Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

kimthanh_forever's Blog

chương 47 - 49

Chương 47
Tôi nổi hết gân xanh và nhấn bàn đạp chạy lên xem,
và rõ ràng tôi là 1 con ngốc khi cố sức dùng xe đạp đuổi theo xe phân khối 150cc..
Nhưng tôi vẫn cố hộc tốc đạp!!
Họ đã qua ngã tư…Đèn chuyển đỏ.
Tôi sẽ bị mất dấu nếu dừng lại, vì vậy, tôi quyết định đạp luôn, còn trớn, chiếc xe Martin của tôi lao qua giao lộ khá nhanh..
Và… 1 chiếc mô tô nẹt bô nhào tới ở chiều băng ngang,
tôi chỉ còn có thể nghe được 1 tiếng “Trời ơi……”
[RẦMMM]
……………………………
……………
Tôi chết chưa?
Khi tôi nặng nhọc hé mở đôi mắt của mình,
tôi chỉ có thể nhìn thấy 1 màu trắng tóat, và mùi ê te xộc vào mũi.Đầu tôi buốt đau ở bên trái.
Hình như tôi đang nằm trong bệnh viện?
Tôi cố gắng nâng cánh tay phải, nhưng nó bị bó bột cứng ngắc.Toàn thân tôi ê ẩm và đau khắp… Ôi trời… chuyện gì đã xảy ra?
Một cái đầu bù xù và cặp mắt một mí ló ra ngang tầm mắt tôi,vâng, chỉ có thể là hắn, C.K. Đôi mắt ấy sáng rỡ như vừa được trở về từ địa ngục. -__-
“Tạ ơn Tề Thiên Đại Ca, nàng đã tỉnh roài!!!!”
“……”
“Có biết tôi là ai ko??”
“KO!” -___-
“Trời, ko thể thế đựơc! Sao em có thể quên anh?? Chúng ta vừa đính hôn! Anh là chồng sắp cưới của cưng đây! Ôi ko… em bị mất trí nhớ!”
“Này… ai là cưng? ai là em?? Đính hôn gì chứ? >__< Dám lừa đảo tình yêu à?”
“huh??”
“Mất trí nhớ chỉ có trên phim thôi, hiểu chưa??”
Hắn cười nhăn răng, và làm tôi tê liệt tập thứ n với lúm đồng tiền mắc dịch ấy TT__TT
rồi cúi thấp đầu để kê gối cho tôi ngồi dậy,có vẻ hắn đã ở đây khá lâu..
“Sao bảo ko biết tôi?? You thấy sao rồi?”
“Đau tùm lum. -__- … HEY!??! MẤY GIỜ RỒI??? YOU CHƯA BAY ÀH??”
“Thưa quý cô, bây giờ là 2 giờ sáng thứ hai. Quý cô đã ngủ gần 36 tiếng rồi!”
“You… sao chưa đi??”
Tôi mở to mắt nhìn hắn, với hàng trăm dấu chấm hỏi ở trong mắt,sao hắn ở đây?? Sao ko đi chứ??? tôi quên cả đau cố rướn người chồm tới..
“làm sao đi khi tôi ko thấy you? Làm sao tôi đi khi người ta bảo rằng, you bị tai nạn?”
“… ôi ko.. you …”
Hắn bảo rằng vì muốn gọi nhắc tôi đừng quên tĩên hắn,
mà hắn đã được 1 người đi đường trả lời rằng “Chủ máy đang trên xe xích lô tới bệnh viện”
Và thế là hắn đã bay… ko phải sang London,
mà là đến bệnh viện nơi tôi vừa vào phòng cấp cứu!!
Tôi…chỉ vì tôi… Bây giờ hắn phải làm sao?? “Bỏ học bổng à?”

“Tôi cũng ko biết!”
“You ko cần phải thế, tôi có chết đâu…”
“Im đi!… Dù sao, tôi nghĩ ko thể bỏ you ở đây để thằng Hoàng tử ấy chôm mất! ^-^”
Hắn lại cười. Sao hắn có thể cười?
Trong khi tôi cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra chuyện này… tất cả là vì tôi…
“Xin lỗi…”
“E hèm… nếu muốn thể hiện sự cảm động, hôn tôi nào!!”
Ackk. Hắn chu mỏ và nhắm mắt hướng về phía tôi. O___*
Sao nhỉ, tôi cũng ko có tinh thần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy, vì tôi mà hắn…
Hắn…thực sự..yêu tôi. TT___TT
Tôi… khẽ hôn nhẹ lên má hắn. T___T
Hắn mở mắt và cho thấy 1 bộ mặt … đỏ bừng và sung sướng. -___-
“Ehh… ăn gian…”
Cái vẻ bối rối của C.K làm tôi cũng mắc cỡ theo. Arghh..
đây là lần đầu tiên tôi hôn 1 người con trai.
dù chỉ là cái hôn trên má. Nhưng ngượng chết được… sao tôi có thể làm điều đó tự nhiên đến thế cơ chứ?
Cửa phòng mở ra và dì tôi chạy vào với sắc mặt lo lắng,
tái nhợt… dì nhìn thấy tôi đang ngồi, thì quay sang mắng C.K
“Sao con ko gọi dì khi Giang nó tỉnh hả???”
“Ơ..con..”
“Sao dì la Kiệt chứ!!??”
“Huh???”
Tôi đã to tiếng để trách lại dì, bản thân tôi cũng ko biết..
là câu phản kháng của tôi lại làm họ nhìn tôi ngạc nhiên tới thế.
“Coi kìa, bênh ghê chưa??”
“^_^”
Hắn cười tít mắt và gãi đầu e thẹn, rồi nhìn tôi đầy… ngụ ý??
xong hắn đứng dậy hỏi tôi muốn ăn gì hắn sẽ đi mua…
tôi bảo muốn ăn Phở bò viên..
“Con làm dì hết cả hồn vía… Sao đi đứng như thế hả?? Hôn mê gần 2 ngày trời rồi!”
“Con đâu biết tên chạy mô tô đó phóng nhanh quá…”
“Kiệt nó bỏ chuyến bay, ở đây suốt với con… Nó căng thẳng ko thua dì khi thấy con cứ ngủ. Thiệt cái thằng, thương con hết mực!”

Thế cơ đấy. C.K của tôi… Đã ở bên tôi, và căng thẳng vì tôi.
Yeah… hắn thương tôi nhất. That’s truth. -__-
“Dạ.. Con ko biết sẽ sao nữa… Cậu Kịêt chắc là giận con?”
“Dì ko chắc nữa… À, để dì kêu ba con, ổng vừa đi gặp bác sĩ…”
“Ba à?? BA!! CON MUỐN GẶP BA!”
Giờ tôi mới nhớ tới lý do vì sao mình… vào đây.
Ba tôi, ông đã chở ai??? Một cô phụ nữ lòe lọet và hở hang..
như cave. ><
Dì Út ngửa người vì bất ngờ trước tiếng thét của tôi.
“Sao vậy??”
“Ba con, dì gọi ba nhanh đi. Con vì ổng mà nằm đây đó!!”
………………
Ba tôi sau khi nghe dì gọi, đã có mặt tại phòng bệnh của tôi với vẻ mặt thất thần,
tôi nghĩ ông cũng đã thức đêm lo cho tôi.
Nhưng khi nhìn thấy tôi có thể ngồi và đang trừng mắt nhìn ông,thì ông tỏ ra ko quan tâm và lạnh nhạt.
 
Chương 48
Ông kéo ghế ngồi cách xa chiếc giường của tôi, thở từng hơi nặng nhọc và uể oải.
Một lúc im lặng, rồi ông cũng cất tiếng.
“Đi xe đạp mà còn phóng nhanh vượt ẩu nữa hả con?”
“Ba… ba đã chở cô ả nào thế?????”
“Gì ?? Cô ả?”
“Ba còn làm bộ… con đã thấy ba chở cô ta, 1 cô trông như gái điếm!! con đã đủôi theo ba…”
“Chiều nay? Con đã gặp à?”
“BA…TẠI SAO… tại sao lại thế?? Ba..”

Ba tôi thản nhiên trước lời kêu gào trách cứ của tôi,
ông rót ly nước trên bàn bên cạnh rồi cho vào đó 1 viên Upsa C.
Uống từ từ, chậm rãi…
“Cô ta chỉ là 1 người bạn, nhờ ba cho quá giang. Con ko cần nghĩ lung tung… Mà nếu, con có ko tin, cũng ko sao. Ba chỉ nói sự thật thôi.”
“Bạn gì mà ăn mặc kinh thế?”
“Vì cô ta thực là người trong vũ trường.”
“Ack, sao ba quen bạn như thế?? ><”
“Tình bạn, ko thể phân định về loại người và giai cấp, con gái. Cô ấy thuộc thành phần thế nào, cũng ko có vấn đề gì, nếu cô ấy là người bạn tốt..”
Nói rồi, ba tôi tựa lưng vào ghế và nhắm mắt ngủ, ông thậm chí ko thấy tội lỗi gì <__<
sau 1 lúc, C.K mua phở đem vào,
tôi ra hiệu cho hắn đi nhẹ… thì hắn nhón chân đi như 1 con mèo..
Chúng tôi cố gắng nói thì thào…
“You về nghỉ đi…”
“Đuổi tôi àh??”
“Ko phải, you đã mệt rồi kìa..”
“Ko…”
“… you phải nghỉ ngơi, mai vào trường xem thế nào..”
“Xem gì nữa??”
“Xem học bổng của you làm sao??”
“um…”
“Nghe lời đi mà.”
“Nói ‘I love you’ đi thì tôi về!”
“God! Ko, thích ở thì ở!”
Thế là, hắn kéo 1 tấm drap phủ lên sàn đất, nằm xuống đó,
ack, hắn định ngủ lại luôn àh?? Ba tôi còn đang ở đây!
Hơn nữa, trông hắn khá mệt mỏi… và tôi cũng ko muốn, gia đình hắn ghét tôi thêm..
“Này, nếu tôi nói thế thì you về thật à?”
“Right”
“I love you”
“Ko nghe.”
“>_< I love you!!”
“Hehhe ^-^”
Cuối cùng, thì my bodyguard đã chịu ra về sau khi kiss lên má tôi lần thứ 2, arghhvà bảo rằng sẽ trở lại vào buổi sáng.
……………
Sau những việc đã xảy ra, tôi nghĩ, là tôi đã fall for him…
Nếu trước đây, có đánh chết tôi cũng ko nghĩ chứ đừng nói là ‘Yêu’ hắn TT__TT
thì bây giờ, tôi cảm thấy câu ấy rất dễ dàng…
…………………

::Ngày hôm sau::
Bác sĩ bảo rằng tôi bị chấn thương vùng đầu,và gãy xương cổ tay phải.. còn lại là trầy xước ngoài da.
Phải ở lại bệnh viện thêm 2 ngày để theo dõi…Cũng may, tôi bị vụ này sau khi thi xong học kỳ và sắp nghỉ hè.
Dì Út nghỉ làm để chăm sóc tôi, còn ba thì có lẽ đã về khi tôi đang ngủ.Chuyện ông giải thích, ko hiểu sao tôi lại tin.. vì đó là ba tôi.
Ông, ngoại trừ mẹ ra,hầu như ko có hứng thú với người đàn bà nào khác. sao tôi ko nghĩ được như thế này sớm hơn, nếu thế thì đã ko có gì rồi,và hắn đã có thể bay sang London để học.
..
Sáng sớm hắn đã gọi bảo rằng ko thể tới với tôi trong bủôi sáng,
vì nhà trường gọi hắn lên làm việc. Hic hic… Poor my C.K..
Tôi muốn chơi game trong điện thoại cho đỡ chán,
nhưng tay tôi ko thể làm gì được… và vì vậy, tôi chỉ mở nhạc trong máy nghe.
Cửa phòng khẽ mở..
“Ey!! Nhỏ! Bà thấy khá hơn chứ??”
Mai xách 1 túi nhỏ bánh trái bước vào và nhào tới cạnh tôi,
1 người theo sau lưng nó, yah… so poor, là My prince.
Anh mặc chiếc áo màu sẫm, ko bỏ vào quần và tay cầm 1 bó hoa lys..
Hoa cho tôi?? T__T
“Bị nặng lắm phải ko, Giang?”
“Yah..”
“Nhìn bà kìa, thê thảm thiệt. Thứ bảy tui vô, bà còn hôn mê… Kiệt gặp tui hồi sáng ở trường, hắn nói bà tỉnh rồi, tui ghé liền nè. Mà tên Kiệt đó đang bị thầy cô rủa quá trời…”
“Sao?? Thế nào?”
“Tui có biết đâu, chỉ nghe đồn người bên Anh họ đòi gặp…”
Tôi thực sự sốt ruột đến quên cả Hoàng tử đang loay hoay tìm 1 cái lọ,
tôi cứ cắn móng tay trái và mặt mày thì căng thẳng…
“Hoa này cho em, nhưng anh ko biết cắm ở đâu?”
“Ahhh… Giang, bà coi, anh tui mua đó, đẹp ko?”
“Đẹp… cảm ơn anh..nhưng hình như, phòng em ko có lọ hoa…”
“Thế thì em cầm lấy, anh chạy đi tìm cái gì để cắm vào..”
Anh Lam bước tới đặt bó hoa vào tay tôi, mỉm cười, rồi quay ra ngoài,
nếu như bình thường, thì có lẽ tôi đã chết ngấc vì…hạnh phúc. TT__TT
Nhưng bây giờ, đầu óc tôi ngập tràn hình ảnh của C.K..
Hắn bỏ học bổng, sẽ khó khăn nhiều vì tiến thoái lưỡng nan.
“Bà đang nghĩ gì vậy, nhỏ?”
“Ờ.. ko..anh Lam khỏi bệnh chưa?”
“Khỏe rồi. Mà tui thấy sao bà có vẻ mất cảm giác với anh tui roài??”
“Huh?? mất cảm giác gì?”
“Tui nghĩ, Kiệt yêu bà thật lòng đó. Thôi bà hãy đón nhận đi, và đừng mơ nghĩ lung tung…”
“Uh, tui biết…”
Mai thở dài, ngó bó hoa của anh Lam trên tay tôi.
Ánh mắt nó có phần chán chường… rồi nó hạ giọng..
“Tui cứ hy vọng sẽ giúp bà chinh phục anh tui, để ảnh quên cô nàng kia đi.. nhưng lại bị ông Chí Kiệt này làm hỏng bét.”
“Hả? CÔ NÀNG NÀO??”
“Trời, bà làm gì la to thế?? thì người ảnh yêu chứ ai!!”
O__o Mai, nó thật biết lúc để vén bức màn bí mật,
nó cho tôi biết câu chuyện của Hoàng tử vào cái lúc tôi đang bầm dập thế này đây.
T___T

Chương 49

Nhỏ Mai kể cho tôi nghe rằng, anh Lam và anh Tiến vốn là bạn bè tốt,1 lần, anh Tiến giới thiệu cô bạn thân tên Thu với anh Lam, và họ đã trở thành bộ ba..điều éo le là cả anh Lam và anh Tiến đều yêu chị Thu.
Chị Thu chọn anh Lam, và điều đó làm anh Tiến bị tổn thương, để cho rằng chính anh Lam đã cướp chị Thu đi.
“..và chị ta đột ngột bỏ đi biệt tích vì ko muốn có lỗi với ai. Bà coi, đã yêu thì phải can đảm và quyết đoán. Chị ấy đã làm anh tui khổ sở suốt 1 năm qua.”
“… sao bà ko cho tui biết, bà còn ủng hộ tui…??”
“Vì tui ghét chị ta. Tui ko thích quyết định ngu ngốc đó… vả lại, tui vốn ko thích kiểu con gái ủy mị như thế…”
“Nếu anh Lam đã yêu, thì đó là người con gái tốt… bà nên ủng hộ họ …”
“Ủng hộ cái gì?? Chị ấy có yêu ảnh ko?? Yêu mà bỏ mặc ảnh như thế à?? Bà biết ko, anh tui hôm nghỉ bệnh đó, là vì nghe tin phong thanh có người gặp chị Thu ở Phan Thiết, ảnh đã đi xe máy hơn hai trăm cây số quần đảo để tìm… thiệt là điên!! ><”
…Oh…so…
Đó là vì người anh yêu. Tôi vẫn còn nhớ cái vẻ bơ phờ hốc hác của anh sau 2 ngày nghỉ,mắt quầng thâm.. mệt mỏi.. và còn đổ bệnh nữa..
Tình yêu của anh thật mãnh liệt, thật tiếc, tôi ko phải là người ấy. +__+
Mà cũng lạ, tôi chỉ thấy quê quê và giận nhỏ Mai đã ko nói rõ ràng,chứ ko thấy hụt hẫng, đau khổ, hay…gì gì đó như cảm giác gọi là “thất tình” ?? O__O
Ahh!! tôi hiểu tại sao DJ luôn cảnh cáo tôi rồi.T___T
Yeah… anh ấy, Hoàng tử bạch mã, ko phải dành cho tôi..
và tôi cũng ko “yêu” anh ấy như tôi đã tưởng tượng…
-___-
“Tìm mãi mới mượn được cái lọ này..”
Anh Lam đi vào với cái bình sứ trên tay, tôi nhìn anh,
có lẽ là 1 cái nhìn quý trọng và ngưỡng mộ… với anh, tôi ko còn “tim đập chân run”
như trước nữa..
“Sao thế? Hai đứa nói xấu anh à??”
“Phải, nói anh đó, ông anh điên à!!”
Nhỏ Mai đáp gằn gịong và rồi nó gọt cam cho tôi..
anh Lam thì vừa cắm bó hoa vào lọ, vừa hỏi thăm tôi.
Bao giờ anh cũng dịu dàng và lịch sự, như 1 người anh, 1 người khách, 1 người đàn ông galant.
Tôi bỗng so sánh tình yêu của anh và tình yêu của C.K..
…của ai mạnh hơn nhỉ?? Nếu 1 ngày nào đó, tôi bỏ đi, thì liệu C.K có tìm tôi đến điên thế ko??
-____-
……………
Anh em Hoàng tử và Công chúa ra về sau khoảng 1 tiếng,
lúc này cũng đã giờ trưa rồi…hắn vẫn ko thấy đâu.
tôi nhắn tin, nhưng điện thoại hết tiền trong tài khoản, nên ko gửi được.
Arghh… sao nó lại hết tiền vào lúc tôi đang cần chứ!!
“Này, há miệng ra, dì đút cho!”
“Arghh, thôi, để con tự ăn..”
“Được ko?”
“Được mà, hay dì về nhà nghỉ đi, nằm đây oải thấy mồ! Chiều tối dì vô với con”
“..um…”
“Con ko sao đâu! có y tá mà, và lát thì Kiệt sẽ vào!^-^”
“Kiệt vào à? Ừ…có nó thì dì yên tâm”
Rồi dì Út ra về, để tôi 1 mình trong phòng..
sau khi căn dặn các chị y tá để mắt trông chừng tôi.
tôi có phải con nít 3 tuổi đâu chứ! T___T

Tôi ko ăn mà ngủ 1 giấc trưa.. khi thức dậy, vẫn ko thấy hắn đâu.. ><ko biết ngoài cổng bệnh viện hay căn tin có bán Card Mobiphone ko nhỉ?
Phải đi mua về thôi!! Hoặc là tìm 1 buồng điện thoại công cộng nào đó..tôi ko thể ngồi yên chờ tin hắn mãi được!
Tôi xoay xở để leo xuống giường, với cái tay phải bó bột và đầu băng trắng tóat,chân tôi ko bị gãy xương, nhưng trật mắt cá ở gót chân trái,và nó làm tôi thật là đau khổ để lết ra ngoài phòng bệnh..hichic.
Bên ngoài có nhiều người qua lại, tôi cố lách người đi ra hướng cổng,bệnh viện này quen quen…
[Bamp]
Một cậu chừng 17 tuổi chạy giỡn với bạn gái đã đâm sầm vào tôi,ôi trời ạh, tôi ngã chúi ra trước và quỳ 2 chân trên sàn,
>_< trong bệnh viện mà đùa cợt là sao????
Cô bạn gái của cậu ta vội đỡ tôi và rối rít xin lỗi..
Tôi bảo ko sao để cô bé đi đi,
tôi ko múôn gây chú ý với mấy chị y tá!!
Họ sẽ bắt tôi trở về phòng mất!!
“Em?? Giang?”
Tiếng gọi đằng trước khiến tôi giật mình ngẩng đầu lên,
Nhị ca DJ đang nhìn tôi ngạc nhiên và tôi thì chưng hửng!
Omg…đây là bệnh viện Đa Khoa Sài Gòn!!
DJ buông cả điếu thuốc và tiến về phía tôi, quỳ xuống
anh đảo mắt từ đầu xuống chân tôi với vẻ xót xa??
và tay anh ta thì… chậm rãi, e dè cầm lấy vai tôi..
“Em.. làm sao thế này?”
“Bị xe đụng. -__-“
Tôi chống tay và cố đứng dậy nhưng… ahhh..
chân tôi…đau quá, và tay trái thì quá yếu ko đỡ nổi thân người hơn 40kg của tôi. +__+và tôi khụyu xuống… trong vòng tay DJ!

Anh ta…Như ko có gì phải e ngại…
Nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên, anh ta… đang bế tôi!!
ARGHHH!
“Anh… làm gì vậy??! Buông em xuống!”
“Em có thể đi được à??! Giữ im lặng đi!”
“Khôngg!”
Tôi cố vùng vẫy nhưng làm sao với 1 tay 1 chân và cái đầu băng bó,chỉ vài giây, tôi bỏ cuộc cũng vì nhiều người đang nhìn chúng tôi. TT___TT
:hòng bệnh của Giang::
DJ đặt tôi trở lại giường và ngồi xuống bên cạnh,
anh ta vẫn nhìn khắp người tôi, cái nhìn của gã làm tôi khớp và bối rối.
“Đừng nhìn mà..có gì mà nhìn??”
DJ đưa tay lên sờ vào dải băng trắng trên đầu tôi,
rồi ………
đột ngột rướn người… hôn lên đó.
Tôi… chỉ có cảm giác duy nhất… SHOCK!!
What is he doing???

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com