...Nỗi buồn không phải nằm ở trái tim, mà là nằm ở những giọt nước mắt...Vì vậykhi buồn bạn cứ khóc đi và nụ cười sẽ lại rạng rỡ trên khuôn mặt bạn.
...Hãy cám ơn cuộc đời vì mỗi sáng sớm mai thức dậyta được thêm một ngày nữađể yêu thương. ...Cuộc sống này không phải là cổ tích, nhưng cuộc sống luôn có điều kì diệu. Hạnh phúc là có thật....và nó bắt đầu từ những giấc mơ...
Place Of Wish...!
______ ........Xa xa nơi đó tận phía chân trời là những ước mơ hoài bão của tôi.Có thể tôi ko bao giờ với tới chúng đc,nhưng tôi có thể nhìn lên và ngắm vẻ đẹp của chúng, tin tưởng chúng và cố gắng thay đổi chúng !
12 Cung hoàng đạo
...- = Love Me Now= -...
....If you are even going to love, Love me now while I can know The sweet and tender feelings Which from true affection flow.
Love me now while I am living Do not wait until I am gone And then have it chiseled in marble Sweet words on ice-cold stone.
If you have tender thuoght of me, Please tell me now... If you wait until I am sleeping Never to awaken, There will be death us
And I won't hear you then So if you love me, even a little bit... Let me know if while I am living So I can treasure it.
Có lẽ hôm nay nó đã không nên viết như thế, hay không nên nhắc đến anh là ai? Cảm giác bực dọc khi mọi người cứ ném cho nó những cái nhìn […] về phía nó khi nónhắc đến sự thật anh là ai? Lẽ ra khi nhận đề tài Speaking: “A person you respect most”, nó không nên viết đoạn ấy vào… Mặc dù đạt 8/10 nhưng nó có cảm giác như mình không xứng đáng với con điểm đó. Cảm giác ân hận, bực tức cứ đeo đẳng nó cả buổi tối. Anh là…? Vậy thì đã sao! Nó quý anh đơn giản anh là người anh mà nó tôn trọng nhất. Nếu gia đình là điểm tựa cho nó, thầy cô là người truyền đạt kiến thức cho nó; thì anh là người có thể lắng nghe và cảm thông với nó. Người duy nhất có thể thực sự hiểu nó, có thể dành hàng giờ chỉ để nghe những khi nó thực sự “bùng nổ”… Nó ghét cái nhìn, ghét cả cái cách nghĩ của mọi người về anh. Anh là người bạn, người anh, người luôn bên cạnh mỗi khi nó có chuyện, giúp nó đứng lên từ vết ngã ấy; để cho nó thấy rằng mình không còn lẻ loi giữa cái thế giới hỗn độn và chặt chội này. Cuộc sống của sinh viên năm 3 khá bận rộn với anh, nên đôi lúc nó không muốn làm phiền anh vì những chuyện nhỏ nhặt của nó… -Hôm nay thế nào nhóz? -À… cũng bình thường thôi anh ! - Bộ có chuyện gì à… Dường như nó khó có thể giấu được anh những cảm xúc thật của nó, không chỉ là khi một ai đó cố giấu cảm giác thật của mình chỉ để khồng phiền ai khác. Và mỗi lúc như thế nó biết vẫn còn “ít nhất” một “ai khác” có thể ngồi cùng nó… Nó không muốn bất ai tổn thương đến những người quan trọng của nó, có thể với nó, nhưng tuyệt nhiên không phải là gia đình, người thân, bạn bè, “…”, và cả anh; những người thật sự quan trọng với nó. Bực bội. Nó cố ngủ...
...That I love you I have loved you all along And I miss you Been far away for far too long I keep dreaming you'll be with me And you'll never go Stop breathing if I don't see you anymore...
Cứ mải quăng mình vào công việc, Một chút chiều- chẳng phải của riêng. Blog nhỏ không người thăm viếng, Tựa trăng đầu mùa, khuyết một mảnh-tình riêng. Rồi bất chợt dạt về miền ký ức, Trong cơn mưa đầu hè ướt nhòa kỷ niệm xưa. Ly cafe đắng hỏi người chia sẻ ? Tựa hạt mưa chiều, mang nỗi nhớ-rất riêng !
Right here waiting...!
Missing you is my Hobby...
Caring you is my Job...
Make you happy is my Duty, and...
Loving you is my Life..