Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

kimthanh_forever's Blog

chương 69 - 71

Chương 69
“Ảnh…ảnh vừa gọi tôi??”
“Cô chứ ai!! Gọi cả trăm lần rồi!! Vì thế tui mới kêu cô tới!!”
“…… ảnh làm sao bị sốt vậy? cảm mưa hả? Mà mấy bữa nay đâu có mưa…??”
“Cảm mưa cái đầu cô!! Ảnh bị đâm!!”
“HẢ??? ĐÂM GÌ??”
Tên tiểu đệ khẽ kéo tấm chăn ra và giở áo của DJ lên cho tôi thấy…
dòng băng y tế trắng tóat quấn quanh bụng anh…và 1 lõm máu đỏ ối chìm bên trong…
tôi bủn rủn hết tay chân… ôi trời ơi….
“CHUYỆN GÌ VẬY?? SAO ANH KO ĐƯA TỚI BỆNH VIỆN??”
“Đừng la chứ… đưa rồi…họ băng xong rồi… nhưng tính ảnh ko thích ở bệnh viện, đòi về, rồi bây giờ…nằm sốt luôn!!”
“………trời ơi…..”
“Giang……. … em… đừng khóc… tôi sẽ bảo vệ em…”
……
lòng tôi đau thắt lại..
… tôi khẽ ngồi xuống và đặt tay lên bàn tay DJ, nắm chặt…
hy vọng anh cảm nhận được tôi đang ở bên cạnh anh..

“Em ở đây…”
………
Tiểu đệ tên Quang, cho tôi biết anh bị đâm bất ngờ trong quán bar…bởi 1 gã giang hồ..
là tay sai của ông trùm Sáng… cái tên có lẽ tôi ko quên được…ông bặm trợn đã sàm sỡ tôi..
hôm đó, ông ta có nói tìm DJ tính sổ…
May mà con dao đi trượt chỉ trúng phần bụng.. dù mất máu khá nhiều..
nhưng bác sĩ bảo nó ko nguy hỉêm đến tính mạng.
Kể xong, Quang đi ngủ khò khò ngoài phòng khách.
Bỏ lại tôi đang cố tìm cách hạ sốt cho DJ bằng…dầu gió! TT___TT
Tôi đâu có biết làm gì bây giờ…
Nếu đổi ngược lại là DJ, thì có lẽ anh đã biết làm sao để hạ sốt cho tôi.
DJ, please tell me how to do…
Được 1 lúc, tôi ngủ gục. TT___TT
………
……
Khi tôi mơ màng mở mắt, thì DJ đã ngồi tựa lưng vào tường trên giường,
tay trái cầm điếu thuốc, tay phải đang..bị tôi nắm chặt.. -___-
“Oh.. anh tỉnh rồi ư? Hết sốt chưa?”
“Tỉnh vì mùi dầu gió em xoa lên đầu tôi nồng nặc… Sao em ở đây?”
“Anh gọi em… anh ko nhớ à?”
“Tôi gọi em??”
“Ah… chính xác là Quang gọi em…”
“Quang? Nó đâu?”
“Ngoài kia…đang ngủ…”
“Uh…”
Tôi muốn hỏi sao anh lại gọi tôi trong lúc mê sảng,
nhưng nghĩ lại câu hỏi quả là điên… khi đó, làm sao mà biết..
gọi trong tiềm thức mà thôi..
“Xin lỗi anh…”
“Huh? vì cái gì?”
“Anh bị đâm vì em.”
“… Argh… khờ quá!!! Tôi gây xích mích với lão ko chỉ có lần ấy!! Ngốc ạ!”
>< Uh, ngốc. Ngốc mới ngồi đây coi anh.
Tôi đi về đây!!
Tôi đứng dậy giận dỗi bỏ về, do cũng thấy tình hình DJ đã khá hơn,
gần 9h tối…

“Ăn gì chưa?”
“CHƯA! ><”
“Ngồi đi, tôi đi nấu mì…”
“Điên à?? Anh thế làm sao mà nấu??? Để em…”
Rồi, tôi vào bếp nấu 2 tô mì cho tôi, và DJ.
Khốn khổ thay khi tôi chưa kịp ăn được cọng mì nào, thì dì đã gọi tôi về..
“Về nhà đi, nó chờ con cả buổi rồi”
Nó – chỉ có 1 người, là hắn.
Và ko ngờ là sức mạnh của hắn lại lớn hơn cả cơn đói bụng của tôi..
tôi vội vàng chào DJ ra về…
“Em về..khuya rồi.”
“Ko ăn à??”
“Ko… để cho Quang.. chắc cũng đói đó..”
Trứơc khi ra cửa ngòai, tôi quay lại giơ tay định sờ trán DJ lần nữa,
để chắc rằng anh ta đã bớt sốt… chỉ là 1 phản xạ tự nhiên..
nhưng điều đó lại làm DJ ngó tôi kỳ lạ… rồi, anh ta chụp cổ tay tôi…ngăn lại.
“Em về đi, tôi ko sao.”
“Anh đã ok rồi chứ…?? Để em xem trán anh coi…”
“Em hãy về nhanh trước khi tôi ko để cho em về nữa!!!”
+____+ Oh my…
DJ tự nhiên cáu lên và vẻ mặt anh ta lại đáng sợ như ngày nào,
tôi sợ hãi lui ra và đón xe ôm về…
…………Hic hic…………
Tôi chỉ lo cho anh thôi mà..

::Nhà Giang::
Hắn ngồi chờ tôi trong phòng. Ngắm bức tranh của chính mình đã vẽ.
C.K của tôi…… của tôi mà…… ko phải của Diệu……
Khoai tây!! Arghh… >_<
“Về rồi à?”
“Ở đây làm gì?? Bộ có gì cần đòi sao?” [Tôi đang nghĩ tới sợi dây chuyền]
“Sao you ko xé nó đi?”
“Hả??… you nói… bức tranh?? Phải hen, sao tôi ko xé nhỉ?? Tôi xé đây!!”
Tôi điên lên và đi tới chỗ cửa tủ giơ tay cao lột bức tranh xuống,
nhưng khi tôi vừa lột được góc đầu tiên của nó,
My bodyguard đã kéo tôi lại và giữ tôi trong vòng tay của hắn.
“Nếu muốn xé, you đã xé nó lâu rồi. Right?”
“…………>< TRÁNH RA!! Muốn gì hả?? Mình chia tay rồi, ok??”
“Bỏ đi được ko??”
“Bỏ àh….?Nói cho tôi biết, you có ghét…mẹ tôi?”
“……”
“Trả lời đi!”
“Có!”
“Bây giờ vẫn ghét??”
“Phải…! …đó là người đã thế chỗ mẹ tôi!!!!!”
“Đó là… mẹ tôi..”
“Tôi biết…”
“Làm sao tôi có thể hạnh phúc bên 1 người bạn trai căm ghét mẹ tôi…?? Dù sao thì đó cũng là mẹ tôi, trước khi là mẹ kế you!!”
“………”

Chương 70
Hắn im lặng. Vấn đề là ở đó. Vấn đề của chúng tôi ko thể giải quyết.
Đó là chưa nói…
Nếu tiếp tục…Một lúc nào đó.. chúng tôi sẽ cưới nhau… -__-
Mẹ vợ - mẹ chồng… đều là một…??
Rồi…ba tôi với ba hắn… làm sao mà làm sui gia với nhau??
T_____T
Hắn dường như cũng nhận ra tình trạng bế tắc của chúng tôi,
tiu nghỉu buông tay và thở dài…
……
“Vậy nghĩa là… ko thể thật sao?”
“Uh. Chừng nào mà you còn coi mẹ tôi là kẻ thù…”
“Okay…”
Hắn gật đầu và bỏ ra về. Vậy là…hắn ko thể…xóa bỏ ác cảm.
Whew…Tôi ngồi phịch xuống giường…
“mẹ ơi…… tại sao..?” T__________T
Bức tranh được tôi dán lại cái góc ban nãy đã lột ra,
cũng may là hắn kịp ngăn tôi…vì chắc chắn tôi sẽ hối hận..
nếu trong lúc nóng nảy đã lỡ xé nó.
…………
::Ngày hôm sau::
……………
Nhức đầu.. mệt mỏi quá…
Sao chiếc xe búyt này lại chạy vòng vòng hoài nhỉ?
Tôi đang đến nhà của DJ thăm anh ta..
Mai và Hòang tử đã đến đó rồi, họ đang chờ tôi..

[Ring Ring..]
Tiếng chuông điện thoại. Ko phải bài Soledad…Số máy lạ hoắc..
“Alo?”
“Giang hả con?”
“??…??”
“Phải Giang ko?”
“Mẹ..?”
“Uh..mẹ đây. Mẹ gặp con 1 lát được ko?”

Cuộc điện thoại bất ngờ của mẹ làm tôi chới với..
tôi chỉ có thể ậm ừ được mấy câu và nghe rõ chỗ mẹ hẹn tôi,
1 quán café..
Tôi quên hẳn cái việc phải tới nhà DJ, và bỏ mặc 2 anh em Hoàng tử..
tôi xuống xe và ngoắc xe ôm đến chỗ hẹn.
Arghh.. tôi phải mua xe đạp hoặc là tập chạy xe máy..
trước khi tiền tiết kiệm của tôi bay vèo vì chi cho xe búyt và xe ôm. -____-
::Café Totori::
Tôi bước vào quán và ngó quanh để tìm mẹ,
rồi cũng dễ dàng tìm ra mẹ tôi đang ngồi cạnh cửa sổ,
với vẻ ngòai quý phái kiều diễm…
tôi chợt phát hiện ra rằng tôi chẳng có điểm nào giống mẹ?
Mẹ ngước nhìn tôi.
“Ngồi đi, con.”
“…sao mẹ có số của con?? Ba cho à?”
“Ba con? Nếu ông ấy cho thì mẹ đã gặp con lâu rồi. Kiệt cho mẹ.”
“Kiệt áh???”
“Ưh.. mẹ cũng bất ngờ vì Kiệt chịu nói chuyện với mẹ, hơn thế, còn cho số của con…”
“Yeah..ko phải hắn rất ghét mẹ sao?”
…Nghe câu hỏi của tôi, mẹ có vẻ đau xót, và hơi ngượng ngùng..
tôi ko cố ý.. thực sự ko..
Chỉ là..tôi cũng ko tin rằng chính hắn đã cho mẹ tôi số ĐT..
“Uh..Kiệt ghét mẹ, căm thù mẹ..dù mẹ chẳng làm gì.. Mẹ đã cố yêu thương Kiệt…nhưng vô ích.”
“Làm sao có thể.. mẹ đã thế chỗ người mẹ yêu quý của hắn.”
“Ko… mẹ thằng bé mất 2 năm, mẹ mới lấy ba Kiệt… Nhưng, mẹ ko muốn giải thích thêm.. Con sống thế nào?”
“Okay… khỏe, tốt, ko có mẹ vẫn chạy tốt..”
“Đừng nói vậy mà…Giang…”
Lời của mẹ cứ tha thiết như van xin, khiến lòng tôi như tan chảy ra,
dường như tôi đã ko còn giận gì mẹ cả…
dù mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Sao chúng ta cứ phải làm khổ nhau thế này??
“Con và Kiệt.. yêu nhau lắm phải ko?”
“Huh… xời… quên rồi.. chuyện tình con nít.”
“Đừng gạt mẹ… Mẹ thấy tình yêu đang hành hạ con gái của mẹ..”
“Thấy?? Làm sao thấy? Chỗ nào??”
“Cảm nhận của 1 người mẹ. Con càng tỏ ra thờ ơ bất cần, chứng tỏ trái tim con đã bị tổn thương sâu sắc..”
“………”
Ko biết mẹ cảm nhận từ đâu ra, và ko rõ là mẹ đã cảm đúng hay sai..
tôi chỉ biết cúi đầu… nuốt ực giọt nước mắt vào trong..
“Mẹ xin lỗi… vì mẹ..mà 2 đứa… Hôm qua nhìn thấy vẻ mặt bế tắc của Kiệt, và hôm nay là cái cúi đầu của con, mẹ đã hiểu. Có lẽ vì yêu con, nên thằng bé đã giảm đi phần nào mối hận trong lòng nó … ít ra, Kiệt đã chịu nói chuyện bình tĩnh với mẹ.”
“…hắn về nhà gặp mẹ à?”
“Uh.. muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Nó, hình như rất thương yêu con.”
“Thôi đi mẹ ơi..”
Tôi sợ, nếu mẹ còn nói nữa, tôi sẽ ko chịu nổi mà òa khóc và chạy đi tìm hắn..TT___TT
mặc kệ, ra sao thì ra…
“Mẹ đã quyết định rồi, mẹ sẽ chia tay ông ấy, ba của Kiệt.”
“HUH??? mẹ nói gì vậy??”
“Mẹ đã hưởng đủ hạnh phúc. Mẹ ko thể là vật cản cho tình yêu của con..”
“Ko..mẹ đừng có nghĩ bậy. Con ko cần.. mẹ cứ sống cuộc sống hiện nay.. nếu mẹ hạnh phúc.”
“Mẹ ko còn hạnh phúc nữa, khi chuyện này xảy ra. Làm sao mẹ sống hạnh phúc khi con khổ sở??”
“CON KO KHỔ SỞ, OK??”
Tôi bật khóc và hét to làm những người xung quanh tò mò quay sang nhìn,mẹ tôi hơi lúng túng và ái ngại trước phản ứng của tôi..
…tôi ko hiểu tại sao mẹ phải nói điều này..
nhưng tôi chưa bao giờ trông mong mẹ sẽ chia tay người chồng hiện tại,vì tình yêu của tôi..
“Con về đây.. Mẹ đừng quyết định bậy bạ..Con cũng sẽ ko thể hạnh phúc nếu mẹ phải hy sinh tình riêng..”
Tôi đứng dậy, giật tay khỏi cái nắm níu kéo của mẹ,
giọng mẹ tôi xao lãng… “Mẹ đã quyết.”
…………
……………
Tôi lên đại 1 chuyến xe búyt chạy ngang và ngồi trên xe như 1 người mất hồn,
mọi chuyện đang rối lung tung beng lên..
mẹ tôi..đâu cần phải làm thế.
[Kiiit]
Xe búyt dừng và mọi người lục tục xuống trạm,
tôi cũng xuống theo… vẫn đang mơ màng với những ý nghĩ trong đầu..
cho tới khi tôi kịp nhận ra cái bến xe lạ hoắc.. thì chiếc xe búyt đã chạy khỏi.
hơ hơ..đây là đâu??
“Củ Chi”
“HẢ???”
---
Chương 71
Một cô lớn tuổi đáp khi tôi hỏi và câu trả lời của cô làm tôi la toáng,
Củ Chi àh?? Arghh…omg..
“Chuyến về mấy giờ hả cô?”
“Chuyến này chuyến cuối.”
“Trời ơi…”
Tôi nhìn đồng hồ, gần 9h. Sao lại hết chuyến sớm thế trời?
Vội móc điện thoại trong ba lô ra, định gọi cho dì…
thì thấy 2 cuộc gọi bị nhỡ…của Mai và… DJ.
Mai, chắc nó gọi vì sốt ruột chờ tôi.. cuộc gọi lúc 8h10
còn DJ, vừa gọi cách đây vài phút…
sao anh ta lại gọi tôi?? Hay..lại có chuyện gì ??
Hốt hỏang với suy nghĩ điên rồ, tôi gọi lại cho DJ..
“Anh gọi em? Có gì sao?? Anh đang ở đâu?”
“Ở nhà. Tôi quên vì sao đã gọi em rồi..”
“>< Đồ dzô dziên!! Rảnh quá hả??”
“Em đang ở ngòai à?Sao ồn thế?”
“Đang ở Củ Chi!”
“HUH?? Em làm gì ở đó???”
“Lên lộn xe. TT___TT Thôi, cúp máy đây. Bye!!”
Tôi tiếp tục cuộc gọi vào máy của dì,
thì thật tệ hại… tổng đài thông báo: “Cuộc gọi ko thực hiện được vì số tiền trong tài khỏan ko đủ”
>___< Tôi chỉ muốn phát điên lên.
Tôi cố tìm 1 nơi gọi Điện thoại công cộng, nhưng có vẻ ko hy vọng gì,
cả con đường phía trước chẳng thấy nơi nào treo bảng ĐTCC…
Ko lẽ nhào đại vào 1 nhà dân xin gọi nhờ??
Arghh…tôi ko dám!! TT___TT
………
Khi đồng hồ chuyển sang 9h30 hơn, tôi bắt đầu lo sợ vì những cửa tiệm lác đác trên đường
đã dần đóng cửa…
Tôi liều mình định tạt đại vào 1 cửa hiệu thuốc tây gần đó..
thì chuông điện thoại tôi reo.. Huray!!
Chắc là dì!! Oh thanks god…
Ko phải dì. Là Solo DJ.
Dù sao..cũng phải có ai đó nghe tôi vào lúc này..
mừng quýnh, tôi mở máy…
“Em đang ở đâu?”
“Củ Chi, lúc nãy anh ko nghe àh?? Này, gọi giúp cho dì em, số nhà 9188332, nhanh, bảo dì đón em!!”
“Tôi đang ở Củ Chi. Em ở khúc nào??”
“Huh?? Gì cơ??”
……
DJ đến chỉ sau 3 phút cuộc điện thoại kết thúc,
để che vẻ mặt còn tái do bị thương, DJ đội cái mũ lưỡi trai màu đen xụp kín,
nhưng tôi vẫn thấy…
Anh ta… tôi ko nghĩ là anh ta lại đến tìm tôi..với tình trạng như thế..
“Anh…”
“Lên xe đi, nhanh lên!”

Tôi ngồi sau DJ và câm như 1 con hến.. chẳng biết nói gì..
cứ mỗi lần định mở miệng hỏi vết thương anh ra sao, thì lại cảm thấy nó sáo rỗng quá..
DJ cũng chẳng buồn nói câu gì với tôi..
Đèn đỏ.
DJ dừng xe và đột ngột cúi ôm bụng..
tôi lo còn hơn là khi nãy đang bị lạc ở Củ Chi..

“Anh…sao vậy… đừng làm em sợ..”
“…”
Đèn xanh mà chíêc xe của tôi và DJ vẫn đứng yên, vì DJ gần như khụyu xuống,
tôi leo ra khỏi xe để gọi ai đó giúp đỡ, nhưng DJ kéo tôi lại..
“Tôi sẽ ổn. Chỉ chút thôi.”
“Anh thế mà ổn à..?? Để em nhờ…”
“Trên đường thế này ko tin ai được. ngồi yên đi!!”
DJ giữ chặt tôi trên xe, và nổ máy… nhưng tôi chắc chắn anh ta sẽ ko thể tiếp tục,
mặt anh rất ko ổn..
Tôi phải làm sao đây..!!
“Để em chạy!”
“???”
Tôi vừa nói…gì?? DJ nhìn tôi… còn tôi cũng ko tin là tôi vừa đòi…cầm lái..
nhưng… hết cách rồi… anh Lam nói đúng, phải đối mặt với nó.
DJ lùi ra sau và tôi thế chỗ của anh,
tay tôi run như cầy sấy..
“Đừng sợ. Tôi ở ngay sau em.”
DJ cầm chặt tay tôi và điều đó làm tôi bình tĩnh lại,
anh đã ko sợ khi giao sinh mạng cho tôi, 1 con nhỏ ko bíêt chạy xe..TT___TT
thì việc gì tôi phải sợ??
Cố lên!!
………
Sau vài lần lạng quạng ủi xe trước, quẹt xe sau, cả…đâm vào cột điện,
DJ vẫn ko hề la lối… chỉ khẽ hạ giọng “Em làm được mà, nào…”
mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc…

Cuối cùng, tôi cũng thành công.
Tôi đã xóa được ám ảnh, với DJ bên cạnh… à ko.. đằng sau..
Khi tôi sung sướng reo lên “yeahh… Em chạy được rồi…” thì..
DJ đã gục vào vai tôi.. thở mệt mỏi…
::Nhà Giang::
Dì nhìn tôi trân trân, khi thấy tôi vác 1 gã đàn ông về nhà,
mà tôi lại còn là người cầm lái… O___o
Tôi đỡ DJ đang nhăn nhó ôm bụng vào nhà…
“Gì vậy? Sao anh này…”
“Ảnh bị thương…”
Tôi chỉ giải thích ngắn gọn và đặt DJ nằm xuống Salon..
run run giở áo của DJ lên, ôi… máu… đẫm đỏ ra ngòai dải băng…
tôi sợ chết khiếp!! còn dì thì lắp bắp…hỏi dồn…
“Trời..gì đây?? sao vậy?? Con quen giang hồ à?? Gọi cứu thương đi..”
“Ảnh ko thích vào bệnh viện, nhà còn bông gòn ko? Con thay băng cho ảnh…”
Dì nhất định ko chịu cho tới khi tôi phải kể lể đầu đuôi,
thì dì mới đi lấy bông băng, thuốc đỏ cho tôi..
Lần đầu tiên tôi thấy 1 vết thương sâu như thế..
máu cứ tuôn xối xả… lẽ ra, anh ko cần phải đến đón em..
anh khờ quá, DJ àh!
……………
Tôi thức đêm canh chừng DJ, lỡ như có gì bất ổn, tôi sẽ gọi ngay cho Quang hay anh Lam..
thật ra tôi cũng ko ngủ được…
“Tại sao tôi ở đây?”

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com