi rất nhiều hội ấy lại hay viết ra những dòng nhạt nhẽo. Bởi vì người đó có viết văn như một nhu cầu tự thân đâu, mà là viết để có một cái danh. Mà những cái danh kiểu đó đa phần cũng chỉ là những thứ vớ vẩn mà thôi. Chán lắm!

Có lần một ông nhà văn, mà không, một người viết những thứ gì đó na ná văn, cũng không nốt… - theo tôi, ông ta chỉ là người biết viết chữ không hơn không kém - đã tuyên bố một cách hùng hồn: Tôi đã được vào Hội Nhà văn Việt Nam! Bây giờ tôi là nhà văn cấp quốc gia chứ không phải địa phương nữa đâu nhé! Ông ta vênh mặt, lúc nào cũng cơn cơn cầm cái thẻ ấy ra để dọa mọi người. Hóa ra việc xin vào Hội Nhà văn Việt Nam quan trọng thế sao? Mà theo lời kể của cái ông “viết chữ” nọ thì hành trình xin được vào Hội Nhà văn quả là gian truân hơn cả việc viết lách. Phải nói rằng việc trăn trở làm thế nào trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam còn ghê gớm hơn cả việc thai nghén tác phẩm. Thậm chí mất thời gian hơn nhiều.

Vậy như thế nào sẽ trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam? Rất đơn giản, chỉ cần có tác phẩm và người ta thường nói: có dư luận. Cái dư luận ở đây khá trừu tượng, nhưng cần phải có dư luận. Nhiều lúc tôi đọc thấy tác phẩm này, tác phẩm kia có dư luận mà chẳng biết là dư luận về cái gì. Có tác phẩm rồi thì chí ít phải có hai nhà văn danh tiếng trở lên giới thiệu và một lá đơn xin gia nhập Hội. Tất nhiên khâu cuối cùng, quan trọng nhất là Ban Chấp hành Hội bỏ phiếu, nếu quá bán thì đạt và trở thành hội viên. Thế thôi.

Tất cả những công đoạn ấy rất đơn giản, chẳng có gì phức tạp. Vậy mà nó đã trở thành chủ đề nóng bỏng nhất trong những đợt “sát hạch” để trở thành hội viên. Người ta mạt sát nhau, kiện tụng nhau… bằng tất cả sự uất ức nếu không lọt vào danh sách hội viên. Người viết bài này đã vài lần chứng kiến cái cảnh đó.

Vẫn là mấy tác phẩm nhì nhằng đến vợ con đọc cũng không tìm thấy chút cảm xúc và ý nghĩa gì nhưng chỉ sau một buổi bỏ phiếu bầu là trở thành nhà văn. Thế là những người viết những thứ na ná văn, na ná thơ bắt đầu sống một cuộc sống khác, cuộc sống của một nhà văn đã được một cái hội công nhận.

Nhà văn, theo tôi hiểu, thì phải có văn hóa, có tài năng… và điều quan trọng nhất là lòng nhân ái, vị tha… Ấy vậy mà khi nghe các vị “trò chuyện” thì thật không khỏi hãi hùng. Đại loại là: Cái thằng kia làm gì xứng đáng, nó chỉ giỏi chạy chọt, nó đi cửa sau lâu rồi… giỏi, giỏi thật v.v… Họ buông ra những lời không hơn gì mấy bà buôn lẻ ở chợ. Thế mà cũng dám viết văn, tôi không thể tin những người như thế có thể viết ra được một câu ra hồn văn chương. Rồi họ lại đay nghiến: "Như tôi đây, bốn đầu sách, đoạt mấy giải liền mà chúng nó không cho vào. Cái con kia có biết gì đâu, chỉ được cái giỏi nịnh bợ thế mà nó được, nó đúng là…" - Họ cứ thế vỗ đùi, vỗ tay, trợn mắt, nhe răng nói ầm ầm, như thể người ta đốt nhà mình vậy.

Tôi cũng không thể hiểu, khi ngồi xuống bàn những người như thế họ nghĩ gì để viết? Và cái động cơ viết văn ấy là gì? Có phải vì nghệ thuật, vì tình yêu con người? Khó đoán lắm! Chỉ mỗi cái việc vào hội mà lồng lộn lên như thế, tôi tin người ta viết ra những cái gọi là văn chương ấy chắc chắn nhằm vào mục đích khác. Và mãi mãi chẳng bao giờ thành văn chương.

Đã có lần một vị lão làng, gọi là lão làng vì già rồi, hơn sáu mươi rồi mà vẫn chưa trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam thổ lộ: "Tôi chỉ muốn vào Hội để chứng tỏ cho mấy đứa con nó biết mình là nhà văn thôi!" Nghe bác ấy nói thế tôi bỗng thấy nao lòng. Tôi cứ nghĩ, nếu chúng nó là những đứa con có hiếu, chúng nó phải hiểu bậc sinh thành là vĩ đại nhất, bất luận ông ta là ai. Còn việc chứng tỏ mình là nhà văn chỉ vì như thế thì thật vô nghĩa.

Có một vài người còn dọa nếu không được vào Hội thì sẽ chết. Bởi không nỡ để những người đó phải chết vì một lý do rất vớ vẩn cho nên những người có trách nhiệm trong hội đành phải bỏ phiếu cho họ. Tất nhiên kẻ nào oang oang dọa chết thì không bao giờ dám chết. Nhưng thôi, có mất gì đâu, bỏ phiếu. Thế là tự nhiên Hội nhà văn vốn thực sự danh giá với xã hội bỗng trở thành nơi giải quyết chính sách. Một Hội nghề nghiệp cao quý như thế mà giải quyết chính sách thì nó phải biến thành một cái gì đó “vớ vẩn” ngay.

Việc viết văn chương phải là tự thân, phải xuất phát từ lòng say mê nghệ thuật chứ đâu phải để đi tìm một cái danh hiệu nào đó. Thực tế những đại văn hào viết văn đâu phải phấn đấu để trở thành hội viên của hội này, hội nọ. Họ viết vì cần phải viết thế thôi. Chúng ta - những người vẫn gào lên rằng, chúng tôi yêu văn chương, chúng tôi viết văn chương, chúng tôi có tác phẩm… đều hiểu điều đó mà như không hiểu. Trong tiềm thức vẫn khát khao: phải vào Hội, phải trở thành hội viên của Hội Nhà văn Việt Nam mới chứng tỏ được mình. Thật nực cười, thay vì khát khao viết được một tác phẩm, họ lại “liều chết” quyết sống mái để có được cái thẻ hội viên vô nghĩa ấy.

Hàng năm, cứ đến kỳ kết nạp hội viên thì tất cả các quán cà phê, công sở, rồi vỉa hè mà mấy cái anh viết văn, viết chữ ấy hay lui tới cứ gọi là sôi sùng sục. Không khí căng thẳng hơn cả khi đội tuyển bóng đá nước nhà gặp Thái Lan. Tôi có một người thân làm trong Ban chấp hành hội Nhà văn Việt Nam. Cứ đến đận ấy là ông chuồn, tắt điện thoại, dặn vợ con không được phép tiết lộ mình ở đâu. Nghe cứ như hoạt động bí mật, hóa ra ông không chịu nổi sự làm phiền của mấy vị xin vào hội. Họ gọi điện, đến nhà, tặng quà, gây sức ép… đủ các trò. Cốt làm thế nào để chiếm một phiếu của ông. Họ nhẫn nại đến bất ngờ, họ không quản ngại xa xôi, mò mẫm từ rừng xuống, lặn lội từ biển lên, tìm đến phố phường khói bụi, tìm bằng được người cần gặp chỉ để ông ấy bỏ phiếu cho mình. Làm văn chương gì mà khổ và hèn thế không biết! Công sức ấy mà bỏ vào việc viết lách, hoặc đi uống bia còn sướng hơn nhiều. Đơn giản vì có vào được hội thì văn chương vẫn thế, nếu anh là người viết ù ù cạc cạc thì vào Hội rồi cũng vẫn ù ù cạc cạc thế thôi! Tuy nhiên cũng phải công bằng mà nói có những người xứng đáng là nhà văn mà lận đận cả chục năm trời không vào được hội. Trong những người ấy có người cứ lặng lẽ viết mà không để ý xem hội có kết nạp mình không. Nhưng cũng có những người thấy sốt ruột vì quanh họ những người viết na ná văn cứ ầm ầm vào Hội, cứ ầm ầm in cácvidít với dòng chữ hội viên Hội Nhà văn và cứ ầm ầm tuyên ngôn về nghệ thuật cao cả.

Nếu bảo vào Hội vì vật chất thì không phải. Kinh phí tài trợ cho sáng tác của Hội Nhà văn Việt Nam rất ít, phải đợi tới vài năm mới đến lượt, mà vài triệu bạc chỉ mang tính chất tượng trưng, động viên thôi chứ bám vào đó có mà chết đói. Nhưng người ta vẫn cứ lao vào với một khát khao bất tận.

Cái đích của văn chương thật mơ hồ, còn lợi ích của văn chương đem lại càng mơ hồ hơn. Việc vào Hội Nhà văn bây giờ cứ giống như việc bỏ tiền ra mua một cái chức mõ làng hay chức gì đó trong làng xưa kia. Nhưng cái danh hão nó mê hoặc người ta thật ghê gớm. Có những người sắp chết chỉ lo sao đám tang mình phải có thật nhiều hoa. Tôi biết được một câu chuyện cười ra nước mắt là có một người khi lâm bệnh, bạn bè đến thăm tặng cái phong bì thì nguây nguẩy không nhận. Hỏi vì sao thì nói cứ cầm tiền để mua cho mình cái vòng hoa khi mình mất. Ôi, thèm cái danh như thế thử hỏi ở đâu trên thế gian này có được?!

Lại nói về cái danh hội viên, tôi thấy cái bà viết Ha-ri Pot-tơ ấy, bây giờ giàu ngang ngửa với nữ hoàng Anh, cũng có bao giờ nghĩ mình sẽ phải vào hội này hội nọ làm chi? Mà bà ta cũng không phải là hội viên của cái hội nào cả. Thậm chí người ta còn bảo bà ấy không phải là nhà văn nữa cơ mà. Nhưng những cái bà ta viết ra ấy đã làm say mê bọn trẻ trên toàn thế giới, sách của bà ta được đọc nhiều như Kinh thánh.

Chỉ cần nghĩ thế thôi đã thấy xứ ta có biết bao người cũng có đôi chút chữ nghĩa mà u mê hết cả đời với mấy cái danh hão. Nhưng thực tế, cái danh hội viên cũng mang lại những lợi lộc nào đó cho mấy ông mấy bà viết lách nhàn nhạt ở các Hội Văn học Nghệ thuật địa phương. Nếu anh là hội viên Hội nhà văn thì anh có thể được giữ một vị trí nào đó trong Hội địa phương. Có người còn được lựa chọn làm Chủ tịch hay là Ủy viên Ban chấp hành Hội địa phương nữa. Thế là lâu nay có phong trào xin vào Hội. Có những người làm thơ rất “con cóc” cũng xin vào Hội. Tôi xin chẳng nêu tên những người đó ra đây làm gì. Việc xin vào là quyền của họ. Nhưng chúng ta có nghĩ đến một điều là vì sao họ lại tự tin xin vào Hội nhà văn không? Đó chính là điều cay đắng cho một hội nghề nghiệp từng danh tiếng trong xã hội. Nhiều nhà văn nói: nếu một ngày nào đó mà những người như thế vào Hội thì họ sẽ xin ra khỏi Hội.

Xin nói thêm rằng, nếu các bạn một lần chứng kiến cảnh Đại hội Hội Nhà văn Việt Nam thì phải cười đến méo cả miệng. Đại hội vừa rồi, tôi may mắn chứng kiến những người được gọi là nhà văn ấy “tranh luận” thì sợ hết hồn vía. Số là kết thúc đại hội, bầu xong Ban Chấp hành, nhưng không đủ số người như dự kiến. Thế là người ta tranh luận. Phải nói là mắng nhau mới đúng, mấy vị đứng lên giành lấy nắm đấm mi - cờ - rô xổ ra những từ không thể nghe được. Người này đang nói, thì người kia hăm dọa: "Im mồm, để tôi nói, đưa mic đây… Này, tay kia… im mồm…" Những cụm từ ấy làm loạn cả hội trường. Mấy vị có nhân cách thì lỉnh đi cho xong chuyện, còn vài cụ cao niên chỉ còn biết cúi đầu xuống cho đỡ xấu hổ. Khổ mấy ông nhà báo đến dự, cứ mắt tròn mắt dẹt không biết các hội viên đang làm gì. Hóa ra điều họ quan tâm vẫn là chức danh, là địa vị chứ không phải cùng nghĩ làm thế nào cho văn chương nước nhà phát triển. Đến nỗi, có vị nằm trong ban lãnh đạo hội phải tuyên bố xanh rờn: Làm ở đây phải biết nhẫn nhục, nếu không đố các vị ngồi được hai ngày!

Có cả chuyện thật trăm phần trăm, hai nhà văn của chúng ta đã choảng nhau ngay trên xe khi kết thúc cuộc hội thảo về lý luận phê bình ở Hải Phòng cơ mà. Đấm đá một hồi, trong túi văng ra không phải bản thảo hay sách vở mà là bia chai mới sướng chứ! Thế mà vẫn là nhà văn, nhà này nhà nọ, viết ầm ầm, nói ầm ầm… đấy có đùa đâu!

Chỉ có lớp trẻ - một số ít lớp trẻ biết được con đường thực sự của văn chương thì “tỉnh ngộ” nhanh hơn. Họ chẳng quan tâm lắm tới việc có trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam không. Họ tìm tòi viết lách, mệt quá thì viết báo, mệt nữa thì đi chơi cho sướng. Không phải họ coi thường hội mà họ biết thừa vào hội thì văn chương cũng chẳng khá hơn và vật chất cũng chẳng được bao nhiêu trừ việc được phát không tờ báo Văn nghệ. Nhưng lý do cơ bản nhất là họ đã đọc tác phẩm của nhiều nhà văn hội viên và đã chứng kiến cảnh chen nhau vào Hội và đi đến quyết định không vào Hội. Họ hiểu rằng đời sống thực sự có ý nghĩa của một nhà văn là tác phẩm chứ không phải là trở thành hội viên.

Có những người làm văn chương thật, có tài thật họ ngồi nghĩ lại thấy cái việc vào hội ngày xưa rất nhẹ nhàng. Người ta thấy việc được vào hội và chất lượng văn chương không có gì đồng nghĩa cả. Người ta cứ viết, cứ sáng tác như thế cho đến một hôm có người nói: cậu nên vào hội cho có chỗ sinh hoạt, thêm phần vui vẻ. Thế là họ viết đơn và vào hội. Xong rồi vẫn thế, chẳng có gì căng thẳng cả. Có những người còn để mấy vị lãnh đạo Hội giục vài lần mới viết đơn vì bận quá quên mất. Đó là những con người yêu văn chương thực sự, làm văn chương với cả tấm lòng trong sáng. Họ không mất thời gian vào những công việc vô ích ngoài sáng tác của mình.

Để kiểm chứng điều này, cứ thử xem lại độ tuổi của những người đã từng và đang ngày ngày viết đơn xin vào hội thì biết. Tôi dám chắc là toàn mấy vị U50 trở lên cho mà xem, tỷ lệ ấy chiếm đa phần là cái chắc. Cũng có thể với người ta cái danh hiệu nhà văn nó quá lấp lánh nên người ta khát khao vươn tới, nhưng đâu có phải vào hội người ta mới gọi anh là nhà văn!? Có vào hội cả trăm lượt cũng vô ích nếu không tài thực sự. Điều này họ đều biết cả chứ không phải ngộ nhận đâu. Chỉ vì họ vào hội với những mục đích khác mà thôi.

Hôm nọ, tôi có gặp một vị cũng U60 vừa được kết nạp vào hội, ông ta sướng quá, mời bạn bè đi nhậu. Trong cơn say, hai mắt ông ta sáng rực, cười nói ngút trời. Rồi lại diễn cái bài tặng sách. Cầm tập thơ của ông ta đã thấy ghi rất rõ chữ: Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam to đùng. Đây là khâu không thể thiếu trong việc in sách, chỉ cần chữ đó là đủ, chữ đó là tất cả, văn chương cũng ở chữ đó mà thôi. Và tôi cũng chỉ đọc mỗi chữ đó, gấp cuốn sách lại, không biết còn lần nào mở nó ra đọc nữa không. Chắc chắn một điều, không dễ gì tìm thấy cái được gọi là văn chương từ những cuốn sách như thế.

Vì tôi là kẻ yêu và tôn kính văn chương nên mới quan tâm đến vấn đề này và thấy cay đắng vì cái danh nhà văn bị chính những người có danh nhà văn làm cho lu mờ và méo mó. Chỉ có những người muốn vào hội và đang là hội viên mới nghĩ đến những chuyện “ vớ vẩn” này. Còn thực tế, xã hội chẳng còn quan tâm đến Hội nhà văn hay ai là hội viên của nó. Vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì với xã hội. Chỉ có tác phẩm hay mới làm cho xã hội yêu quý và kính trọng nhà văn mà thôi.

Ngọc Khê (VieTimes)


« Các bài cũ hơn · HAY XEM TOI VIET GI · Các bài mới hơn »

Bình luận

Ga_trong
Dec 8 2007, 03:17 PM
Bình luận #1
No avartar

Thực tập viên
Group Icon

Nhóm: Members
Bài viết: 0
Nhập: 8-December 07
Đến từ: Sài Gòn
Thành viên: 32,188



"Còn thực tế, xã hội chẳng còn quan tâm đến Hội nhà văn hay ai là hội viên của nó. Vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì với xã hội. Chỉ có tác phẩm hay mới làm cho xã hội yêu quý và kính trọng nhà văn mà thôi"

Đúng lắm !

Và bài viết rất hay. Cám ơn ban.
User is offlineProfile CardPM
Quote Post

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 

BÌNH LUẬN ẢNH
MẸ VIỆT NAM ƠI !...

user posted image

Mẹ Việt Nam ơi mẹ Việt Nam ơi...
Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn trên đời
Vẫn chiếc áo tơi quanh người mẹ bó
Mỗi mùa đông về nước mắt con rơi...

Than ôi ! Biết đến bao giờ mới hết cảnh này ?

     (Lời bình của : thaodanso1)
     Mời các bạn góp lời bình !

  Hình này chụp vào những ngày rét
  cắt da cắt thịt  cuối
  tháng 1/2008 tại Hà Nội 
     

NHỮNG BÀI HAY TRÊN WEB BẠN
GIỌT NƯỚC MONG MANH
user posted image
Truyện ngụ ngôn

*******

Có hai giọt nước đang hòa cùng dòng sông

chảy ra biển.Khi dòng sông chảy qua một khu

rừng tuyệt đẹp.Những bông hoa rừng rực rỡ,

tiếng chim hót líu lo...khiến dòng nước như muốn

ngừng trôi. Giọt nước Long Lanh thì thầm với

giọt lung linh :

- Mình nhảy lên bờ chơi đi Lung linh ! Trên

bờ thật tuyệt vời !

Lung Linh lắc đầu :

- Đừng bạn ơi ! chúng mình là những giọt nước

sông,chúng mình phải chảy ra biển !

Long Lanh nói :

- Tại sao cứ phải ra biển ? Mình thích nhảy lên

đây ! Mình thích ngắm hoa,thích nghe chim

hót,thích nô đùa với cỏ cây ! Bạn không muốn

thì ở lại !

Vừa dứt lời,Long Lanh lựa theo một con sóng nhỏ

nhảy vọt lên bờ. Lung Linh không kịp ngăn cản.

Nhưng than ôi,Long lanh chưa kịp bám vào những

ngọn cỏ xanh tươi thì đã tan biến như chưa từng có.

Lung Linh đã nhìn thấy hết. Nó khóc !


______________________

VUI MỘT TÍ
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

CÁC BẠN THỬ NÓI THẬT
NHANH NHỮNG CÂU
DƯỚI ĐÂY NHÉ.
[Cẩn thận kẻo ngộ lắm đó...]
++++++++++

- Nồi đồng nấu ốc nồi đất nấu ếch.
- Ông bụt ở chùa Bùi cầm bùa đuổi chuột.
- Buổi trưa ăn Bưởi chua.
- Con lươn luồn qua lườn.
- ăn Hành chụp ảnh ăn ảnh.

CƯỜI HỞ 10 CÁI RĂNG
  nuôi con bằng sữa mẹ
 Giờ sinh vật Cô giáo giảng bài, cuối lớp có 2 nhóc quậy đang đánh ca rô.
Cô: Tèo và Tí tại sao không chịu nghe giảng? Tèo hãy trả lời cho cả lớp - vì sao nuôi con bằng sữa mẹ tốt hơn sữa bò? 
Tèo vẻ mặt rất hớn hở tỏ ra rất thuộc bài nhanh nhảu trả lời ngay: Thưa Cô vì sữa mẹ có các ưu điểm sau
1. Sữa mẹ khi uống không cần pha.
2. Khi đi chơi xa không cần bình thuỷ nước sôi, ly tách, muỗng chi cho lỉnh kỉnh.
3. Không cần đậy đằng gì mà kiến gián cũng không bao giờ vô được.  Và cuối cùng là cái bình sữa lại rất đẹp ạ!
Cô tức quá nhưng nén giận hỏi thêm: vậy nó không có nhược điểm nào sao ?
Tèo: Thưa cô có ạ; thỉnh thoảng có mùi thuốc lá và rượu bia ạ!
Cô:   !!! :buncuoique:

 Thầy giáo đố chữ  :excited:

Một thầy giáo trong giờ dạy văn chủ đề về thành ngữ VN: Thầy gợi ý như sau:  Câu thành ngữ này có chữ "mày, không". Nào, em nào trả lời được nào? Mãi mà không thấy ai giơ tay, thầy giáo gợi ý tiếp: - Câu còn có chữ "đố, làm"! Vẫn không có ai trả lời, thầy gợi ý luôn:
-Thôi thế này vậy, câu thành ngữ này có 6 từ là "mày, không, đố, làm, nên, thầy". Bây giờ các em hãy sắp xếp lại thành 1 câu thành ngữ...
Mãi ở cuối lớp có 1 cánh tay rụt rè giơ lên,1 học sinh đứng lên nói:
-Em thưa thầy, câu thành ngữ này là "Làm thầy mày không nên đố".
Thầy giáo dù rất bực nhưng vẫn ôn tồn nói: "Gần đúng rồi, ai có câu trả lời khác không?".
Một cánh tay khác giơ lên, thwa thầy câu này là: "Mày làm thầy, không nên đố".

GIẢI TRÍ HÀNG NGÀY
XỔ SỐ TRỰC TIẾP

www.xoso.net

www.xoso888.com

XEM TIVI TRUC TIEP

www.thegioitv.info


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com