Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

I still love you

Nụ hôn của thiên thần

   Tôi thường ngồi một mình ở ngoài ban công, chìm đắm vào những kỉ niệm về Xanh. Đó là câu chuyện mà tôi biết chắc rằng những ai không tận mắt chứng kiến sẽ chẳng thể nào tin được.
  


                        





 Ngày đầu tiên đi học, tôi trông thấy Xanh, một anh bạn có mái tóc và đôi mắt màu xanh dương, óng lên một cách lạ thường. Xanh không hề có ai là bạn, ngoài tôi ra. Một hôm, ngang qua dãy nhà vệ sinh nam, nghe tiếng khóc, tôi gõ cửa phòng:
  - Xanh ơi, cậu khóc à ?
  - Không! Tớ không khóc! Cậu đi đi - Gịong Xanh nghèn nghẹt.
   Thế là tôi cứ đứng mãi bên ngoài, Xanh cứ đứng mãi bên trong. Hai đứa cùng nhau khóc. Bất chợt, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra và Xanh ôm chầm lấy tôi.
  - Các bạn bảo tớ không phải là người!
  - Cậu có là gì, cậu cũng là bạn tớ. Nhưng cậu phải hứa đừng bao giờ nói dối tớ nữa.
   Chúng tôi là đôi bạn thân thiết suốt những năm học tiểu học. Trong một trò chơi của cô giáo, Xanh làm tất cả chúng tôi ngạc nhiên khi giải ẩn ngữ rất nhanh. Hè lớp năm, tôi cùng Xanh học thêm tiếng Anh. Cô giáo hết sức bất ngờ khi Xanh có khả năng nhớ nhanh, đặt biệt là đọc và hiểu nghĩa của các từ trước cả khi cô dạy.
   Nhưng thời gian đó, vẫn có chuyện không vui, đó là việc Xanh liên tục đau vai và thường xuyên bị sốt. " Có cảm giác vai xanh sắp nứt ra ấy! ". Xanh nói. Một hôm, Xanh cho tôi xem một quyển sách đầy những kí tự lạ. Tôi hỏi: " Ngoại ngữ à ?". Xanh thì thầm:" Ba mình kể khi nhặt được mình, ba trông thấy mình nằm trong khăn , trước hiên nhà sau một đêm mưa gió, quyển sách này đặt kế bên. Một ngày nào đó, mình sẽ đọc được quyển sách và biết mình là ai". Tôi cũng nôn nao chờ Xanh khám phá quyển sách bí ẩn ấy. Nhưng sau đó, Xanh đột ngột chuyển nhà đi và không hề liên lạc với tôi. 
   Bốn năm sau. Một buổi chiều, tôi nhận được điện thoại. Đầu dây bên kia, một giọng nói cất lên:
  - Xanh đây!
   Tôi muốn hét lên khi nghe hai chữ đơn sơ đó. Xanh cho địa chỉ nhà và hẹn gặp tôi ở đó.
   Người mở cửa cho tôi là ba nuôi xanh. O6ng bảo tôi cứ lên thẳng sân thượng.
   Trên sân thượng, một chàng trai mặc chiếc áo dài như kiểu áo người Hy Lạp cổ, hở phần ngực và khoác lên người một tấm áo choàng trắng, khá dày. Tôi biết đó là Xanh, bởi mái tóc óng ả dờn dợn sóng và ánh nhìn biêng biếc. Cuối buổi trò chuyện, Xanh cất lời:
  - Tớ sắp đi xa, xa lắm. Tớ....không phải là người.
  - Cậu có là gì, cậu cũng là bạn tớ!
  - Và tớ sẽ không bao giờ nói dối cậu...Cậu nhắm mắt lại đi!
   Tôi làm theo lời Xanh. Có tiếng loạt soạt. Hình như Xanh cởi áo choàng ra. Không đợi Xanh ra hiệu, tôi he hé mở mắt và...Trời ơi! Tôi kêu lên một tiếng. Rồi thì cả người tôi hoàn toàn bất động. Tôi không thể nói được lời nào trước sự thật quá đỗi phi thường đang diễn ra trước mắt mình: Xanh đứng đó, mỉm cười với đôi cánh trên vai, một đôi cánh lông trắng, có lẽ là rất mượt mà.
  - Xanh phải trở về với nòi giống của mình! Tiễn Xanh một lát nhé!
   Xanh chìa tay ra với tôi. Giây phút đó, tôi chợt nhớ lại cậu bé Xanh ngày nào ôm chầm lấy tôi nức nở. Tôi nắm lấy tay Xanh. Xanh cõng tôi trên vai. Đôi cánh vỗ vỗ và bất ngờ lao vút lên trời. Trên lưng Xanh, tôi nhận ra mọi vật dưới đất đều vô cùng nhỏ bé. Chúng tôi băng qua cánh đồng hoa, qua dòng sông và một khu đô thị.
    Khi đỡ tôi xuống sân thượng. Xanh cúi sát mặt tôi. Một cảm giác ấm mềm mơn trớn trên môi....Rồi cậu ấy tung cánh trở lại với trời. Như thế nghĩa là Xanh đã đọc được quyển sách bí ẩn và biết mình là ai ? Nhưng giây phút đó, tôi không băn khoăn về việc mình chưa kịp hỏi Xanh là người chim bị thất lạc giống nòi hay chính là một thiên thần, mà chỉ phân vân: liệu có phải thiên thần vừa đánh rơi trên môi mình một nụ hôn chăng.
                                                           Phương Trinh
                        
                               

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com