Tóc của Tĩnh Chi buông xõa, rối bù, mặt đỏ, cổ nổi gân, trên trán toàn mồ hôi, nửa trên mặc một chiếc áo kiểu đàn ông rộng thùng thình, dưới là một chiếc quần ngủ, chân không tất, xỏ một đôi dép lê, nhưng cũng lạ , chạy một chặng dài như vậy mà đôi dép cũng không bị tuột mất!
Tĩnh Chi thở hổn hển, lại bị va mạnh, nên mắt nổ đom đóm, mãi một hồi mới nhìn thấy người trước mặt, “ A Tống sao anh lại ở đây?”.
Tiêu Tiêu qua lại với A Tống từ hồi còn chưa tốt nghiệp đại học, thế nên Tĩnh Chi cũng không lạ gì anh ta, nhưng nhìn thấy anh ta ở đây cô không khỏi ngạc nhiên.
“ Tưởng Tư Thừa đi xe cùng tôi, cô nói xem, vì sao tôi lại ở đây.” A Tống cười, “ Thục nữ Trương, đã lâu không gặp, nhìn điệu bộ này thì có vẻ xa cách thục nữ quá đấy!”.
Tĩnh Chi không kịp đùa lại với A Tống mà hỏi ngay.” Tiêu Tiêu đâu? Tưởng Tư Thừa thế nào rồi?” hỏi xong, vội vã chạy về phía phòng cấp cứu,
A Tống vội dùng cánh tay không bị thương ngăn cô lại, “Đừng đi, không sao đâu, Cô chớ tới đó, kẻo lại trở thành bóng đèn điện đấy”.
“ Không sao?” Tĩnh Chi nghe A Tống nói vậy thì bán tín bán nghi nhìn anh ta từ đầu đến chân, đúng là anh ta bị thương không nặng, không nghĩ là lại bị đâm vào chiếc xe chở hàng. Cô hỏi lại, “ Không làm sao thì vì sao lại làm cho Tiêu Tiêu hoảng hốt lo lắng đến thế, có cái kiểu đùa như thế à?”. Nói đến đây thì cơn tức giận đùng đùng nổi lên, cô trừng mắt lườm A Tống và hỏi, “ Ai đã gọi điện? Sao lại nói nghiêm trọng như vậy?”.
A Tống cười, “ Tất nhiên là bác sĩ gọi rồi”.
Tĩnh Chi nhìn anh ra như nghĩ ngợi điều gì, rồi bỗng hiểu ra, “ Ồ tôi hiểu rồi! Tiêu Tiêu vì quá lo lắng nên đã không phát hiện ra quỷ kế của các anh. Cậu ấy cũng không kịp nghĩ là, nếu các anh đã hết đời rồi thì làm sao người được báo tin đến đầu tiên lại là cô ấy! Đúng là ngốc thật đấy!”
A Tống nghĩ thầm, còn cô thì sao, cũng không ngốc chắc? Sao lại không ngăn Tiêu Tiêu lại và phân tích cho cô ấy biết mà còn chạy theo đến đây.
Tĩnh Chi tức giận, mắng, “ Lại còn nói là va vào chiếc xe chở hàng ngược chiều đang đi với tốc độ cao nữa chứ! Đúng là quỷ quái, các anh giỏi bịa đặt thật đấy !”.
“Đúng là đâm vào xe chở hàng thật mà!”
“ Thật không? Sao lại có thể như thế được!”
“ Đó là chiếc xe ba bánh chở hàng chạy rất nhanh từ phía trươc đến! Tôi giậm phanh hơi gấp, lại uống chút rượu, Tưởng Tư Thừa không đề phòng nên đầu va vào cửa kính xe. Người kia đi ngược đường, thấy mình gây tai nạn đã vội lái xe bỏ trốn.
Tĩnh Chi nghiên răng hỏi, “ Đi xe ba bánh mà cũng nói là lái xe bỏ trốn à?”.
“Ừ.”
A Tống đáp một cách nghiêm túc.
“ Thế còn cánh tay của anh thì sao, chân giậm phanh cũng làm cho cánh tay bị thương à?” Tĩnh Chi chỉ vào cánh tay băng bó của A Tống, tức tới mức chỉ muốn đạp chân lên đó cho hả cơn giận.
A Tống cúi đầu nhìn, “ Ừ, không bị gãy, chỉ có điều xương hơi bị rạn một chút. Đây không phải do va đập, mà là vì bị ngã trong lúc đánh nhau ở quầy rượu. Hai chúng tôi đã đối phó với năm tên du côn, cảnh sát Tưởng rất giỏi, một mình đã đánh gục bốn tên, còn một tên bỏ chạy mất. Cậu đã định đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, tôi thấy cậu ấy uống hơi nhiều nên không yên tâm, nghĩ là tôi lái xe an toàn hơn, vì vậy ….”.
Tĩnh Chi ngẩn người một hồi lâu, sau cũng thì cơn tức giận bừng lên, cô đưa mắt nhìn quanh tìm con dao gọt hoa quả. Con dao đâu rồi? Ở chỗ nào nhỉ? Cô phải chém cho người đàn ông biến thái này mấy nhát mới được! Anh ta đã hại cô và Tiêu Tiêu chạy như hai con điên đến bệnh viện, hơn nữa cô lại còn đang lên cơn sốt chứ! Đúng là mất nhân tính, còn có công lý nữa hay không đấy!
Trong phòng cấp cứu rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng thở gấp của Tiêu Tiêu. Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng thở ấy nhỏ dần.
Cơn đau nhói ở chân bỗng lan như kim châm, đó là kết quả của việc cô chạy một quãng đường dài bằng đôi giày cao gót, vì vậy gót chân cô đã bật máu. Tiêu Tiêu không nói lời nào, cắn môi, chống tay xuống cố đứng lên, sau đó quay người đi ra.
Tưởng Tư Thừa sải mấy bước tới bên, định đưa tay ra bế Tiêu Tiêu lên. Tiêu Tiêu đưa tay gạt ra , nói, “ Không cần, cảm ơn!”.
Tiêu Tiêu thử bước mấy bước, nhưng vẫn rất đau, cô cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, mỉm cười, rồi dứt khoát cởi đôi giày vứt đi, tiếp tục bước ra.
Tưởng Tư Thừa mím môi, mặc cho Tiêu Tiêu vùng vẫy, anh bế ngang người cô.
“ Để tôi xuống!”
“ Không!”
Nghe vậy, Tiêu Tiêu không vùng vẫy nữa, tay cô vuốt ve khuôn mặt của Tưởng Tư Thừa, miệng nở nụ cười không chút ấm áp, “ Cảnh sát Tưởng, anh vừa lòng với kết quả cuộc diễn tập chứ?”.
Tưởng Tư Thừa không nói gì.
Tiêu Tiêu cười, “ Có phải anh thấy rất đắc ý không? Thấy mình đã biết được tình cảm thật của tôi rồi? Nhìn thấy tôi chạy như điên đến đây, chắc anh vừa cảm động vừa phấn khởi lắm nhỉ?”.
Tưởng Tư Thừa đanh mặt lại, nghiến răng đáp, “ Anh không hề làm như vậy! Là A Tống bảo người gọi điện, anh không biết chuyện đó”.
Đúng là chẳng khác gì một đứa trẻ ngốc, đến cả nói dối cũng không biết. “ Anh không biết?” Tiêu Tiêu khẽ cười, rồi đưa tay tát khẽ lên má Tưởng Tư Thừa, “ Nhưng tôi lại rất vừa lòng, nếu không thì tôi đã không biết được là mình thật lòng quan tâm đến anh. Lúc nãy, khi nhận điện thoại, trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng, anh sắp chết, anh đã bị tôi hại chết. Tôi lập tức thấy hối hận là lẽ ra không nên nói lời chia tay với anh, hận mình vì quá yếu đuối, không dám yêu lại một lần nữa, kết quả là anh đã bị tôi hại chết. Tôi không tin vào thần thánh, nhưng đã cầu xin tất cả các vị ấy, dù là họ ở trên trời hay địa ngục, tôi đã cầu rằng…”
Tưởng Tư Thừa ôm Tiêu Tiêu càng chặt hơn, rồi khẽ nói, “ Đừng nói nữa!”.
Tiêu Tiêu vẫn không chịu thôi, mà cười lạnh lùng, “ Đừng vội, cậu ấm của tôi à, tôi vẫn còn chưa nói hết, anh cuống nỗi gì chứ. Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, tôi cầu xin, chỉ cần anh còn sống, tôi sẽ lấy anh, dù anh là con của ai. Thậm chí tôi nghĩ rằng, dù bố anh có lạc hậu một chút thì tôi cũng coi như được gả vào nhà tử tế! Tuy cha tôi không có quyền có chức, nhưng dù gì cũng có chút danh tiếng! Tuy hai gia đình chúng ta không môn đăng hộ đối, nhưng cũng không đến mức làm cho gia đình anh mất mặt. Hơn nữa, anh đã thành tàn tật, tôi cũng không có gì kém cỏi so với anh”.
Tưởng Tư Thừa đau khổ kêu lên, “ Em tha thứ cho anh có được không!”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh có vẻ nhợt nhạt, đôi mày rậm, cái nhìn hoảng hốt, cặp môi run run, ánh mắt cô trở nên dịu đi,còn đôi tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Nói đến cùng, cô vẫn yêu anh. Nếu không yêu, thì sao cô lại quan tâm đến anh như vậy.Mệt mỏi, đúng là mệt mỏi quá rồi. Mình đã vất vả như vậy, rốt cuộc là để kiên trì cái gì chứ?
Cuối cùng , cô đặt môi mình lên đôi môi giá lạnh của anh.
“ Em yêu anh, bây giờ thì em yêu anh thật rồi”. Tiêu Tiêu khẽ nói.
Cánh tay của Tưởng Tư Thừa càng siết chặt hơn, anh không nén được sự hưng phấn trong giọng nói, “ Anh biết, khi em vừa chạy vào anh đã biết điều đó. Anh cũng yêu em, từ lâu rồi anh đã yêu em, yêu đến mức anh không biết thế nào thì tốt, anh…..”.
Anh chàng ngốc này, đúng là cái gì không nên nói thì lại cứ nói, bản tính bẩm sinh của phụ nữ là thù dai. Tiêu Tiêu đưa tay ra bịt miệng Tưởng Tư thừa lại, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ buồn bã.
Ánh mắt của Tưởng Tư Thừa lộ vẻ hốt hoảng, anh nhìn cô không biết phải làm gì.
“Nhưng, chúng ta không thể ở bên nhau được, không thể được.” Tiêu Tiêu đau khổ lắc đầu, “Đúng vậy, em đang tìm lý do để chia tay. Kể từ lúc phát hiện ra là mình đã yêu anh, em bắt đầu tìm lý do này rồi. Không phải là lý do gia thế của anh, không phải là sự cứng nhắc và vô vị của anh, tất cả chỉ là lý do”.
Tưởng Tư Thừa có vẻ lo lằng, vội lay vai Tiêu Tiêu hỏi, “Vì sao, em đang sợ điều gì? Rốt cuộc là em đang lo sợ điều gì?”.
Tiêu Tiêu cười buồn bã, “Được, để em nói cho anh biết, vì sao phải chia tay. Vì rằng em… em mắc bệnh ung thư máu, khó lòng mà sống nổi ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa. Em dựa vào đâu để mà yêu anh? Phải, chúng đã không cho em có thời gian…”
Tưởng Tư Thừa ngay lập tức ngây người ra, ngước cặp mắt đờ đẫn nhìn Tiêu Tiêu.
Phải một lúc sau, Tưởng Tư Thừa mới trấn tĩnh lại, bàn tay nắm vai Tiêu Tiêu run lên và mỗi ngày một dữ dội hơn “Em nói dối anh, đúng không?” Anh hỏi bằng giọng lạc đi.
Tiêu Tiêu không nói gì, mà chỉ bình thản nhìn Tưởng Tư Thừa, cặp môi cô hé nụ cười chua chát.
Tưởng Tư Thừa nhìn như đóng đinh vào Tiêu Tiêu, anh bỗng hiểu ra tất cả, chỉ có điều ngực anh trống rỗng đến vô cùng, như thế ở đó chẳng còn trái tim nữa. Anh nghiến răng, cố gắng giữ bàn tay đang run lên bần bật. Anh là đàn ông, dù xảy ra chuyện gì , anh đều phải là chỗ dựa cho cô.
Một hồi lâu sau, anh mới mỉm cười khó khăn, ôm Tiêu Tiêu vào lòng, “Anh không sợ, chúng ta sẽ cưới nhau, chúng ta sẽ cưới nhau”.
Tiêu Tiêu đẩy anh ra, “Nếu đã biết sớm muộn gì cũng phải chia tay, thì em lựa chọn sinh ly chứ không muốn từ biệt”.
“Em im ngay đi!” Tưởng Tư Thừa gầm lên, anh lên cơn giận dữ thực sự, mắt anh vằn đỏ, “Anh không cho phép em nói bừa! Anh không tin là duyên phận của chúng ta chỉ có một năm, ung thư máu cũng có thể chữa được. Nhất định là có thể, nhất định là anh sẽ chữa khỏi cho em, để em tiếp tục sống một cách khỏe mạnh, cùng anh kết hôn, sinh cho anh những đứa con, sau đó chúng mình sẽ sống bên nhau… cho đến già. Em hãy tin anh!”.
Tiêu Tiêu nhìn anh chăm chú, một hồi lâu sau mới nhếch môi, “Em tin. Em cũng tin là mình có thể sống tới một trăm tuổi”. Cô mỉm cười, rồi bật ngón tay tách một cái, “Thôi được rồi, một trả một, như vậy là xí xóa!”.
Rồi cô quay người đi, rùng mình một cái, khẽ lầm bầm, “Chà, những lời thoại trong phim Hàn Quốc, nghe mà thấy buồn nôn!”.
Tưởng Tư Thừa thực sự cứng người, một lúc sau mới xoay vai Tiêu Tiêu lại, hỏi khẽ, “Em đã lừa anh, đúng không?”.
Tiêu Tiêu thấy, tuy giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng vẻ mặt anh thì lại rất khó coi, vì thế cũng thấy lo lắng, không dám nói thêm nữa mà dùng tuyệt chiêu bách chiến bách thắng và không khi nào nhàm chán của mình là: Kiễng chân lên hôn anh một cái.
Tưởng Tư Thừa vội đẩy cô ra, nhìn cô trừng trừng, hỏi bằng vẻ rất nghiêm túc, “Có đúng là em đã lừa anh không?”.
Tiêu Tiêu gật đầu, đáp, “Là anh lừa em trước đấy chứ! Anh không đủ tư cách phê bình em!”.
“Chỉ một lần này thôi đấy!” Tưởng Tư Thừa khẽ nói, “Chỉ một lần này thôi, từ sau không bao giờ được lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa nữa. Anh đã sai, em trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng không được lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa, em nghe rõ chưa?”.
Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy đôi chút không vui, anh ấy đã đùa cô trước, sao lại làm cứ như thể cô không thèm để ý đến anh không bằng? Thôi, có lẽ anh ấy đã bị cú ngã làm cho hồ đồ rồi, tạm thời không so đo với anh ấy nữa.
“Em nói yêu anh, cũng là thật lòng, đúng thế không?” Anh lại hỏi.
Tiêu Tiêu nghĩ một chút, rồi gật đầu rất mạnh, “Vâng, trước buổi tối hôm nay vẫn còn chưa xác định, nhưng bây giờ thì đã xác định rồi. Em quyết định lựa chọn đối diện với hiện thực. Chúng ta sẽ tiếp tục qua lại với nhau!”
Tưởng Tư Thừa không nói lời nào nữa, anh từ từ ôm cô vào lòng, rồi gục đầu xuống vai cô và để yên rất lâu.
Một hồi lâu không thấy anh nói gì, Tiêu Tiêu cảm thấy có gì đó không ổn, cô định đẩy anh ra, nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn.
“Này, anh làm sao thế?”
“Anh đang rất đau đầu, đừng động đậy, để cho anh dựa một lúc.” Tưởng Tư Thừa khẽ lầm bầm, chẳng khác gì một đứa trẻ đang làm nũng.
Tiêu Tiêu cảm thấy dở khóc dở cười, “Này, em nói cho anh biết, chiếc áo gió này là của Tĩnh Chi đấy, đây có lẽ là chiếc áo đắt nhất của cô ấy, anh mà làm hỏng là phải đền đấy! Cô ấy nhỏ nhen lắm chứ không hào phóng như em đâu!”.
Tưởng Tư Thừa vẫn không động đậy.
“Này…”
“Anh yêu em”, Tưởng Tư Thừa đột nhiên nói, giọng anh trầm trầm, “Tiêu Tiêu, anh yêu em”.
Tiêu Tiêu ngây người, không nói gì nữa, hơi ấm pha chút ẩm ướt từ vai lan vào trái tim cô, khiến nó cũng ấm áp lên. Tuy anh ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng cô biết, anh yêu cô. Không cần biết đến quá khứ, chẳng cần nghĩ đến tương lai, chỉ cần biết hiện tại anh đang rất yêu cô, thế là đủ.
Mất gần hết một đêm, cuối cùng thì Tiêu Tiêu và Tưởng Tư Thừa đã gương vỡ lại lành, còn Tĩnh Chi thì đã nằm viện một cách vinh quan.
Tĩnh Chi rất sợ chạy, hồi còn đi học, hễ phải học môn chạy, chỉ cần chạy một lần tám trăm mét là thế nào cũng phải ốm một trận. Lần này thì càng khỏi phải nói, vốn bị cảm sốt cao khiến cho đôi chân cô mềm nhũn, lại còn mặc quần áo ngủ phong phanh chạy qua quãng đường hơn tám trăm mét, vì thế mà cô thực sự đổ gục, thân nhiệt luôn ở mức gần bốn mươi mốt độ. Mặt cô đỏ chẳng khác gì củ khoai lang, đầu óc mê sảng, thấy ai cũng cười rất rạng rỡ. Người ta đã thay cho bộ quần áo ngủ cho cô bằng bộ quần áo của người bệnh, và cho cô nhập viện ngay lập tức, thậm chí chẳng còn kịp làm phiền đến xe cấp cứu.
Tiêu Tiêu cảm thấy hơi có lỗi đối với Tĩnh Chi, Tưởng Tư Thừa thì lại càng cảm thấy có lỗi, còn Tĩnh Chi thì tất nhiên cảm thấy hai người bọn họ vô cùng có lỗi với cô! Vì thế mà khi nằm viện, cô cứ như hoàng thái hậu, hống hách hết mức.
Sau khi truyền hết một chai, tinh thần của Tĩnh Chi tốt hơn hẳn, cô sai Tiêu Tiêu làm việc này việc khác chẳng khác gì một cô giúp việc, Tưởng Tư Thừa thì khỏi phải nói, anh chàng thật thà như trẻ con ấy, cả ngày cum cúp chờ ngoài cửa, khi gặp Tĩnh Chi thì chẳng khác nào nô bộc ngày xưa, chỉ thiếu nước vung tay áo và kêu lên “Lão Phật gia thánh an” mà thôi.
Mặc dù vậy, cơn phẫn nộ trong lòng Tĩnh Chi vẫn chưa dịu đi, cô hết chau mày lại gắt gỏng. Y tá vừa đo thân nhiệt cho cô xong, cô dựa nửa người vào thành giường, vươn cổ ra, nói bằng giọng rất khó nghe, “Mình nói cho cậu biết, Tiêu Tiêu, sao cậu không suy nghĩ gì vậy, bọn họ đã đùa cậu như thế mà cậu cũng chấp nhận được à? Nếu là mình, mình đã cho bọn họ một cái tát từ lâu rồi. Cậu được đấy, lại còn giảng hòa với người ta, đúng là mất mặt quá!”.
Không biết cô đã nói câu này mấy lần rồi.
Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường, đang bóc quýt cho cô, giả bộ không nghe thấy.
Tưởng Tư Thừa ngồi ở ghế ngoài cửa, khóe môi anh giật giật, hai tay nắm chặt vào nhau, bụng luôn tự nhủ: chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng.
Tiêu Tiêu bóc xong, đưa quýt cho Tĩnh Chi, Tĩnh Chi liếc nhìn một cái, “Mình đang nóng, thế mà cậu còn bóc quýt cho mình. Mình không ăn, mình muốn ăn cam!”.
Tiêu Tiêu vẫn không giận, cô đặt quả quýt xuống, với quả cam tiếp tục bóc vỏ, miệng hỏi, “Đã là người lớn rồi, sao lại còn sốt cao như vậy nhỉ? Liệu có cần gọi hồn về cho cậu không?”.
Tĩnh Chi ngớ người ra, “Gọi hồn gì?”
Tiêu Tiêu cười, “Mình nghĩ chưa biết chừng hôm ấy cậu đã bị con chuột làm cho sợ đến hồn bay phách lạc, nếu không thì sao lại sốt dữ như vậy. Có lẽ mình phải mang ít kê đến giảng đường gọi hồn về cho cậu thôi, có khi làm như thế cậu sẽ khỏi đấy”.
“Cậu biết gọi hồn à?”
“Không biết.”
Tĩnh Chi lườm, “Không biết mà cậu còn định làm!”.
Tiêu Tiêu cười hì hì, gật đầu, “Ừ, thì đi gọi nó về!”.
Bên ngoài vọng đến tiếng cười cố nén của Tưởng Tư Thừa.
Tĩnh Chi ngẩn người ra, biết Tiêu Tiêu vòng vo mắng khéo mình nên tức méo cả miệng, lập tức quên phắt sự hờn giận Dương Lôi, đưa bàn tay run run ra chỉ Tiêu Tiêu, “Cậu, cậu, cậu…”.
Tiêu Tiêu gạt tay Tĩnh Chi, rồi nhét một miếng cam vào miệng cô, cười khúc khích, nói, “Nhớ là, muốn trở thành thục nữ thì không được nói bậy, ngay cả một lời bất nhã cũng không được nói! Cố mà học đi, cô em ạ!.”
Tĩnh Chi lập tức đổ người về phía sau, biết rằng mình mãi mãi không bao giờ có thể là đối thủ của Tiêu Tiêu.
Tưởng Tư Thừa thấy Tiêu Tiêu đi ra, liền giơ ngón tay cái ra, tỏ ý khâm phục cô, rồi sau đó kéo cô vào lòng, định hôn cô một cái.
Đột nhiên Tĩnh Chi quát to từ trong phòng, “Dừng ngay lại, Tưởng Tư Thừa! Không được ăn vụng!”.
Tưởng Tư Thừa giật mình, vội buông tay ra và lùi về sau một bước, vẻ mặt nhăn nhó, liếc nhìn vào bên trong, rồi lại quay sang nhìn Tiêu Tiêu, đôi mắt thật thà đầy vẻ nghi ngại. Sao cô ấy lại biết hai người làm gì ở bên ngoài nhỉ?
Tĩnh Chi nằm trên giường lim dim mắt, nghe tiếng động phía ngoài, đắc ý nhếch môi cười, cảm thấy như đã được trả đũa.
Tiêu Tiêu khẽ cười, kiễng chân hôn lên môi của Tưởng Tư Thừa, dịu dàng nói, “Anh cứ về trước đi, anh nghe thấy giọng của cô ấy rồi đấy, không có chuyện gì nữa đâu, một mình em ở đây là được rồi”.
Đúng là Tưởng Tư Thừa hơi thấy sợ Tĩnh Chi, chỉ mong mau chóng rời xa cô “thục nữ” này. Anh muốn đi nhưng lại lo cho Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu biết điều đó, cười và đẩy anh ra cửa.
Tưởng Tư Thừa vẫn bịn rịn quay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, “Em cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy”.
“Vâng, em biết rồi, anh cứ yên tâm đi.”Sắp xếp cho Tưởng Tư Thừa về rồi, Tiêu Tiêu mới quay vào trong phòng, ngồi xuống mép giường của Tĩnh Chi, lườm cô bằng đôi mắt hạnh nhân, rồi chống tay lên sườn, nửa cười nửa không. “Được rồi, Tưởng Tư Thừa đã đi rồi, bây giờ chỉ còn hai đứa mình, hãy nói những lời thật lòng đi”.
Tĩnh Chi vội lùi người tránh Tiêu Tiêu, miệng nở nụ cười láu cá, “Hi hi, bà chị tốt bụng của tôi, đừng có động thủ đấy, tôi vẫn đang là bệnh nhân mà! Những lời đó của tôi là để cho Tưởng Tư Thừa nghe đấy chứ! Tôi cũng chỉ vì mong tốt cho bà chị mà thôi, để cho anh ta phải áy náy một chút, nếu không sau này anh ta lại giở trò này thì làm thế nào?”
“Đây không phải là chủ ý của anh ấy, mà là của A Tống.”
“Thế à.” Tĩnh Chi vội gật đầu, “Nhưng anh ta cũng có liên quan, đúng không?”.
“Xét tấm lòng thành của cô em đối với bà chị, nên ta tha cho. Nếu sau này còn dám như thế nữa, ta…” Tiêu Tiêu cười đưa tay để lên miệng, hít mấy hơi rồi nheo mắt nhìn Tĩnh Chi cười rất ngọt ngào.
Tĩnh Chi vội giơ cao tay lên nói to, “Ôi, thưa bà chị, dù có đánh chết em, em cũng không dám nữa! Em đảm bảo, đảm bảo bằng phẩm chất của mình!”.
Một lát sau, Tĩnh Chi không nén được, hỏi, “Tiêu Tiêu, chẳng nhẽ lại dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy thật sao?”.
“Ừ!”
Tĩnh Chi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiêu, “Mình thực sự không hiểu cậu, gây ra một chuyện lớn như vậy, là phụ nữ thì phải giận hai ngày mới được, thế mà cậu chẳng hề có phản ứng gì. Liệu cậu có phải là phụ nữ hay không vậy?”.
Tiêu Tiêu liếc Tĩnh Chi một cái, “Là phụ nữ thì phải nên phản ứng thế nào?”
“À, ví dụ như phất ống tay áo bỏ đi, hoặc như…”, Tĩnh Chi cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. “Nói dối bị tai nạn xe là có ý trêu chọc người, mặc dù đó không phải là chủ ý của Tưởng Tư Thừa, nhưng cũng đã được anh ta đồng ý ngầm. Tâm trạng của anh ta lúc đoc có thể hiểu được, nhưng cách làm ấy thì thật đáng ghét.”
Nếu trong phim mà có cảnh ấy bao giờ cô gái cũng đều quay đầu bỏ đi, nhưng như thế còn là dịu dàng, nếu là một cô gái có cá tính hơn thì sẽ phải tát cho anh ta mấy cái.
“Cậu nghĩ, mình có yêu anh ấy không?” Tiêu Tiêu hỏi.
Trong bụng Tĩnh Chi thầm nghĩ, cậu có yêu anh ta không cần gì phải hỏi mình? Nhưng thấy Tiêu Tiêu hỏi, đành phải thật thà trả lời, “Mình thấy cậu yêu anh ấy”.
Tiêu Tiêu cười cầm một quả táo lên chầm chậm gọt vỏ, “Cậu cũng nhận thấy mình yêu anh ấy?”
Tĩnh Chi gật đầu, nếu không yêu thì chạy đến như điên làm gì!
“Như thế là đủ rồi. Trải qua chuyện này, mình cũng đã khẳng định được rằng, mình đã yêu anh ấy. Nếu mình đã yêu anh ấy, thì việc gì phải hờn dỗi để ròi giày vò làm khổ nhau?” Tiêu Tiêu nói, “Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho chuyện giận hờn vô vị chiếm mất những khoảng thời gian quý báu còn lại?”.
Tĩnh Chi ngây người nhìn Tiêu Tiêu, một hồi sau ghé sát lại gần cô, vẻ mặt trịnh trọng hơi thái quá, “Tiêu Tiêu, cậu đúng là một triết gia!”.
Tiêu Tiêu không để ý đên điều đó, cắn một miếng táo, Tĩnh Chi đưa tay ra đón lấy, không ngờ Tiêu Tiêu lại cho vào miệng mình.
“Này, này, ai là người ốm hả?”
Tiêu Tiêu cười, nhét chỗ táo còn lại vào tay cô, “Được rồi, ít lời thôi. Buổi chiều mình còn có cuộc họp, mình phải về công ty đây. Cậu thế nào?”
Tĩnh Chi trề môi, vẻ mặt ỉu xìu, “Cậu đi đi, cứ mặc cho mình chết khô ở đây vậy. Hơn nữa đến cả cha mẹ mình mà còn chẳng cần cơ mà, có ai quan tâm đến mình đâu?”.
Tĩnh Chi lại giở khổ nhục kế, Tiêu Tiêu bất lực lườm cô bạn một cái.
Tĩnh Chi hỏi, “Tiêu Tiêu, cậu nói xem có phải khi người ta ốm thì dễ trở nên yếu đuối đúng không? Không biết tại sao mình cảm thấy mình rất đáng thương”.
“Tĩnh Chi này, đã bao giờ cậu kiên cường chưa?” Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, “Nói đi, thông báo cho ai đây?”.
“Ai cơ?”
“Dương Lôi hay là Uông Dụ Hàm, cậu nói một câu thẳng ra xem, mình sẽ đáp ứng cho cậu!”
Tĩnh Chi nghe vậy bỗng trở nên trầm mặc, co người vào trong chăn, một hồi lâu sau mới nói bằng một giọng trầm buồn, “Chẳng thông báo cho ai cả”.
Nhìn vẻ đáng thương ấy của Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu thở dài, đưa tay kéo chăn ra, “Tĩnh Chi này, sớm muộn gì cậu cũng phải đối diện với sự thực, đây là một cơ hội tốt, ít nhất cũng xó thể để cho cậu có một sự lựa chọn. Đừng có mà đợi đến khi cậu trở thành gái già rồi thì chẳng còn cơ hội mà lựa chọn nữa đâu!”.
“Lựa chọn cái gì cơ chứ! Mình đã rất đắc tội với Uông Dụ Hàm, bây giờ quay lại để làm gì? Để anh ấy thương hại mình hay là cười nhạo mình? Dương Lôi là người mình theo đuổi, mình ôm đã ba ngày, nhưng đến cả một cú điện của anh ấy cũng không có, thế mà cậu lại bảo mình thông báo cho anh ấy ư? Nói với anh ấy rằng mình đang ốm, mình có nên hạ thấp bản thân đến thế không?”
Con người ta vốn dĩ khi ốm đau thường rất dễ bất chấp mọi lý lẽ, huống hồ Tĩnh Chi từ trước đến nay là người như vậy. Mặc dù Tiêu Tiêu không thích Dương Lôi, nhưng nói thật lòng thì cô cảm thấy Dương Lôi có phần hơi bị oan, bởi anh ấy đâu có biết là Tĩnh Chi bị ốm.
Tiêu Tiêu thấy cần phải nói cho Tĩnh Chi hiểu rõ điều ấy. “Anh ấy có biết cậu ốm đâu”.
“Phải, anh ấy không biết. Mọi chuyện của mình đều do mình nói ra, nếu không thì anh ấy chẳng thể nào biết được, vì rằng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chủ động đến tìm mình! Từ trước tới giờ anh ấy chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn đến cho mình. Khi mình gửi tin nhắn đến thì anh ấy cũng chỉ trả lời hết sức vắn tắt. Mình hỏi anh ấy, “Hôm nay anh có vui không?” Câu trả lời của anh ấy chỉ là một chữ ”Vui”. Thậm chí có lúc còn không trả lời, chờ góp mấy tin nhắn của mình lại, gọi một cú điện đến, rồi hỏi mình bằng một giọng rất dịu dàng rằng, có việc gì không. Mình thì có việc gì chứ, tin nhắn giữa những người yêu nhau chẳng qua chỉ là cái cớ để trao đổi tình cảm. Chẳng nhẽ anh ấy không hiểu điều đó?”
Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi trong cơn giận dữ, không nói gì bụng nghĩ thầm, cậu trách ai mới được chứ? Chính là cậu chủ động theo đuổi người ta, và cũng có người khác chủ động theo đuổi cậu, nhưng cậu đã không cần đến người ta cơ mà! Bây giờ cảm thấy tủi thân, sao lúc trước không làm gì đi? Tất nhiên Tiêu Tiêu chỉ nghĩ thầm trong bụng thế thôi, chứ lúc đó dù có cho cô thêm mấy là gan cô cũng chẳng dám thẳng người chặn họng súng đang bốc lửa của Tĩnh Chi.
Tĩnh Chi gào lên mấy câu như vậy xong cảm thấy mình cũng thật vô vị, liền quay sang nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc với Tiêu Tiêu, “Cậu mau đi đi, chẳng phải cậu nói rằng có cuộc họp quan trọng là gì! Cậu đã xin nghỉ hai ngày rồi, hôm nay đừng có nhỡ việc nữa. Mình không sao đâu mà!”.
Tiêu Tiêu lắc đầu, “Bây giờ cậu đang như thế này, mình làm sao mà đi được. Tĩnh Chi, mình biết cậu đang lột xác, đau lắm, mình cũng rất thương cậu, nhưng chẳng thể giúp được gì. Bởi, chỉ sau khi chịu đựng nỗi đau, cậu mới biết mình cần gì mới biết nên quý trọng những gì và vứt bỏ những gì”.
Thực ra Tiêu Tiêu rất muốn nói cho Tĩnh Chi biết rằng, Uông Dụ Hàm không hề giận cô, gần như cách mấy tiếng đồng hồ anh lại gọi cho cô một lần hỏi về tình hình của Tĩnh Chi, thậm chí ngay cả khi Tĩnh Chi sốt cao mê man, túc trực bên cô không chỉ có Tiêu Tiêu mà con có cả Uông Dụ Hàm. Chỉ có điều, anh chàng ấy sau khi thấy cơn sốt của Tĩnh Chi đã lui liền bỏ đi, anh nói, điều mà anh cần không phải là sự cảm động của Tĩnh Chi.
Có những lời, bây giờ chưa phải là lúc nói ra.
“Tiêu Tiêu này, cậu đúng là triết gia rồi đấy, cứ nói ra cả một lô một lốc!” Tĩnh Chi cười, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, “Nếu cậu không yên tâm thì gọi điện cho Sở Dương, bảo nó đến trông mình, khỏi phí công mình thương nó!”.
Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, buổi chiều là cuộc đàm phá lần hai với bên Vạn Xương, không thể không có mặt được.
Tiêu Tiêu gọi điện cho Sở Dương, vừa nghe nói Tĩnh Chi ốm nằm viện, Sở Dương cuống quýt, không kịp nói câu nào chạy ngay tới bệnh viện, một lát sau đã có mặt ở buồng bệnh của Tĩnh Chi. Điều bất ngờ là Phương Nghị cũng tới.
“Giám đốc Phương?”
Phương Nghị gật đầu, “Đúng lúc tôi và Sở Dương đang ở cùng nhau, nên tôi đến thăm luôn”.
Tĩnh Chi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để mắng cho Sơ Dương một trận vì tội không quan tâm đến chị nhưng vừa nghe thấy giọng của Phương Nghị, cơn giận dữ lập tức tan biến, cô nằm xuống giường, nhắm mắt giả vờ đang ngủ.
Không phải là cô sợ Phương Nghị, mà là nghĩ tới chuyện lần trước to tiếng với anh ta ở hộp đêm nên cảm thấy mặt nóng bừng lên. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tỏ ra chua ngoa như lần ấy, ấy thế mà lại bị người ta chứng kiến. Tất nhiên cũng đã có không ít lần cô tỏ ra chẳng chút thục nữ trước mặt Uông Dụ Hàm, nhưng dù tệ đến đâu cũng không bằng lần ở hộp đêm ấy!
Sở Dương nhìn thấy Tĩnh Chi cứ nhắm mắt thì hạ giọng khẽ hỏi Tiêu Tiêu, “ Chị ấy ngủ hay là hôn mê?”.
Tiêu Tiêu cũng không hiểu, vừa mới đây Tĩnh Chi còn nhảy chồm chồm, thế mà chỉ mấy giây sau đã ngủ say? Nhìn kỹ thấy mi mắt của Tĩnh Chi hơi động đậy, quay sang nhìn Phương Nghị, Tiêu Tiêu biết ngay là chuyện gì, cô mỉm cười đáp, : Ngủ thôi”.
Nghe Tĩnh Chi ngủ, Sở Dương thở phào nhẹ nhõm, “ Làm sao mà đang khỏe mạnh thế lại phải vào nằm viện?”.Vừa hỏi cô vừa nghĩ tới chuyện cách đây hai ngày Tĩnh Chi còn chơi trò mèo và chuột ở giảng đường cơ mà, sao lại ốm nhanh thế.
Tiêu Tiêu tất nhiên là không thể nói cho Sở Dương biết rõ nguồn cơn trước mặt Phương Nghị được, nên chỉ mỉm cười, “ Sốt do phổi bị nhiễm lạnh, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng cơ bản là đã hết sốt rồi!”.
“ Thế ạ?” Sở Dương hỏi lại, rồi kéo lại chăn cho Tĩnh Chi vẻ quan tâm.
Phương Nghị nhìn vẻ căng thẳng của Tĩnh Chi từ đầu đến chân, cũng đoán được là cô giả vờ ngủ, khẽ nhếch môi nhưng cũng không nói ra.
Tiêu Tiêu nhìn Phương Nghị, rồi quay sang dặn dò Sở Dương, “ Nếu em không có việc gì thì hãy ở đây một lúc, chị phải về công ty, buổi chiều còn có buổi họp”.
Sở Dương gật đầu, “ Em không có việc gì cả, chị cứ đi đi. Phương Nghị cũng nói là chiều nay anh ấy có cuộc họp. Hai người cứ đi đi”.
Phương Nghị gật đầu, “ Tôi cũng phải về đây, chúng ta cùng đi”. Nói rồi quay sang nhìn Tiêu Tiêu, “ Có cần phải về thay quần áo không?”.
“Không cần đâu ạ, tôi cũng có đồ dự phòng ở công ty rồi, cứ đi thẳng đến đó thôi. Có một số tư liệu tôi vẫn chưa kịp xem, cần phải chuẩn bị một chút, nếu không chúng ta sẽ bị chịu thiệt thòi.”
Phương Nghị gật đầu, anh luôn rất hài lòng về năng lực làm việc của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu đi cùng xe với Phương Nghị về công ty, tài liệu dùng cho đàm phán đã bày sẵn trên bàn, xem xét xong thì cũng tới giờ đàm phán.
A Tống không quấn băng nữa, tay của anh ta chỉ bị rạn xương đôi chút, không có gì là nghiêm trọng, trên môi vẫn nở nụ cười đúng kiểu như mọi khi.
Vừa nhìn thấy anh ta là Tiêu Tiêu đã nhớ đến cú điện thoại mà cô đã nhận, nụ cười trên môi càng rạng rỡ và quyến rũ hơn, khi bắt tay anh ta cô đã tỏ ra rất nhiệt tình và còn dùng sức véo vào đó nữa.
Nụ cười trên môi A Tống hơi méo đi, khóe môi trễ xuống thật khó coi, miệng hé ra hít một hơi, thầm nghĩ, “ Ôi đau quá! Cô gái này, đúng là lòng dại chẳng khác gì rắn rết!”.
Ngồi canh cho Tĩnh Chi truyền dịch, thấy có vẻ không có chuyện gì, Sở Dương định tranh thủ thời gian về nhà lấy ít đồ dùng và một số tài liệu Hà Ý Dương cần, bụng nghĩ, nhân lúc mẹ đi vắng, tìm thứ gì cũng tiện hơn.
Vừa mang được ít đồ ra khỏi nhà, vẫn chưa tới bến xe buýt thì đã nhìn thấy xe của Hà Ý Khiêm đang bám sát cô bên đường.
Hà Ý Khiêm hạ tấm cửa kính xe xuống, gọi tên cô, “ Còn định tránh đến bao giờ nữa?”.
Cuối cùng Sở Dương dừng bước, ôm chặt chiếc túi vẻ cảnh giác, quay lại nhìn anh ta với anh mắt lạnh lùng, “ Rốt cuộc là anh muốn gì?”.
“ Lên xe rồi nói”.
Sở Dương cười lạnh lùng, “ Anh nghĩ rằng tôi sẽ lên xe à? Nếu giỏi thì anh hãy lái xe đi vào phần đường dành cho người đi bộ theo tôi đi”, nói xong quay người đi vào phía bên trong.
“ Sở Dương..”, Hà Ý Khiêm gọi, môi mím lại, giọng có vẻ dịu đi, “ Đừng giận dỗi nữa, được không? Chúng ta hãy nói chuyện với nhau cho rõ ràng!”.
“ Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả!”.
“ Có chứ!” Hà Ý Khiêm nói và nhìn Sở Dương bằng ánh mắt sâu thẳm, “ Đừng tránh mặt anh nữa, Sở Dương. Em còn nhớ câu em từng nói với anh năm ấy không? Cũng đúng vào ngày hôm nay, em còn nhớ không?”.
Sở Dương đứng sững tại chỗ.
Buổi sáng hôm ấy vào tám năm trước đây, cô đạp xe, ngẩng đầu lên gọi anh, “ Em là Sở Dương, Phùng Trần Sở Dương, anh nhớ đấy nhé…Từ nay em sẽ bảo vệ cho anh, nếu bị Hà Ý Dương bắt nạt thì anh hãy tới tìm em, cậu ấy không thắng được em đâu!”.
Cô xoay người lại, nhìn Hà Ý Khiêm qua con đường dành cho người đi bộ chật hẹp.
Từng tốp người đi qua giữa họ, khiến cho ánh mắt của hai người bị cắt rời. Quá khứ cũng đã bị chia cắt thành những mảnh vụn, cố trỗi dậy qua những kẽ hở của ký ức, làm tổn thương người và cũng làm tổn thương chính mình.
Anh ta mà còn dám nhắc tới chuyện trước kia, anh ta làm gì có tư cách nhắc đến quá khứ! Sở Dương cười nhạt, sau đó nhìn sang phía Hà Ý Khiêm. Nếu anh ta đã không chịu buông tha cho cô, thì cô sẽ đưa anh ta tới địa ngục!
Sở Dương bước lên hai bước, rồi mở cửa xe ngồi vào dưới ánh mắt chăm chú của Hà Ý Khiêm.
“ Sở Dương, em?” Hà Ý Khiêm nhìn Sở Dương đăm đăm, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, anh ta không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy.
“ Hãy đưa tôi về trường.” Sở Dương nói, “ Có chuyện gì anh hãy nói đi”.
Chiếc xe chầm chậm hòa vào dòng xe trên đường, Hà Ý Khiêm trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nói, “Anh xin lỗi”.
Sở Dương cười lạnh lùng, “ Có cần thiết không?”
Hà Ý Khiêm mím môi không nói.
Trong lúc cả hai cùng im lặng, Sở Dương đưa mắt nhìn nghiêng khuôn mặt góc cạnh của Hà Ý Khiêm. Kể từ khi anh ta trở về, cô chưa bao giờ nhìn kỹ anh ta như vậy. Cô phát hiện ra rằng, thật ra anh ta không giống Hà Ý Dương. Các nét của Hà Ý Dương đều rất mềm mại, mang đậm vẻ nho nhã. Còn đường nét khuôn mặt của anh ra thì lại rất sâu, đôi mắt và đôi lông mày xếch lên, chiếc mũi cao, đôi mi dày cong cong, vừa có vẻ đẹp tuấn tú vừa pha chút ngông ngạo.
Thời gian sáu năm đã làm phai đi vẻ rụt rè của anh ta.
Cảm thấy ánh mắt của Sở Dương, Hà Ý Khiêm hơi nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, rồi đột nhiên nói, “ Hãy rời xa anh ta đi, Sở Dương, đừng đánh bạc với chính mình như vậy”.
Sở Dương phì cười, “ Hà Ý Khiêm này, anh có tư cách gì mà nói ra câu đó?”.
Hà Ý Khiêm không để ý đến vẻ khiêu khích của Sơ Dương mà bình thản nói, “ Anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi, em có biết không? Anh ta lớn hơn em mười tuổi. Em không hiểu gì về sự từng trải cũng như hoàn cảnh của anh ta đâu. Hai người ở bên nhau sẽ rất không hợp. Nếu em hận anh thì cứ hãy trút xuống đầu anh. Em trừng phạt thế nào, giày vò anh ra sao anh đều chấp nhận, chỉ cần em hả giận là được, chỉ duy nhất một điều là không thế, đó là trả thù anh bằng cách làm tổn thương chính mình.
Sở Dương lắc đầu, nửa cười nửa không, “ Hà Ý Khiêm, không ngờ anh đi mấy năm mà chẳng có sự trưởng thành gì khác, ngoài việc hoc được sự ngông cuồng ngạo mạn của người nước ngoài. Vì anh ư? Anh nghĩ mình là ai vậy?”
Chỉ một câu ấy thôi suýt nữa làm cho cơn giận dữ dồn nén trong lòng Hà Ý Khiêm bùng lên, anh ta cau mày lại, đáp, “ Anh biết trong lòng em từ trước đến nay không hề có chỗ của anh. Nhưng lần này thì anh tuyệt đối sẽ không để cho em ngang bướng như thế nữa!”.
Sở Dương cười lạnh lùng, cảm thấy không thể nào nói chuyện được với anh ta, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe,
Hà Ý Khiêm không thèm để ý đến lời của cô, mà lái xe đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh. Chiếc xe từ từ dừng lại, Hà Ý Khiêm mở cửa xe, nhìn vào cánh cửa sắt loang lổ, một cây hải đường đang nở rộ hoa trước thềm, những nụ hoa màu đỏ xem giữa những cánh hoa màu hồng, từng chùm từng chùm, trông vừa giống như những đám mây vừa giống những nắm bông rực rỡ, khiến người ta chói mắt.
“Còn nhớ nơi này không?” Hà Ý Khiêm hỏi.
Còn nhớ nơi này không? Sở Dương quay đầu im lặng.
Làm sai có thể quên nơi này, nơi mà họ đã gọi là Sân hải đường. Con đường nhỏ trước công kia đã có không biết bao nhiêu lần cô đạp xe qua đó. Lúc ấy, cánh cửa có hàng sắt kia thường xuyên đóng kín, chỉ có cánh cửa nhỏ chưa đầy một mét bên cạnh là mở mà thôi. Còn cô thì cứ đạp xe lao bừa qua đó, tới tận trước cửa nhà mới phanh kít lại, ngẩng đầu hét tướng lên, “Hà Ý Dương, nhanh lên!”
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com