|
|
Cánh bướm ở Arizona
|
|
|
Bạn đã từng nhìn thấy chàng trai nào đội mũ màu hồng hình con bướm hay có điểm đặc biệt tương tự như vậy không? Trường tôi có một người như vậy đấy. Tên cậu ấy là Hải Anh. Hải Anh 18 tuổi, thân thiện, hay cười, khoái chơi bóng rổ. *** Một lần, Hải Anh đi mua quà sinh nhật cho một cô bạn trong lớp. Nó vào hàng quà lưu niệm, và đập ngay trước mặt nó là một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, hình con bướm đặt trên gian hàng. Nó sững sờ, chưa bao giờ nhìn thấy chiếc mũ nào gây ấn tượng với mình như vậy và dường như, có thể nghe thấy tiếng của chiếc mũ hồng rất khẽ: "Chào Hải Anh! Cuối cùng bạn đã đến! Tôi chờ bạn lâu rồi!" Hải Anh chưa yêu bao giờ, nhưng nó đã có cảm giác mình bị tiếng sét tình yêu đánh vào lúc đấy. Nó cảm thấy như tìm thấy lại một phần của mình đã bị đánh mất từ lâu vậy. Nó chết lặng ngắm nhìn chiếc mũ hồi lâu. Kiên, thằng bạn đi cùng Hải Anh, lại gần, ngó Hải Anh rồi nhìn chiếc mũ: "Tao thấy màu loè loẹt quá, không hợp với cái Trang đâu". Kiên nhìn biển đề giá của chiếc mũ, nhăn mặt. "Giá lại đắt nữa. Mày định mua tặng Trang chiếc mũ đó hả?" Hải Anh thấy ngực mình nhói lên một cái. "Không!" Nó lắc đầu: "Tao sẽ tặng quà Trang cái khác. Tao sẽ mua cho tao!" Kiên trố mắt. "Gì cơ?" Nó nhìn Hải Anh rồi lại nhìn chiếc mũ. "Mày định đội nó à?" Hải Anh không trả lời, nó đang mải lấy chiếc mũ từ trên giá xuống. Tim nó như ngừng đập khi tay mình chạm vào chiếc mũ. *** Hải Anh chưa bao giờ thấy vui như vậy. Nó để chiếc mũ ở đầu giường. Hải Anh bắt đầu nói chuyện với chiếc mũ, liên tục, liên tục. Nó gọi chiếc mũ là Fai. "Fai ơi, ấy thích được nằm ở đâu? Trên bàn học của tớ nơi có nhiều hình ông đầu to râu dài, hay trên giường của tớ. Tớ biết ấy thích nằm ở đâu rồi..." "Fai ơi, tớ đi xuống nhà nấu ăn đây. Ấy xuống cùng với tớ nhé". Hải Anh đeo chiếc mũ ở thắt lưng, đi xuống nhà đặt cơm. Nó thấy hào hứng vô cùng. Hải Anh vừa nấu cơm vừa hát. "Fai ơi, tớ hát bài này tặng cậu nhé". Bữa cơm gia đình Hải Anh buổi tối đó, cơm vẫn là cơm, rau vẫn là rau, đậu vẫn là đậu, nhưng có cái gì đó khác. Mọi người cười nhiều hơn bình thường. Hải Anh cũng vậy. *** Sáng hôm sau, Hải Anh đội mũ đến lớp. Cả lớp, đầu giờ đang náo loạn bỗng im lại nhìn nó rồi phá lên cười. Hải Anh cũng cười và chào với volume cực hoành tráng: "Chào mọi người!". "Fai ơi, đây là những người bạn của tớ!" - Mày có… ờ… Cái mũ... ờ... hay nhỉ. Phượng "ờ", lớp trưởng nháy mắt nói với nó, cố nhịn cười. Hải Anh gật đầu, mắt sáng ngời. - ừ, tao thích nó cực kì! - Mày…ờ… không thấy…ờ… nó đặc biệt à? Phượng "ờ" nói, miệng mím lại, cố nén cười. - Có, có chứ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tao đã bị ấn tượng vô cùng rồi. Hải Anh gật đầu, đập bụp tay vào tim mình, mặt nó tỏ ra sự choáng ngợp. - Mày thích màu của nó à? Lam "hói" ghé vào, giọng đột nhiên hạ "tông" như hỏi một điều không... tế nhị (!) - Tao thích nó thì đúng hơn. Hải Anh nhìn Lam với vẻ láu lỉnh. - Mày không thấy màu nó ái ái à? Hà cũng bị kéo vào cuộc "hỏi đáp". - Không! Hải Anh cười phá lên, lắc đầu ngạc nhiên, nhìn vào mắt cái Hà, Hải Anh cũng thấy sự ngạc nhiên trong mắt cái Hà- giống như cái nhìn của những người đi đường ngược chiều trên đường nó đi học sáng nay - Tại sao mày lại hỏi thế? - ờ... Phượng lanh chanh. Tao cũng không biết nữa, tao thấy màu nó thế nào ý, lại có hình con bướm... - Thế nào là thế nào hả mày? Hải Anh nhăn trán. - ờ thì… Phượng nhún vai, mắt nó lảng tránh... Chuông reo vào lớp. Hải Anh vẫn chẳng hiểu tại sao mọi người có vẻ quan tâm thái quá đến mình như thế. "Fai ơi, ấy có hiểu tại sao không? Mọi người kì lạ nhỉ. Nhỉ?" Giờ ra chơi, Hải Anh xuống dưới sân trường chơi bóng rổ. Nó đội mũ theo. Mọi người nhìn nó, mắt ai cũng mở to và phải ngoái lại nhìn một thằng con trai, cao lênh khênh, cầm quả bóng rổ, đội chiếc mũ màu hồng hình con bướm. Một đứa còn hỏi nhỏ đứa khác, nhưng cố tình để cho Hải Anh nghe thấy: "Này mày, anh này dở hơi mà vẫn biết chơi bóng à?" Nhưng Hải Anh chẳng để ý, nó còn đang mải nói chuyện trong đầu với chiếc mũ: "Fai ơi, đây là những người học cùng trường với tớ. Họ đang ngạc nhiên trước ấy đấy. ấy quá đặc biệt mà lại!" Hải Anh mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào mọi người đi qua nó, dẫu họ có chào hay mỉm cười với nó hay không. "Họ rất dễ gần phải không Fai?" Đã một tuần rồi Hải Anh có chiếc mũ bên mình. Chưa có tuần nào nó thấy vui vẻ như vậy. Nó nhận thấy mọi người quan tâm đến nó hơn, hay hỏi han, trò chuyện với nó... Nó cũng nhân dịp ấy trò chuyện lại với bạn bè, chứ không chỉ xã giao như trước. Nó mỉm cười nhiều hơn, cảm ơn mọi người mà không còn cảm thấy ngượng nghịu nữa. Nếu không có chiếc mũ màu hồng có lẽ nó không đặc biệt đến thế trong mắt mọi người... ! *** Một lần, khi nó đi ra sân, cô chủ nhiệm ở phòng Hội đồng bước ra, gọi nó lại : - Này Hải Anh, giọng cô rất nghiêm túc - cô hỏi em, em phải nói thật nhé! - Dạ? - Dạo này em có chuyện gì không? - Không ạ. Chuyện gì hả cô? - ở gia đình có chuyện gì không? - Không ạ. Hải Anh ngạc nhiên. - Em yêu đương rồi phải không? - Dạ, chưa ạ. - Thế tại sao lại đội mũ này? - Vì em thích nó ạ. - Thật không? - Thật ạ! Nó không hiểu, nhưng vẫn phì cười để làm giãn sự căng thẳng của cô - Cô ơi, sao cô lại hỏi thế ạ? - Em không thấy nó là loại mũ con gái à? Không ai nói với em là em đội nó trông rất kì cục ư? - Cô ơi, nhưng em không thấy nó kì cục ạ. Nó rất hợp với em đấy chứ! Nó mỉm cười vì bỗng nhớ lại chuyện hè năm trước, một lần nó nhìn thấy một bác đi tập thể dục, mặc quần đùi đỏ, đi tất đỏ hình hoa. Bác hăng hái hít thở mốt hai, mốt hai, mắt luôn nhìn thẳng, mạnh mẽ bước ngang qua mặt nó đang tự nhủ: "Ôi, bác này! Kì lạ thật!" - Thế bố mẹ em có nói gì không? - Bố mẹ em cũng nói là nó kì cục ạ. Hải Anh vẫn vừa nói vừa cười. - Em đừng đội loại mũ này nữa nhé. Giọng cô như năn nỉ. - Cô ơi, vì sao hả cô? Hải Anh làm mặt láu lỉnh - ờ, vì…vì nó là mũ của con gái. - Sao nó lại là mũ của con gái hả cô? Sao con trai không đội được hả cô? - ờ, vì…vì nó là loại mũ của con gái. Cô lúng túng ngước lên ngó trần nhà như học sinh bị gọi lên trả bài. - Cô ơi, cô có thích một cái mũ như vậy không ạ? Hải Anh hỏi cô, thật nhẹ nhàng để cô không nghĩ nó đang đùa. "Fai ơi, cô có vẻ khó vậy thôi, nhưng cô quan tâm bọn tớ lắm đấy". - Không, không. Thôi, thôi khỏi cần! Cô xua tay, nói nhanh. Chuông reo hết giờ ra chơi. Thôi, em lên lớp học đi, lên đi! - Dạ! Hải Anh ngoan ngoãn. Em chào cô ạ! - Mà nhớ đừng đội mũ này nữa nhé. Trông kinh lắm! Hải Anh ngoái lại nhìn cô, phì cười. - Em chào cô ạ! *** Chẳng biết có phải tình cờ hay không mà từ khi Hải Anh có mũ, nó chơi bóng ném trúng nhiều hơn. Nó còn được vào đội tuyển bóng rổ của trường. Khi chơi bóng rổ, nó vẫn luôn đội chiếc mũ Fai. "Fai ơi, tốc độ của tớ như vậy đã được chưa? Tớ phải quặt sang đưa cho thằng Hùng thì tốt hơn đúng không?" Bất kể lúc nào, nó cũng nói chuyện với Fai. Dẫu Fai không trả lời nó, nhưng nó luôn cảm thấy nhẹ nhõm và chắc chắn chính nó sẽ tìm thấy câu trả lời. Mọi người cổ vũ nó, hay có thể có cả ác í nữa mà nói: "Bạn bướm hồng ơi cố lên, cố lên!". "Anh Bướm hồng cố lên!" rồi cười sặc sụa với nhau, trong khi Hải Anh vẫn say sưa chơi bóng rổ. Nó còn mỉm cười vẫy tay lại. "Fai ơi, Fai được nhiều người quan tâm ghê". Cả lũ chưng hửng trước vẻ thân mật của Hải Anh... Hải Anh trở nên nổi tiếng, nhưng không phải chỉ vì cái mũ bướm hồng. Mọi người ngày càng quan tâm đến nó và nói chuyện với nó hơn. Họ cảm thấy có điều gì bí ẩn và đáng kinh ngạc ở nó, mà họ không hiểu nổi. Và Hải Anh ơi, Hải Anh có để ý không nếu thấy ở trường mình, tỉ lệ quần áo, mũ nón màu hồng bỗng tăng lên đang kể?!! *** Đôi khi, chính Hải Anh cũng tự thấy điều này thật đáng kinh ngạc. Nó không hiểu tại sao lại có tình cảm như thế với chiếc mũ: cửa hàng bán mũ đã ám xì dầu úm ba la vào chiếc mũ chăng? Không, Hải Anh không nghĩ mọi chuyện xấu xí và đơn giản như vậy. Từ khi nó có chiếc mũ, nó đã thay đổi nhường nào. Nó cũng từng thốt lên những câu tương tự như vậy từ cách đây mười sáu năm, khi nó bắt đầu biết nói, nếu nó còn nhớ. Ở bên cạnh nhà cũ của nó có chị hàng xóm, khi về quê, nhìn thấy một con bò bị đưa vào lò mổ. Chị nhìn vào mắt con bò, sững sờ, và từ đó không bao giờ ăn thịt nữa, mặc cho bố mẹ chị mắng rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy sự mạnh mẽ của chị ấy khi nhất quyết không chịu ăn thịt, Hải Anh luôn nghĩ thầm: "Điều này đáng ngạc nhiên thật!" *** Tôi không biết, liệu nếu Hải Anh biết rằng, một con bướm vỗ cánh bay ở Arizona có thể gây ra những biến đổi về thời tiết ở một vùng cách đó 1.000km, thì Hải Anh còn thấy cuộc đời này đáng ngạc nhiên hay khó hiểu nữa không? Thì vẫn luôn tồn tại những bí mật, những điều khó hiểu, bạn nhỉ? Chính vì thế chúng ta vẫn đang sống để yêu và khám phá nó, cuộc đời màu hồng này đấy thôi. Phải không bạn?!!
|
|
|
|
 |
|
|
Thử thách đầu tiên
|
|
|
Một chiều hè nóng như đổ lửa... - Cứu tao với, hình như tao... yêu rồi... Nam rên rỉ qua điện thoại. - Cái gì? Vào lúc nước sôi lửa bỏng này hả? Linh hỏi lại với âm lượng khủng khiếp đủ để con Milu nghễnh ngãng đang ngủ gà gật trên ghế giật phắt, ngơ ngáo nhìn xung quanh. Nhận ra sức "công phá" của mình, Linh hạ giọng khi nói nốt câu cuối cùng "Mày điên à?" - Tao cũng... không biết nữa… Lại là một câu trả lời ngốc xít hết sức, hệt như cái thông báo lúc đầu mà nó đưa ra với cô bạn vậy. Linh phát cáu lên: "Thế thì mày tự lo đi, mày làm tao mệt quá!", nó nói rồi cúp máy cái rụp, bỏ lại thằng bạn ngơ ngác ở đầu dây bên kia. Nam chả hiểu gì cả! Bây giờ Linh đâu có rảnh rỗi để nói về tình iu. Trong đầu nó bây giờ chỉ quay mòng mòng câu hỏi "Đi hay không đi?". Linh có một giấc mơ trở thành đạo diễn điện ảnh, nó luôn mơ đến một ngày sẽ được nhận tượng Oscar, thậm chí đã tưởng tượng bộ váy áo sẽ mặc vào đêm trao giải một- ngày- nào- đó?! Bộ hồ sơ nộp tại trường Sân khấu điện ảnh đã yên vị. Thế mà ngay trong khi Linh đang hí hửng đợi giấc mơ của mình dần hiện hình từ những chi tiết đầu tiên thì ba mẹ mang đến trước mặt nó một bộ hồ sơ du học. Tên ngành học tương lai của nó khiến Linh khóc thét: Quản trị kinh doanh! Học giỏi Toán không có nghĩa là sẽ thích và học tốt ngành quản trị kinh doanh, chuyện này trời hiểu, đất hiểu, ai cũng hiểu, chỉ ba mẹ nó không hiểu. Nhưng… một cơ hội tốt thế này, có phải ai cũng có được đâu, chẳng lẽ lại bỏ qua? Chính vì cái lý do tưởng chừng bé tí về một cơ hội tốt này đã khiến Linh chọn giải pháp đi du học. Nhưng không có nghĩa là nó thôi luyến tiếc giấc mơ Oscar. Nó nghỉ tất cả các lớp luyện thi, cất tất cả sách vở thi Đại học, chỉ để ngồi tự hỏi mình làm như thế có đúng không nhỉ? Hỏi Nam thì thằng bạn dứt khoát một câu "Mày chọn rồi thì nên hài lòng đi. Giấc mơ của bao nhiêu người đấy!". Đúng là Nam chả hiểu gì cả, nên Linh cũng tự thấy mình chả có lỗi gì khi không muốn nghe chuyện tình củm trên giời rơi xuống của Nam. *** Bị cô bạn cho rơi phũ phàng, Nam chẳng biết làm gì hơn là cũng cúp máy. Những ngày tiếp đó, nó không liên lạc lại với Linh. ừ, Linh đã đúng! chuyện tình củm vào lúc này, dù với bất cứ ai, cũng thật là một ý tưởng điên rồ. Vậy thì để lúc khác, còn lúc nào thì là chuyện của lúc đó. Trên chiếc cào cào của mình, dưới nắng Mặt Trời chói chang, ngày ngày Nam cần mẫn có mặt ở những lớp luyện thi. Không nhạc, không điện thoại, không games, không bóng rổ, tất cả không gian của nó những ngày này chỉ còn lại hai chiều là từ lớp học về nhà và từ nhà đến lớp học. Cuộc sống của nó trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Nhưng bên trong sự lặng lẽ ấy, Nam thấy mình như đang căng hết sức ra, gồng người lên hứng lấy gánh nặng đầu tiên trong đời, nặng đến mức suy nghĩ về bất kì điều gì khác trong lúc này cũng trở thành vô lý và thừa thãi. Như chuyện tình cảm của một đứa con trai vừa qua tuổi 17 với một trái tim (đập bùm bụp) trong lồng ngực, chuyện Linh sắp đi xa, và chẳng bao lâu nữa sẽ ở cách Nam đến mười ngàn cây số… Tất cả đều bị chính nó âm thầm nhưng kiên quyết cất giấu tận thẳm sâu, thậm chí không dám chạm vào trong ý nghĩ, sợ "dính" vào rồi sẽ không thể rời ra được nữa. Có vài lít máu trong người, phải để dành để nuôi những tế bào thần kinh trung ương trong kì thi sinh tử này, chứ dồn cho trái tim, ai chẳng hiểu rằng đó là một cuộc đầu tư không sinh lãi… *** - Giận tao à, xin lỗi… Linh bấm số của nhà Nam và nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể. - Không. Tao nghĩ mày đúng thôi. Chuyện gì không phải chuyện thi cử bây giờ cũng là điên rồ. - Mày vẫn đang dỗi đấy à? Giọng Linh trở nên yếu ớt. Mày kể nốt chuyện hôm nọ đi, tao nghe… - Đừng suy diễn thế. Nam cười. Không có ý dỗi đâu. Bây giờ để tao yên nhé. Nam đột ngột cúp máy, lặng lẽ trở lại bàn học. Những con số, hình vẽ, đồ thị cũng lặng lẽ lướt qua đầu nó. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đọng thành giọt trên chóp mũi Nam. Overload! Nam gục đầu xuống bàn trong 29 giây. Đến giây thứ 30, nó ngẩng dậy, đẩy sách vở sang một bên, vớ lấy mẩu bút chì, một tờ giấy nháp. Nam bắt đầu vẽ. Nó bắt đầu giấc mơ chưa từng được thực hiện. Giấc mơ kéo dài ba mươi phút. Sau 30' ấy, một bức chân dung chì đen ra đời. Nhưng chỉ cần thêm hai giây nữa để nó nằm yên vị trong ngăn kéo, cũng như giấc mơ hồi bé của Nam được trở thành họa sĩ, giấc mơ về cô bạn sắp đi xa… *** Thực ra không phải "Sắp" mà là "Ngày Mai". Vì thế Nam phải đến gặp Linh. Không gian của nó cần phải có thêm chiều thứ 3. Trong Hôm Nay. Lại vẫn là một chiều hè nắng hừng hực. Nam xuất hiện dưới ban công nhà Linh, huýt gió lanh lảnh. - Ơi! Linh thò cổ ra ban công, hét toáng lên. Mai nó đi mất rồi, tưởng thằng bạn dỗi không thèm đến tạm biệt nữa. - Xuống đây đi! Nam nheo mắt, "tinh tướng" như nó vẫn thế. - Tao tưởng mày học nhiều mụ mị đến quên bạn rồi. Linh vừa lạch bạch chạy xuống cầu thang vừa nói một mình, chả để ý xem có ai thèm nghe không. Balô to sụ trên vai, Nam đợi nó bên dưới với một nụ cười close up. - Thì cũng suýt mụ mị. Hehe, nhưng thôi, đi chơi đi. - Hả? Linh lại trình diễn bộ mặt ngốc xít thường thấy khi nó ngạc nhiên. Ngay bây giờ hả? - Hay là mày còn cần trang điểm, làm tóc, ăn mặc đẹp cho xứng với tao? - Mơ đi. Linh thò tay khoá cửa cái "tách" rồi nhảy phốc lên chú cào cào chiến của Nam, không quên thắc mắc: Có được đi ăn không? - Mày thì lúc nào cũng ăn. Không! Nhưng mày sẽ thích chỗ này… Vượt qua những con đường của Hà Nội đông nghẹt, Nam đưa Linh đến một đoạn sông Hồng lồng lộng gió. - Oa! Mát quá!- Linh nhảy xuống ngay khi Nam còn chưa dừng xe lại, khụt khịt mũi hít hít, nhìn ngốc xít không thể tả. Tao ngửi thấy mùi nước sông với mùi cỏ này, Nam ơi! - Hít đi, hít nhiều vào. Kẻo 5 năm nữa mày về đây chỗ này không được đứng miễn phí nữa đâu! Nam cười, sung sướng ra mặt vì biết con bạn thật sự thích địa điểm mới phát hiện này của nó. - Tao sẽ cố về sớm thôi... Linh bất chợt trầm ngâm. - Thật chứ? Mày hứa đi! - Nam thốt lên, rồi nhận ra ngay vẻ sốt sắng quá-mức-cần-thiết của mình, nó thêm vào - Miễn là không phải sớm do bị đuổi học, he he. Phớt lờ câu đùa vô hại của thằng bạn, Linh cười tít, mải mê ném những hòn sỏi xuống nước. Ngồi xuống cạnh Linh, Nam vừa gia nhập trò chơi ném sỏi vừa lên tiếng: - Mày có muốn xem giấc mơ của tao không? - Vào một trường Đại học danh giá, yêu một em xinh xinh? - Linh châm chọc rồi chợt im bặt. Nam lấy trong ba lô ra tác phẩm của giấc mơ 30'. Chân dung Linh. - Vẽ bằng cả trái tim. Giọng Nam bỗng nhẹ như gió. Cho mày, cho tình yêu không đúng lúc, và cho cả giấc mơ hoạ sĩ chưa bao giờ được thực hiện của tao… Linh nhìn bức chân dung vẽ gương mặt của nó nhìn nghiêng bằng chì đen trên giấy nháp. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lồng ngực khiến nó run rẩy, không chắc mình sẽ phải kiềm chế để không khóc hay thôi cười. Và trong ánh Mặt Trời tím đỏ sắp tắt, Linh cầm tay Nam, thật nhẹ. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ là thử thách đầu tiên trong đời…". | | |