Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

(¯`°-:¦:-°´¯) Nơi mùa thu trở lại...! (¯`°-:¦:-°´¯)

Ko đề...!

Mệt mỏi, cảm giác quá mệt mỏi và chán nản ko muốn bước tiếp...Đuối sức, muốn buông xuôi mặc dù biết rằng sẽ ko có j tốt đẹp với mình nếu như mình dừng lại....Muốn dừng lại rồi phó mặc tất cả… Có những niềm tin tan vỡ dù nó có cố gắng gìn giữ - đôi khi là tự lừa dối mình. Buồn!!! Nỗi buồn cứ bất chợt đến mà sao chẳng bất chợt đi? Đôi khi nó làm cho cuộc sống không còn vô vị, nhưng có lúc lại làm mình trở nên bế tắc…
Đêm xuống, như một thói quen. Nó thích cái cảm giác yên ả này. Căn phòng vắng tanh, tiếng lộc cốc khô khốc từ bàn phím. Vẫn còn ai đó ngoài nó. Còn thức. Lắm lúc tự nhủ rằng hãy chậm lại một chút, níu lại về mình một chút trong cái guồng quay bất tận để còn kịp cảm nhận những điều thật đáng yêu quanh mình, để thấy rằng cuộc sống này còn nhiều ý nghĩa khác nữa mà chỉ riêng nó có thể cảm nhận đầy đủ hết... Nhưng làm thế nào khi quanh nó vẫn còn bao quanh bởi những ánh mắt […]. Mặc. Nó chán lắm rồi, ghét cả cái thấy độ khinh khỉnh ấy… Khi thế giới này bỏ rơi nó, ít nhất vẫn còn có anh,  anh vẫn luôn bên nó như người anh trai ân cần… Mặc… đành xem như chút niềm tin còn sót lại mà nó còn có thể bấu víu…
Đông Sài thành, cái lạnh heo hút cũng biến mất nhanh chóng, thay vào đó là những ngày nắng. Vàng rực cả 1 góc phố. Nó thích cảm giác những buổi chiều tan học được hít thở cái se lạnh hiếm hoi cuối ngày… Vậy sao? Chiếc bóng khoác cái ba lô to sù sụ lặng lẽ đi trong cái buổi chiều nắng tắt ấy… Tim se lại, muốn chạy theo níu giữ cánh tay buông lơi… Nhưng sao… chính nó… chính nó lại làm cho những người quan tâm nó buồn. Nó đã từng nói với anh, nó chỉ có lỗi với 2 người… khi nó còn là một thằng kon trai tuổi 19, cái bản tính ương bướng đã bao nhiêu lần làm má buồn, nhưng tại sao nó lại ko nhận ra sớm, để cho trên khóe mắt má lại hằn thêm vết nhăn… Người còn lại vẫn thường hay đến trong những giấc mơ, chỉ mơ thôi, nó mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy… Nhưng rồi khi thức giấc, nó chỉ biết đứng đằng xa và mơ về về khoảng hành lan hun hút gió…
Sáng Sài thành, một buổi sáng nồng nồng vị cà phê nghèn nghẹt trong mũi... Đêm qua cơn mơ rối. Chẳng biết mắt mình đã trũng sâu bao nhiêu… Giáng Sinh đang tới mà thiếu cái se lạnh cuối đông, nghĩ cũng nực cười… Lần đầu entry “chất” đến thế. Ko chỉnh sửa cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Cứ viết, viết như một bản năng và cảm nhận, như một nhân tố…


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com