Cũng đã lâu lắm, có thể là rất lâu đối với nó, hiếm khi nào nó ngồi viết gì mới cho blog của mình. Có lắm lúc muốn viết một cái gì đó thật hay để lưu giữ lại từng khoảnh khắc đó, nhưng nó lại không biết phải bắt đầu từ đâu và phải viết thế nào…Có lẽ cái chùng chình của xã hội làm nó thay đổi, thay đổi cả cách sống và nhận thức… Không chỉ nó, mọi người xung quanh nó cũng thay đổi… Dần dà nó thấy bản thân mình nhàm chán, vô vị như chính cuộc sống đang hiện hữu xung quanh nó…
Mấy hôm nay trời cứ mưa suốt, không biết mưa như vậy có đủ làm ướt những tâm hồn vốn đã lạnh vì mưa hay không...? Mỗi lần thấy mưa nó lại có cảm giác trống trải trong lòng. Nó hay tự hỏi vì sao mưa lại buồn…
Những nỗi buồn thì có gì là xấu. Có buồn mới biết trân trọng những niềm vui. Chỉ có điều, dường như nỗi buồn nhanh quá, choán quá nhiều chỗ. Đi kèm với nỗi buồn là sự mệt mỏi, nhàm chán. Cứ như thế từng ngày qua chúng chiếm hết chỗ của những niềm vui… Và thế là nỗi buồn vẫn cứ thoát ra, đeo bám, ám ảnh nó từng ngày…
Vào lớp, nó nghĩ hôm nay sẽ có nhiều thời gian hơn, sẽ cố gắng bắt chuyện... Nhưng cái cảm giác là lạ ấy cứ bám lấy nó, nó cũng muốn lắm chứ nhưng không thể… Nó đành chấp nhận cách trốn tránh, có thể là không tốt cho nó, nhưng thử nghĩ xem, có cách nào tốt hơn...
Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, thời gian cứ như rút ngắn lại đến ngạt thở. Có những điều nó đã cố nói… Thất bại, không phải trong công việc, mà trong cách xử lý các thứ lòng vòng liên quan đến cuộc sống làm nó mệt mỏi…
Shut down máy tính, nó ngồi bó gối nhìn ra ngoài trời…
Sài Gòn đêm trở gió…
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com