Có phải Khải Nguyên là người đang sống ở Hà Nội không, mà sao Khải Nguyên rất thích nghe ca khúc "HÀ NỘI VÀ TÔI" của nhạc sỹ Lê Vinh do ca sỹ NGỌC TÂN thể hiện, xin một lần được ghi lại lời bài hát này:
Nơi tôi sinh Hà Nội
Ngày tôi sinh một ngày bỏng cháy
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm nằm nghe trong gió, tiếng sông Hồng thở than
Những ngày tôi lang thang, tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội
Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
Mộc mạc thôi mà con tim nhớ mãi
Tuổi thơ đã đi qua không trở lại
Cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi...
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi!
Cái ngày tôi chia xa Hà Nội
Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối
Những kỷ niệm một thời nông nỗi
Cứ thôi thúc hoài khắc khoải trong trái tim
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi!
Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi
Thời gian có bao giờ phai phôi
Như nước hồ Gươm xanh vời vợi
Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối
Bước chân tôi qua bao nẻo đường
Vẫn mong một ngày trở về Hà Nội ơi!
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Trong giấc mơ... tôi vẫn thầm... mơ...
http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2005/10/05F5E85B/
Thế đấy, ca khúc Lê Vinh viết hình như chỉ để cho riêng Ngọc Tân thể hiện. Ngọc Tân đã đi xa, xa lắm rồi bởi căn bệnh quái ác, cướp đi một tài năng đang độ chín, anh về cõi vĩnh hằng lúc 11h36 ngày 6/9/2004 (ở tuổi 57). Và, anh trở về lặng lẽ trong chuyến bay tối 6/9 từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội.
Xin viết bài này thay một nén nhang viếng anh - một ca sỹ luôn xuất hiện trên sân khấu đĩnh đạc trong bộ comple đen, mái tóc xoăn bồng và đôi cặp kính trắng. Với giọng ca da diết, truyền cảm, những bài trữ tình anh hát như tiếng nấc nghẹn ngào, sâu lắng.
Khải Nguyên yêu anh không chỉ bởi người nghệ sỹ ấy rất tài hoa, mà bởi vì nghị lực phi thường của anh, trước cuộc đời không ít nghiệt ngã.
Anh đã thành công trong Liên hoan tiếng hát về biển tại Cộng hoà dân chủ Đức năm 1979 với ca khúc "Chiều trên bến cảng". Tiếng hát anh được công chúng mến mộ từ đấy.
Nhưng, anh đã nông nổi chia xa Hà Nội vô vọng đi tìm "tự do" nơi "xứ người". Bất thành, anh trở về Việt Nam trong niềm đau tê tái. Anh ôm nỗi buồn do chính mình gây ra, ân hận và quyết tâm - anh vào Sài Gòn - với niềm tin - sẽ có ngày anh trở lại sân khấu Hà Nội.
Cứ như thế, kiên trì, nhẫn nại và da diết, anh đau đáu với những bài hát về Hà Nội, về quê hương, xứ xở. Đời chẳng phụ công anh và tình anh. Cái ước mơ cháy bỏng ấy anh đã thực hiện được - một đêm "Tiếng hát Ngọc Tân" đã thành công rực rỡ trước công chúng trên sân khấu Hà Nội, Anh đã chiếm lĩnh lại vị trí xứng đáng của anh trong lòng khán giả thủ đô - nơi anh sinh ra và lớn lên.
Niềm tin và nghị lực đã giúp anh lấy lại tất cả những gì tưởng chừng như đã mất.
Cuối đời, biết không thể qua khỏi bởi căn bệnh ung thư quái ác, anh đã hoàn tất album "HÀ NỘI - NGÀY CHIA XA" và dang dở một "ĐÊM NHẠC MÙA THU HÀ NỘI".
Xin anh hãy yên nghỉ thanh thản, nhẹ nhàng nơi xa ấy, để những ca khúc trữ tình của anh mãi đọng lại trong trái tim những khán giả yêu một giọng ca vàng và còn mãi một Ngọc Tân - nghị lực, thuỷ chung, còn ngân vang mãi câu hát - "... cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi...".
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com