Có lẽ hôm nay nó đã không nên viết như thế, hay không nên nhắc đến anh là ai? Cảm giác bực dọc khi mọi người cứ ném cho nó những cái nhìn […] về phía nó khi nó nhắc đến sự thật anh là ai? Lẽ ra khi nhận đề tài Speaking: “A person you respect most”, nó không nên viết đoạn ấy vào… Mặc dù đạt 8/10 nhưng nó có cảm giác như mình không xứng đáng với con điểm đó. Cảm giác ân hận, bực tức cứ đeo đẳng nó cả buổi tối. Anh là…? Vậy thì đã sao! Nó quý anh đơn giản anh là người anh mà nó tôn trọng nhất. Nếu gia đình là điểm tựa cho nó, thầy cô là người truyền đạt kiến thức cho nó; thì anh là người có thể lắng nghe và cảm thông với nó. Người duy nhất có thể thực sự hiểu nó, có thể dành hàng giờ chỉ để nghe những khi nó thực sự “bùng nổ”… Nó ghét cái nhìn, ghét cả cái cách nghĩ của mọi người về anh. Anh là người bạn, người anh, người luôn bên cạnh mỗi khi nó có chuyện, giúp nó đứng lên từ vết ngã ấy; để cho nó thấy rằng mình không còn lẻ loi giữa cái thế giới hỗn độn và chặt chội này. Cuộc sống của sinh viên năm 3 khá bận rộn với anh, nên đôi lúc nó không muốn làm phiền anh vì những chuyện nhỏ nhặt của nó…
- Hôm nay thế nào nhóz?
- À… cũng bình thường thôi anh !
- Bộ có chuyện gì à…
Dường như nó khó có thể giấu được anh những cảm xúc thật của nó, không chỉ là
khi một ai đó cố giấu cảm giác thật của mình chỉ để khồng phiền ai khác. Và mỗi lúc như thế nó biết vẫn còn “ít nhất” một “ai khác” có thể ngồi cùng nó…
Nó không muốn bất ai tổn thương đến những người quan trọng của nó, có thể với nó, nhưng tuyệt nhiên không phải là gia đình, người thân, bạn bè, “…”, và cả anh; những người thật sự quan trọng với nó.
Bực bội. Nó cố ngủ...
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com