Em yêu thương!
Phụ nữ, khi sinh ra đã là phái đẹp. Hoa là biểu tượng của cái đẹp, dù là loài hoa gì đi chăng nữa. Mỗi loài hoa có một nét đẹp riêng, như người phụ nữ - ai cũng đẹp. Có cái đẹp dễ nhìn, có cái đẹp tiềm tàng phải cất công, mới biết, có cái đẹp thật tự nhiên, dịu dàng, có cái đẹp dễ thương làm hút hồn ai đó... có cái đẹp lại kiêu sa, hoàn mỹ...
Có loài hoa nở từ sáng sớm, có loài hoa 10 giờ mới nở, có loài hoa e ấp, ngượng nghịu và biết làm duyên... có loài hoa luôn hướng về một phía thôi - phía mặt trời! Và, có loài hoa, chỉ về đêm mới nở... dịu dàng tỏa hương... và, quyến rũ...
Em! Thế giới có muôn ngàn loài hoa, anh chẳng kể hết được. Nhưng anh yêu tất cả!
Hoa cỏ may khiến người quân tử dùng dằng chẳng bước, hy sinh cả chính mình chỉ để đổi lấy một hạnh phúc nhỏ nhoi là "người ấy chạm vào mình dẫu chỉ 1 lần... rồi thôi!".
Hoa lục bình, cả đời nổi trôi vô bờ, vô bến, màu tím và kiếm lênh đênh của hoa cứ nhắc bảo anh: Hoa con gái đấy, xin đừng làm đau ai, hãy thương dẫu số phận người ta có bọt bèo.
Violet là loài hoa anh thích nhất, màu tím thuỷ chung, hoa nhỏ nhoi giữa màu xanh của lá, chạm vào cứ dinh dính nơi tay, muốn thưởng thức mùi hương êm dịu, lan tỏa, ngọt ngào, quyến rũ, anh phải lấy chút nước thôi, tưới nhẹ tay... sẽ được tận hưởng tất cả... tất cả! Loài hoa đáng yêu vậy đó, violet nhắc anh: Quân tử muốn nhận thì hãy đem cho. Hãy đem cho, dù chỉ là vài giọt nước nhưng tự chính tay mình... dâng tặng!
Hoa mua, hoa sim, loài hoa cứ tím ngắt bên đường, rung rinh... rung rinh... như vẫy gọi, như vẫy chào... có gì nhơ nhớ, thương thương, có gì như đau đáu lắm bởi một ánh nhìn của sơn nữ... loài hoa đem lại sắc màu yêu thương cho vùng cao, biên giới, đem lại sự mát lành trong ánh nhìn của anh về một vùng đồi tưởng như là sỏi đá, em à!
Hoa cỏ lau, trắng cả triền núi mỗi khi anh ngược dốc Hoàng Liên tới những miền đất xa xôi. Ánh chiều xiên ngang và gió cứ làm những chùm hoa vẫy vẫy như cánh tay con gái, khiến người quân tử gối bớt mỏi, chân bớt chùn...
Hoa ngải, xanh. Xanh ngăn ngắt một màu. Xanh cả đất, cả trời nơi miền núi cao anh qua, nơi triền đồi ven thung lũng anh tới. Loài hoa đắng ngắt đến đắng lòng, đấy em!
Và, bên góc vườn nhà anh có một loài hoa, anh chẳng thể đọc têt. Nhưng nói với anh nhiều lắm!
Hoa quý mọc gần, ta lại tìm xa
Hương sắc nở ngay trong góc vườn nhà
Năm tháng phí hoài rừng xa núi lạ
Bỏ hoa vườn thành cỏ dại xót xa...
Hoa lan, anh biết: Đó là vẻ đẹp khá hoàn mỹ. Anh yêu hoa lan, đơn giản thôi, bởi đó là loài hoa chỉ đẹp khi nó còn ở nơi nó sinh ra, em ạ! Đừng đưa nó về đâu đó, tội lắm! Anh càng không muốn ví em là loài hoa ấy với cái nghĩa "tầm gửi", bởi em và anh cùng biết, phải luôn là chính mình... dù anh có là người đàn ông mạnh mẽ đến đâu...
Hoa gì nữa em nhỉ... nhiều lắm, đúng ko? Nếu cứ thế này, anh sẽ là người đi kể "một ngàn lẻ một" câu chuyện về các loài hoa... em nghe sẽ chán cho mà xem... thôi nhé, anh ngừng ở đây, được không em?!
Viết xong rồi, anh mới nhớ là chưa chúc câu gì... với em. Đừng cười anh nhé!
Anh muốn em là chính em, là bất kể loài hoa gì cũng được. Nhưng phải là một loài hoa, em nhé! Đừng là loài hoa "do lai tạo mà có". Anh sẽ khó gọi tên. Anh muốn em là chính em thôi!