Vừa ló đầu vô
lớp, tôi gặp ngay Hồng Hoa. Tôi chưa kịp mở miệng, nó đã chỉ tay vô trán tôi,
dọa:
- Chết ông
rồi! Sao hôm qua ông vẩy mực vô áo Việt An?
Tôi tái mặt:
- Đâu có! Ai
phao tin bậy bạ vậy?
Hồng Hoa nheo
mắt:
- Ông còn chối
gì nữa! Chiêu Minh thấy rõ ràng!
Chiêu Minh
ngồi bàn thứ hai dãy bên kia, kế Hồng Hoa. Hôm qua hình như nó là một trong
những đứa ngồi lại sau cùng. Như vậy hẳn nó tình cờ trông thấy hành động phá
hoại của tôi.
Chỉ mới thoáng
nghĩ tới chuyện xui xẻo đó, tôi đã thấy lạnh cả người và vội vàng chối biến:
- Không phải
đâu! Chắc là Chiêu Minh nhìn lầm tôi với ai đó!
Hồng Hoa thộp
lấy cổ tay tôi:
- Chuyện rõ
ràng vậy mà ông còn chối đây đẩy nữa hả! Ông lại đây nói chuyện với Việt An đi!
Vừa nói nó vừa
kéo tôi lại dãy bàn con gái.
- Tôi không
lại đâu!
Tôi kêu lên và
vùng ra khỏi tay Hồng Hoa, chạy vù ra cửa.
Tôi đi tha
thẩn ngoài sân, trong bụng rủa thầm nhỏ Chiêu Minh tơi bời hoa lá. Chỉ đến khi
tiếng trống vào học vang lên, tôi mới lò dò ôm cặp vô lớp và lủi thủi về chỗ
ngồi.
Bên kia, Hồng
Hoa nhìn sang, nguýt tôi một cái dài cả cây số.
Nhưng tôi kệ
xác nó, con nhỏ lắm điều này! Tôi chỉ quan tâm đến Việt An "của tôi".
Việt An đang ngồi hí hoáy chép cái gì đó trong tập. Nó chẳng thèm liếc tôi lấy
một cái. Điều đó làm tôi bứt rứt kinh khủng. Bây giờ tự dưng tôi muốn nghe Việt
An trách móc, thậm chí chửi thật nặng cũng được hoặc ít ra là nguýt tôi một cái
dài dằng dặc như Hồng Hoa. Như vậy tôi đỡ áy náy hơn. Đằng này nó cứ tỉnh khô,
ra cái điều tôi là đồ mất dạy, không đáng cho nó phải bận tâm.
Cả buổi sáng,
tôi ngồi xụi lơ. Bước khởi đầu như vậy kể như toi. Nghĩ đến mấy kiểu cười tình
cảm khổ luyện giữa đêm khuya, tôi càng giận mình. Không biết làm gì cho khuây
khỏa, tôi quay sang thằng Hải gầy ngồi cạnh nhe răng cười với nó ba kiểu.
Nụ cười
"thầm lặng" của tôi hiệu quả ghê gớm! Tôi mới cười có ba kiểu mà Hải
gầy đã trố mắt:
- Bữa nay mày
làm gì mà thân ái với tao quá vậy!
Nghe nó bình
phẩm, tôi càng tiếc hùi hụi. Nhưng lo gì - tôi tự động viên - thua keo này ta
bày keo khác! Ông bà đã dạy rồi!
Suốt một tháng
trời sau đó, tôi không dám giáp mặt với Việt An.
Cho tới một
hôm, trong giờ ra chơi, tôi đánh bạo lại gần nó. Lúc này tụi bạn đã ùa cả ra
ngoài, chỉ còn mỗi Việt An ngồi tại chỗ cắm cúi đọc sách.
Tôi hắng
giọng, hỏi:
- Việt An xem
cuốn gì vậy?
Nó ngước mắt
nhìn tôi:
- Cuốn
"Giamilia".
- Hay không?
- Hay.
Tôi nói, giọng
rụt rè:
- Chừng nào
coi xong Việt An cho tôi mượn nghen!
Việt An gật
đầu rồi cúi xuống đọc tiếp.
Chẳng biết nói
gì nữa, tôi đứng lớ ngớ một hồi rồi tặc lưỡi bỏ đi. Con nhỏ phách lối thật! -
tôi ấm ức nhủ bụng - nhưng dù sao nó cũng không hạch mình chuyện vẩy mực! Thế
cũng tốt!
Hai ngày sau,
Việt An đưa tôi mượn cuốn sách. Nó nói:
- Anh nhớ giữ
cẩn thận nghen!
Tôi cười:
- Yên chí.
Nó lại dặn,
giọng tỉnh khô:
- Nhớ đừng vẩy
mực vô sách!
Tôi giật thót,
miệng cà lăm:
- Không...
không đâu!
Tôi nói mà mặt
đỏ bừng. Hóa ra nó chưa quên "tội ác" của tôi hôm nào. Khỉ thật.
Nhưng tôi ngu gì mà vẩy mực vô sách nó. Lần này tôi tiến hành "chiến
dịch" theo cách khác.
Trước khi trả,
tôi nắn nót chép ở trang đầu cuốn sách hai câu thơ của Nguyễn Bính:
Nắng mưa là
bệnh của trời
Tương tư là
bệnh của tôi yêu nàng.
Dù cố trấn
tĩnh, khi đưa cuốn sách cho Việt An, tay tôi vẫn run run. May mà Việt An không
để ý. Nó nhận cuốn sách bỏ ngay vô cặp, không giở ra coi.
Suốt ngày hôm
đó, tôi sống trong tâm trạng thấp thỏm của cậu học trò đi thi chờ kết quả. Nghĩ
đến hành động táo tợn của mình, tôi vừa mừng vừa lo.
Sáng hôm sau,
tôi không dám vô lớp sớm. Đợi cho tiếng trống vang lên, tụi bạn lục tục xếp
hàng, tôi mới chạy lại đứng lấp ló phía sau.
Ngồi trong
lớp, chốc chốc tôi lại liếc qua chỗ Việt An, xem thử nó có thái độ gì khác lạ
hay không. Nhưng Việt An cứ cười nói tỉnh khô khiến tôi không biết nó đã thấy
mấy câu thơ tôi viết trong sách chưa.
Giờ ra chơi,
tôi cố ý nán lại trong lớp chờ coi Việt An "giải đáp tâm tình" cho
tôi như thế nào. Đúng như tôi mong mỏi, Việt An lên tiếng gọi:
- Anh Thư!
Tôi hồi hộp
bước lại, trên môi nở sẵn kiểu cười thứ nhất. Nhưng Việt An chẳng thèm dòm tôi.
Nó lúi húi lục cặp lấy cuốn "Giamilia" ra:
- Anh viết bậy
bạ gì trong sách tôi vậy?
Tôi ấp úng:
- Thơ Nguyễn
Bính ấy mà!
Nó hoạnh họe:
- Ai mượn anh
chép thơ Nguyễn Bính vô đây?
Tôi nuốt nước
bọt:
- Đâu có ai
mượn! Tại tôi thấy hay tôi chép!
- Lần sau có
thấy thơ hay thì anh chép vô sách của anh chứ đừng chép vô sách của tôi!
Nói xong nó
đẩy cuốn "Giamilia" đến trước mặt tôi:
- Anh mua đền
cho tôi cuốn khác đi!
Nếu có thể
chui được xuống đất thì tôi đã chui rồi. Nhưng vì đất cứng quá không chui được,
tôi đành giằng lấy cuốn sách bỏ đi một mạch, trong lòng xấu hổ không để đâu cho
hết.
Suốt mấy tiết
học còn lại, tôi không nhét nổi vô đầu lấy một chữ. Tôi cứ ngồi trù ẻo cho Việt
An bị sét đánh, bị xe cán, bị chết chìm dưới sông, thậm chí bị ba cái cùng một
lúc càng tốt. Lúc đó, tôi mới hả dạ.
Chiều hôm đó,
tôi phóng xe đi lùng hết hiệu sách này đến hiệu sách khác, quyết mua bằng được
cuốn "Giamilia chết tiệt kia để "ném vô mặt" Việt An.
Nghĩ trong đầu
thì hung hăng như vậy, hôm sau gặp Việt An, tôi xìu như bún. Khi đưa cuốn sách
mới mua cho Việt An, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt nó:
- Đền cho Việt
An nè!
Tôi nói với
giọng sượng sùng. Và không đợi cho Việt An kịp nói gì, tôi vội vã bước đi.
Nhưng Việt An
đã gọi giật:
- Anh Thư!
Tôi giật mình
quay lại và nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn lo lắng. Chẳng lẽ cuốn sách
bị rách chỗ nào, Việt An không chịu nhận chăng?
Thấy tôi đứng
sững như trời trồng, Việt An mỉm cười:
- Anh lại đây!
Tôi bàng hoàng
bước lại.
Việt An thò
tay vào cặp lấy cuốn "Con tàu trắng" ra đưa tôi:
- Anh đọc cuốn
này đi! Cũng của Aimatov! Hay lắm!
Tôi cầm lấy
cuốn sách mà như thể cầm một giấc mơ, không hiểu hư thực thế nào. Việt An ơi,
em có định quay tôi như quay dế hay không?
Bây giờ thì
tôi lâm vào tình trạng khốn khổ như vậy chứ hồi tôi còn nhỏ, đừng hòng có đứa
con gái nào "quay" được tôi. Chỉ tôi quay tụi nó như quay dế thì có.
Phải nói hồi
đó tôi có "uy" với con gái ghê gớm.
Mỗi lần nhớ
lại cứ tiếc đứt ruột.
Hôm trước tôi
mới dặn Tiểu Li có trò gì hay hay nhớ rủ tôi chơi với thì ngay hôm sau nó rủ
liền.
Nó cầm sợi dây
thừng huơ huơ trước mặt tôi.
- Anh chơi
nhảy dây với em không?
Tôi bĩu môi:
- Tao thèm vào
chơi trò con gái!
Nó
"hứ" một tiếng:
- Con trai
chơi cũng được vậy!
Tôi nheo mắt:
- Ai bảo mày?
- Cần gì ai
bảo! Tụi con trai trường em khối đứa chơi nhảy dây!
Tôi liếm môi:
- Thật không?
- Thật.
- Thật thì
chơi.
Nói xong, tôi
giật sợi dây thừng trên tay Tiểu Li.
Nó la lên:
- Anh để em
nhảy trước cho anh coi.
Tôi hừ mũi:
- Cần gì coi!
Mày làm như tao là... con nít vậy!
Tôi cầm sợi
dây thừng vung lên khỏi đầu, dặn Tiểu Li:
- Mày đếm thử
xem tao nhảy được mấy trăm cái nghen!
Tiểu Li cười
khúc khích:
- Anh chỉ nói
dóc! Anh nhảy được năm chục cái là giỏi lắm rồi!
Tôi
"xì" một tiếng, giọng khi dể:
- Nhảy năm
chục cái thì nhảy làm gì?
Nhưng tôi chỉ
nhảy được bảy cái. Tới cái thứ tám, sợi thừng bất ngờ vướng vào chân khiến tôi
té sấp, mặt đập xuống đất một cú như trời giáng.
Tiểu Li hoảng
hồn chạy lại đỡ tôi dậy. Tôi gượng gạo ngồi lên, cả người ê ẩm.
Dòm mặt tôi,
Tiểu Li la hoảng:
- Trời ơi!
Trán anh u một cục rồi!
Tôi đưa tay
lên trán rờ rẫm và lo lắng hỏi:
- Có chảy máu
không?
Tiểu Li lắc
đầu:
- Không, nhưng
cục u bầm tím.
Tôi nhăn nhó
ra lệnh:
- Mày chạy đi
kiếm cho tao chai dầu!
Tiểu Li nhìn
tôi với vẻ ái ngại:
- Hay là để em
đỡ anh vô nhà đã?
Tôi nạt:
- Tao chưa
thấy ai ngu như mày! Vô nhà sao được mà vô nhà! Bộ mày muốn tao bị ăn đòn hả?
Thấy tôi nổi
sùng, Tiểu Li vội vã chạy đi.
Lát sau nó cầm
chai dầu về:
- Dầu này được
không?
Tôi không thèm
ngó:
- Dầu nào cũng
được! Mày xức giùm tao đi!
Tiểu Li tuân
lệnh tôi răm rắp. Nhưng nó vừa chạm vô trán tôi, tôi đã hất tay nó ra, xẵng
giọng:
- Tay mày như thể cục sắt ấy! Đau thấy mồ!
Tiểu Li chớp
mắt:
- Em xức nhè
nhẹ mà!
Tôi hừ mũi:
- Vậy mà nhẹ!
Rồi thấy nó
cầm chai dầu đứng phân vân, tôi giục:
- Lại còn đứng
đó nữa! Xức đi!
Lần này Tiểu
Li không dám lấy tay quẹt qua quẹt lại, nó thấm dầu lên chỗ sưng của tôi một
cách nhẹ nhàng, êm ái. Vừa làm, nó vừa xuýt xoa luôn miệng. Tôi cằn nhằn:
- Xuýt xoa cái
gì! Tại mày hết đó!
- Sao lại tại
em?
- Chứ gì nữa!
Ai bảo mày rủ tao chơi nhảy dây!
Tiểu Li ngạc
nhiên:
- Thì anh
chẳng bảo khi nào có trò chơi nhớ rủ anh là gì!
Tôi nhăn mặt:
- Tao nói là
nói trò chơi khác kia! Chơi nhảy dây té đau thấy mồ!
- Tại anh chứ
bộ! Em nhảy hoài mà có té đâu!
- Mày khác,
tao khác! Mày là con gái!
Tôi tằng hắng
một tiếng rồi nói tiếp:
- Với lại
người ta chơi nhảy dây bằng dây thun chứ ai nhảy dây bằng dây thừng! Nếu nhảy
bằng dây thun thì bữa nay tao đâu có té.
Thấy tôi kể
tội nó ghê quá, Tiểu Li lẳng lặng xức dầu, không dám cãi lại nửa tiếng. Ngày
hôm sau, Tiểu Li cầm sợi dây thun đến khoe tôi. Nó hí hửng:
- Dây thun nè!
Tôi nhún vai:
- Dây thun thì
kệ mày! Tao không chơi nhảy dây nữa đâu!
Tôi làm Tiểu
Li cụt hứng. Nó ngồi bệt xuống đất và buồn bã quấn sợi dây thun quanh cổ tay,
vòng này chồng lên vòng nọ.
Làm mặt ngầu
một hồi, tự nhiên tôi thấy tội tội Tiểu Li, bèn nói:
- Mày đưa sợi
thun đây!
Mắt nó sáng
rỡ:
- Anh nhảy hả?
- Nhảy cái mốc
xì! Tao làm cái ná bắn chim.
Tiểu Li tròn
mắt:
- Ơ, anh lấy
dây thun làm ná, em lấy gì chơi nhảy dây?
Tôi hắng
giọng:
- Mày ngu quá!
Chơi nhảy dây mà làm gì! Để tao làm cái ná bắn chim, mỗi ngày kiếm vài chục con
về rô-ti ăn, khoái hơn nhiều!
Tiểu Li trố
mắt:
- Vài chục
con?
Tôi gật đầu:
- Chứ sao! Vài
chục con là còn ít đó! Hôm nào siêng, tao bắn cả trăm con.
Làm ná xong,
tôi sai Tiểu Li đi nhặt sỏi về làm đạn.
Nó chạy đi một
hồi, nhặt về một nắm sỏi đổ xuống trước mặt tôi.
Trong đống sỏi
của nó, tôi lựa được bốn, năm hòn, còn bao nhiêu tôi ném cả ra đường.
Tiểu Li ngơ
ngác:
- Sao anh ném
hết vậy?
Tôi đáp, giọng
trách móc:
- Mày không
biết lựa sỏi gì hết!
Vừa nói, tôi
vừa chìa mấy hòn sỏi trong tay ra:
- Phải nhặt
mấy hòn tròn tròn như vầy nè!
Tiểu Li khịt
mũi:
- Anh không
nói trước, em đâu có biết.
Tôi nheo mắt:
- Bây giờ mày
biết chưa?
Tiểu Li thật
thà:
- Biết rồi.
Tôi hất hàm:
- Biết rồi thì
chạy đi nhặt nữa đi!
Tiểu Li quệt
mồ hôi trên trán:
- Ngay bây giờ
hả?
- Ừ, ngay bây
giờ.
Trang bị
"vũ khí đạn dược" đâu đó xong xuôi, tôi kéo Tiểu Li đi dọ dẫm, rình
rập dưới mấy bụi cây. Nhưng suốt ba ngày liên tiếp, tôi không bắn được con chim
nào. Tiểu Li sốt ruột, hỏi:
- Sao anh bắn
trật hoài vậy?
Vừa mắc cỡ,
vừa bực mình, tôi gắt:
- Tại mày đó!
Tiểu Li sợ
hãi:
- Em có làm gì
đâu!
Tôi nói đại:
- Dòm thấy
mày, mấy con chim nó đâu có chịu đứng yên cho tao bắn.
- Sao kỳ vậy?
- Tao chẳng
biết. Mày hỏi tụi chim ấy!
Tiểu Li buồn
bã:
- Vậy ngày mai
em ở nhà, không đi theo anh nữa.
Tôi chép
miệng:
Ừ, mày ở nhà đi! Tao cũng ở nhà luôn!
- Ủa, sao anh
không đi?
Tôi thở dài:
- Tao hết
thích trò bắn chim rồi.
Vừa nói, tôi
vừa ném cái ná vô bụi cây trước vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Li. Trên đường về,
Tiểu Li hỏi tôi:
- Không bắn
chim nữa thì mình chơi trò gì?
- Tao không
biết. Mày nghĩ giùm tao đi!
- Sao anh
không nghĩ?
Tôi ấp úng:
- Tao hả? Tao
phải nghĩ... chuyện khác!
Nói đại vậy
thôi chứ tôi cũng chẳng biết cái chuyện khác đo là chuyện gì. May mà Tiểu Li
không hỏi tới. Nó chỉ vui vẻ gật đầu:
- Ừ, để em về
nghĩ coi. Khi nào nghĩ ra, em sẽ kêu anh.
Thấy nó nghe
lời tôi răm rắp, tôi khoái chí nhủ bụng: con nhỏ này khờ dễ sợ!
(Hết phần 2)