Ba người thầy vĩ
đại
Trí tuệ không phải là trí
tuệ nếu chỉ được rút ra từ sách vở (Horace)
Khi Hasan, một nhà hiền
triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của
ngài?”
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi
của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời
gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của
ta.
Người đầu tiên là một tên
trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì
trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một
người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể
tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân,
ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với tên trộm”.
Người đàn
ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại
bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở
về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa,
nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ.” Ta chưa bao giờ thầy ông ta trong
tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc. Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm
trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào
tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả
những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hàng đêm vẫn
quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”
Người thầy thứ hai là một
con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát
nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng
là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn
quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái
bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gởi đến cho ta: con người
phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành
động.
Người thầy cuối cùng là
một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến
đã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp sáng cây nến này
phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng,
nhưng chỉ một thóang sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến
không?” Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến
mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?” Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp
đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát
của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của
mình.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com