Chương 8 : Có mọi người, thật là tốt.
Khi cả nhóm đang ngồi ăn trưa ở nhà ăn, Ân Từ nhận ra hình như Tịnh Hiếu đang cảm nặng hơn. Cô nói: "Lát nữa em xin phép về sớm khám bệnh đi. Nghe chưa?"
"Em không đi khám bệnh đâu." Tịnh Hiếu nó sợ nhất là phải gặp bác sĩ với đủ mọi vấn đề phức tạp, càng ghét phải đứng xếp hàng ở bệnh viện để chờ tới lượt khám. Một khi bệnh tình chưa đến nỗi gì là nghiêm trọng lắm, nó nhất quyết không bước chân vào bệnh viện một bước.
"ĐỪng có cố chấp như vậy." Ân Từ biết rõ cái tính khí gàn bướng khó bảo của nó.
"Em sẽ xin phép về nhà nghỉ ngơi. Chứ không đi khám bệnh đâu." Nói rồi nó đứng dậy rời khỏi bàn ăn, toan đi tìm cô chủ nhiệm xin phép. Ân Từ vừa tính đi theo nó, nhưng Cảnh Thần bỗng đứng phắt dậy: "Chị không cần đi đâu, em sẽ đưa bạn ấy đến chỗ cô Lâm."
"Vậy...phiền em vậy." Ân Từ ngồi xuống, Thất Quỳ nắm tay chị ấy tỏ vẻ an ủi.
"Đừng lo Tiểu Từ à, chúng ta tiếp tục bàn về vấn đề chính đi." Đằng Ảnh lên tiếng.
"Ừ..." Dù gì Tịnh Hiếu cũng lớn rồi.
Còn Cảnh Thần đi theo Tịnh Hiếu trở về lớp học, không ngờ cô Lâm đã đứng đợi bọn họ ở cửa.
"Các em đến thật đúng lúc. Chuyện sáng nay..." Thì ra mục đích của cô là thế. Cảnh Thần bình tĩnh đến trước mặt cô, hắn xưa nay vốn là người rất có dũng khí đầu đội trời, chân đạp đất.
"Cô Lâm à, cô hiểu lầm tụi em rồi, giữa em và Tịnh Hiếu thật sự chỉ là bạn bè."
"Không thể nói như vậy được, cô rất muốn biết rốt cục quan hệ giữa hai đứa là như thế nào?"
"Chuyện này..." Tịnh Hiếu toan mở lời giải thích, nhưng bị Cảnh Thần ngăn lại.
"Không cần nói nhiều đâu! Cô Lâm à, chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, ngoài ra, em nghĩ chẳng có gì để nói nữa cả. Hơn nữa...bản thân em cũng rất giận về chuyện này, còn Tịnh Hiếu thì giận đến ngã bệnh rồi đây, bạn ấy đang muốn xin cô cho phép bạn ấy được nghỉ ốm. Nếu bây giờ cô vẫn còn muốn tra hỏi tụi em về mấy chuyện nực cười này thì...em cho rằng không hay cho lắm, ít ra là đối với Tịnh Hiếu lúc này."
Là một người thầy, điều mà cô Lâm quan tâm lúc này đây đâu phải là những cái tin tức vớ vẩn đó, mà chính là tình trạng sức khoẻ của học sinh mình trong lúc này, "Tịnh Hiếu, em không được khoẻ à?" Cô nhận ra nó đang bị sốt, "Vậy em mau thu xếp tập sách về nhà nghỉ ngơi đi."
"Em cảm ơn cô." Tịnh Hiếu gật đầu cảm ơn cô Lâm, rồi vào lớp lấy cặp ra về.
"CẢnh Thần, bây giờ Tịnh Hiếu đã về rồi, đợi khi nào em nguôi giận, hãy thuật lại đầu đuôi sự việc cho cô nghe, rõ chưa?" Cô Lâm vòng hai tay trước ngực, quan sát cái dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận này của Cảnh THần.
"Dạ, tất nhiên là không vấn đề gì ạ."
"Vậy em mau vào lớp đi."
"Em biết rồi ạ." Hắn trả lời cô Lâm bằng một câu tiếng Nhật.
Gặp Tịnh Hiếu đi ra, trông thấy cái dáng điệu nghiêng ngả của nó, Cảnh Thần quan tâm hỏi: "Có cần mình đưa về không?"
"Không cần đâu." Không phải là nó khách sáo, nó chỉ sợ, "Người khác trông thấy lại hiểu lầm."
"Chúng ta không làm gì sai thì sợ gì chứ?" Hắn xưa nay luôn quang minh chính đại như vậy đấy.
"Phải rồi, cậu có cần để ý đâu!" Nó nói vậy không phải là đang bực tức hay giận dỗi gì cả, chỉ là nó cũng không muốn làm phiền đến Cảnh Thần, về một mình cũng được mà. Trước thái độ như vậy của nó, Cảnh Thần cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có lí do gì để trách nó. Vả lại, chẳng lẽ hắn lại đi chấp nhất với một bệnh nhân?
Cảnh Thần suy nghĩ "nhập tâm" đến nỗi Tiểu TỪ đang đứng bên cạnh nhìn hắn mà hắn cũng không biết. Lẽ nào hắn bị Tịnh Hiếu lây "bệnh truyền nhiễm"?
"Cảnh Thần! Cậu sao vậy?" Thất Quỳ ra sức lay hắn tỉnh lại.
"Mọi người trở lại rồi à? Tịnh Hiếu đã về rồi..."
"Chị có gặp nó." Ân Từ nói: "Chị tính tan học sẽ qua thăm nó, em đi cùng chị không?"
"Em à? Tất nhiên là không vấn đề gì...Thất Quỳ, đi không?" Cảnh Thần cũng chẳng hiểu sao mình lại đông fys qua nhà Tịnh Hiếu thăm nó, nhưng suy cho cùng cũng chẳng có lí do để từ chối.
"Mình cũng muốn đi lắm, nhưng tiếc là mình và anh hai có việc bận rồi." Thất Quỳ khều anh hai nó, xem ra con bé không tiện nói lí do. Đằng Ảnh cười hiền từ: "Thất Quỳ, đã có thể đối mặt với sự thật. Lát nữa anh em mình sẽ đi thăm ba mẹ."
Từ khi hai bác mất đi, Thất Quỳ cứ mãi sống trong đau khổ, nó không dám thừa nhận sự ra đi của họ, cho nên mấy năm nay nó chưa bao giờ đến cúng vái mộ ba mẹ mình cả. Nhưng bây giờ, nó đã dũng cảm đối diện với sự thật ấy.
"Mình muốn trồng lên mộ ba mẹ loại hoa mà họ yêu thích." Thất Quỳ hát lên bài ca mà nó thích nhất, tuy trông nó lúc này có hơi khác thường, nhưng thật ra tình trạng của nó hiện nay cũng đã khá hơn trước nhiều. Cảnh Thần và Ân Từ đều nhìn nó cười, trong lòng họ cũng thấy vui theo.
"Vậy, cho tụi chị gởi lời thăm hai bác nhé!" Ân Từ giao nhiệm vụ cho con bé.
"Dạ, em nhớ rồi." Nó tựa đầu vào vai ĐẰng Ảnh nở một nụ cười vui sướng hạnh phúc.
Thất Quỳ có thể trở lại cuộc sống như ngày hôm nay không thể không nhắc tới công lao của Tịnh Hiếu.
"Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé! Vẫn còn rất nhiều việc đang chờ chúng ta phía trước đấy!" Ân Từ vỗ tay, kêu gọi mọi người tâp trung.
Còn Cảnh Thần, hắn hướng mắt nhìn về một phía xa xăm...Hai bàn tay hắn không hiểu sao bắt đầu run run. "Em ra ngoài một chút." Chưa dứt lời hắn đã vụt chạy như bay.
"CẢnh Thần sao vậy?" Thất Quỳ thắc mắc hỏi anh nó và Tiểu Từ.
"Xem ra...cuộc đọ sức của chúng ta và đối thủ bắt đầu rồi đây." Nói rồi Ân Từ lấy ra từ trong cặp một chiếc kẹp màu hồng: "Thất Quỳ, tặng em này!" Khỏi phải nói Thất Quỳ vui sướng thế nào khi nhận được nó. Con bé vốn được mệnh danh là "tín đồ" trung thành của các món trang sức nhở nhắn xinh xinh mà.
"Oa!...Dễ thương quá! Cám ơn chị Tiểu Từ." Nó thích thú kẹp lên tóc và bắt đầu ngắm nghía.
"Đẹp lắm, em gái à!" ĐẰng Ảnh bẹo vào má nó, rồi nhìn sang Tiểu Từ: "Cậu cứ chiều nó..."
"Đâu có! Chỉ là mình nghĩ con bé sẽ thích, nên mới mua đó chứ!" Bởi vì thật sự là Ân Từ rất yêu quý con bé, và cũng yêu mến Đằng Ảnh nữa. Có thể làm một việc gì đó cho anh em họ có được niềm vui, đã là một niềm vui sướng đối với chị ấy.
"Chị Tiểu Từ à, nếu chúng ta có thể chung sống với nhau thì thích thật, vì như vậu em còn có thể kết thân với Tịnh Hiếu nữa." Nó lém lỉnh nháy mắt với Ân Từ, bởi vì nó cố ý nói những lời này cho Đằng Ảnh nghe mà.
"Tiểu Từ cũng có cuộc sống riêng của chị ấy, sao em có thể nói vậy được?" Từ khi sức khoẻ của Thất Quỳ đã bình ổn trở lại, Đằng Ảnh dường như đã bớt nuông chiều con bé như trước, dù sao nó cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi.
Ân Từ tuy hiểu ý Đằng Ảnh, nhưng chị ấy vẫn cảm thấy buồn về câu nói đó.
Thất Quỳ nghe anh nó nói vậy cũng thất vọng mà xịu mặt xuống. Đằng Ảnh biết nó không hài lòng, nên anh tiếp: "Vậy anh hỏi em, Tiểu Từ quan trọng hơn, hay Tịnh Hiếu quan trọng hơn?"
"Sao mà giống nhau được chứ?" Con bé tỏ ra rất thông minh mà trả lời rằng, "Chị Tiểu Từ giống như một người chị vậy. Còn Tịnh Hiếu là người bạn mà em quý mến nhất mà."
Cả hai người đều có một sự khác biệt về tình bằng hữu và tình cảm chị em thân thiết.
"Thất Quỳ à, xem ra anh ấy đang ngưỡng mộ em vì sao lại được nhiều người yêu mến đến thế." Tất nhiên Ân Từ phải đứng về phía con bé và bênh vực nó chứ. Cả ba cười ồ lên.
Trong khi mọi người đang nói cười vui vẻ, Cảnh Thần cũng đang nói chuyện với một nữ sinh khác.
"Cảnh Thần à...Có chuyện gì sao?" Thì ra là nhỏ bạn đã thủ vai nữ chính trong vở "Hồ Thiên nga"
"Bạn không được khoẻ sao?" Đôi mắt hắn lúc này trông đáng sợ thật, cứ như là có thể nhìn xuyên thấu mọi vật vậy, "Sao lại run sợ chứ?"
"Ưm, cảm ơn bạn đã quan tâm, mình...hơi...Ưm...mình muốn đi nghỉ một chút." Nhỏ toan bước đi, nhưng Cảnh Thần chặn nhỏ lại.
"Bạn tưởng tôi là đồ ngốc sao? Bạn nghĩ rằng tôi không biết bạn chính là người luôn theo dõi chúng tôi sao?"
"Không...Không phải mình. Không phải mình làm đâu!" Nhỏ sợ hãi trả lời trong tiếng nấc.
"Không phải bạn? Vậy là ai? Chẳng lẽ bạn không biết?..." Thái độ lúc này của Cảnh Thần khác hẳn so với cái tính khí ôn hoà dễ gần mà hắn vẫn thường đối xử với mọi người.
"Cảnh Thần, xin hãy tin mình. Thật sư...mình hoàn toàn vô can. Mình..." Con bé đó thích Cảnh Thần như vậy, tất nhiên nó phải giữ cho mình một hình tượng tốt đẹp trong mắt hắn chứ. Cảnh Thần gật đầu tạm thời tin lời nhỏ: "Hừm...Vậy chắc là bạn có biết điều gì đó?"
"Mình...Mình không biết." Ánh mắt nhỏ dán chặt vào Cảnh Thần, xem ra nó sẽ chẳng tiết lộ điều gì đâu, "Mình...mình không nói được, tấm ảnh đó là do mình chụp, nhưng thật sự mình không có ý hại bạn, mình xin lỗi, bạn hãy tha thứ cho mình, được không? Còn về bảng thông báo đó, thật sự không phải mình!"
Rồi con bé buồn bã khóc tức tưởi.
Cảnh Thần đặt tay lên vai nhỏ, dịu dàng nói: "Mình biết bạn không phải là loại người như vậy, mình tin bạn, nhưng bạn có biết không? Người nào đó đang muốn hại mìn, và kẻ chủ mưu đang có ý định hãm hại tụi mình, lẽ nào bạn biết mà không giúp mình sao?"
"Mình rất muốn giúp cậu...Có thể cho mình một chút thời gian được không?... Cảnh Thần à, mình thật sự không có cơ hội sao?" Nhỏ lại nhớ đến lời đề nghị hôm trước của mình, và nó vẫn chưa bằng lòng với câu trả lời của Cảnh Thần.
"Bạn nói cho bạn một ít thời gian, vậy bạn cũng cho mình thêm thơi gian được chứ? Đợi sau khi bạn cho mình biết chân tướng của sự việc, lúc đó có thể bạn sẽ nhận được câu trả lời của mình...Bạn cẩn thận nhé! Mình hy vọng vào bạn đấy!" Cảnh Thần hiểu, dục tốc bát đạt, nên hắn sẽ kiên nhẫn truy tìm thủ phạm.
Nhỏ gật đầu, Cảnh Thần lau nước mắt cho nhỏ, và nói: "Xin lỗi nhé!"
Nhỏ đỏ mặt bỏ chạy.
Nhất định phải nhanh chóng tìm cho ra cái kẻ đã cố tình phá đám "Theo đuổi Ước mơ". Ban đầu Cảnh Thần nghĩ rằng chính nhỏ là thủ phạm, nhưng xem ra nhỏ cũng chẳng có vẻ gì là kẻ đã gây ra những chuyện đó cả, hơn nữa nhỏ cũng đâu có ý hại thất Quỳ. Vậy thì là ai?
Cảnh Thần suy nghĩ, hắn quyết định sẽ truy ra chuyện này đến cùng.
***
Ân Từ và Cảnh Thần sau giờ tập luyện xong ghé nhà Tịnh Hiếu thăm nó. Đến trước cửa nhà Tịnh Hiếu, Ân Từ nhấn chuông cửa như thường lệ. Một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
"Chắc nhỏ đang ngủ." Cảnh Thần thử nhấn chuông thêm lần nữa. "Thôi, chúng ta cứ mở cửa vào." Nói rồi Ân Từ tới chậu hoa gần cửa tìm chìa khoá. Chiij ấy giũ mấy vệt bùn trên đó, rồi mớ cửa vào nhà, "Tịnh Hiếu hay quên lắm, nên ba mẹ nó luôn chuẩn bị một chìa cho nó thế này."
Nhìn nó thì biết ngay, Cảnh Thần đi theo Tiểu Từ vào phòng Tịnh Hiếu. "Ngủ rồi. Con bé sốt cao đấy." Ân Từ lay nhẹ người nó: "Uống thuốc chưa Tịnh Hiếu?"
"Chắc là rồi." Cảnh Thần để ý thấy trên bàn có mấy hộp thuốc và chỉ cho Ân Từ xem.
"Cảnh Thần, em trông chừng Tịnh Hiếu giùm chị một lát, chị đi lấy khăn ấm chườm lên trán cho nó." Nói rồi Ân Từ chạy vội vào phòng vệ sinh.
Cảnh Thần đến bên cạnh Tịnh Hiếu, vô tình hắn nhìn thấy trên khuôn mặt nó còn đọng lại những giọt nước mắt. Có lẽ là do cơn sốt hoành hành nó, hoặc cũng có lẽ là do tác dụng của thuốc hạ sốt. Nhưng, cũng có lẽ là vì mấy cái chuyện vớ vẩn này đã làm nó buồn đến thế này đây.
Suy cho cùng, Cảnh Thàn và Tịnh Hiếu cũng đâu có giống nhau. Trong cuộc đời Tịnh Hiếu lẽ ra không nên có nhiều sóng gió như vậy, nó cần được sống một cuộc sống bình lặng và êm ả, kết bạn với những người bạn hiền lành và tốt bụng, và nó cần có một tinh thần mạnh mẽ để đối phó trước những việc không hay trong cuộc sống. Ấy vậy mà, cuộc sống đối với nó không dễ dàng chút nào.
Nhưng điều đó ít ra cũng đã giúp nó nhận ra được bản thân, và còn gặp được một chàng trai như Cảnh Thần nữa.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba bị hắn đụng ngã là nó. Nghĩ ra bao nhiêu là cách giúp vui cho thất Quỳ cũng là nó. Hát thay cho Cảnh Thần trong buổi vũ kịch cũng là nó. Nguyên nhân phát sinh ra cái "tin nóng" vớ vẩn kia lại là nó.
Một đứa chuyên chạy trốn hiện tại như Tịnh Hiếu, lại phải chịu nhiều áp lực như vậy sao? Bây giờ, Cảnh Thần cũng đã nhận ra. Hoá ra, đó là nguyên nhân vì sao mấy ngày hôm nay nó trở nên bất thường như vậy.
Có quá nhiều người dòm ngó nó, và cả cái nhiệm vụ ở câu lạc bộ của Ân Từ nữa.
Vậy là, Cảnh Thần cũng gây không ít ảnh hưởng đến cuộc sống của nó đó chứ. Một đứa con gái có suy nghĩ đơn giản nhất như nó, đôi khi cũng có vô số chuyện phức tạp trong lòng. Sao hắn ta lại có thể phá vỡ cuộc sống yên tính của Tịnh Hiếu được chứ?
Khi nhìn thấy hắn, nò trừng mắt nhìn hắn một hồi, rồi lại quan sát xung quanh, cuối cùng nó thốt lên trong tiếng thì thào: "Gặp phải ma rồi..."
Hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đó, sao lại nhìn hắn mà nói là ma chứ? Cảnh Thần nhăn nhó cười với nó: "Tỉnh rồi à? Mình không phải ma."
"Ơ...Sao cậu lại tới đây?" Nó gượng dậy để nói chuyện với hắn. Nhưng Cảnh Thần bảo nó nằm xuống, và không cho nó ngồi dậy: "Vì có chuyện này muốn hỏi cậu một chút." Cất công đến đây thăm nó chỉ vì một vấn đề muốn hỏi nó? Chẳng lẽ câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" tan rã rồi sao?
"...Cậu hỏi đi." Đằng nào thì hắn cũng đến đây rồi, cứ để cho hắn ta hỏi.
Cảnh Thần nhẹ nhàng đứng dậy nhìn một vòng xung quanh, rồi khen:"Không ngơ phòng của cậu cũng sạch sẽ và xinh xắn đấy chứ!"
"Trời..." Nó đâu có hứng thú để để hàn thuyên với hắn về chuyện này chứ.
"Cậu đang giận mình à?" Cuối cùng thì hắn cũng đã đi vào trọng tâm vấn đề, giọng hắn thật nhẹ nhàng ấm áp.
"Tại sao?" Tịnh Hiếu không quen nói chuyện với cái tư thế nằm trên giường như vậy, nhưng nếu nó cố gượng dậy để nói chuyện với hắn thì chẳng hoá ra lại đi ngược với cái "Chủ nghĩa hưởng thụ" của nó sao?
"Vì mình và cậu không giống nhau...Từ nhỏ mình không được quan tâm chăm sóc, không nhận được nhiều tình yêu thương như cậu, cho nên mình rất cần nhận được nhiều sự quan tâm chú ý."
Cũng chính vì vậy, hắn đã không để ý đễn cảm nhận của Tịnh Hiếu.
"Thì cậu cũng chỉ kém vệ tinh một chút thôi." Hắn ta mà cũng sợ không được người khác để ý và xem trọng sao?
"Tất cả những điều mình muốn nói với cậu là...xin lỗi cậu, nhưng mình mong là cậu sẽ không xa lánh mình."
"Chúng ta...đã có gì gọi là thân thiết với nhau đâu? Cũng chẳng có gì phải xa lánh hay tránh mặt nhau cả." Tịnh Hiếu chỉnh lại. Hôm nay, Cảnh Thần vui vẻ tiếp thu lời phản bác của nó, chứ không có ý định tranh cãi với nó như mọi ngày nữa.
"Nhưng việc làm của cậu hôm nay khiến mình nghĩ là câu không muốn chơi với mình nữa."
Nó phủ nhận: "Tôi thấy bạn này cũng có khả năng chinh phục thế giới bằng mấy chuyện rảnh rỗi như vậy lắm đó."
"Hoá ra mình lợi hại vậy à?
"Cuộc sống vốn là như vậy, cho nên mình đành phải học cách thích nghi với nó thôi."
"Vậy thì Tịnh Hiếu không còn là Tịnh Hiếu nữa rồi." Ân Từ bê trên tay chậu nước và một cái khăn đi vào phòng nó. Có lẽ Ân Từ nói đúng.
Tịnh Hiếu thở dài mệt mỏi: "Câu lạc bộ sao rồi chị?"
"Đây không phải là điều em cần quan tâm lúc này." Ân Từ nói: "Cảnh Thần cũng đang ráo tiể luyện tập cho cuộc thi âm nhạc sắp tới, em không cần phải lo, trước mắc cứ nghỉ ngơi cho khoẻ bệnh đã. 2 ngày nữa cuộc thi sẽ được tổ chức, em nhất định phải đến để cổ vũ bọn chị đấy!"
"A...Chút nữa thì em quên mất." Tịnh Hiếu biết, lần này có muốn thoát cũng không xong với chị ấy, "Cuộc thi sẽ tổ chức ở đâu?"
"Ở học viện Thần Hoa." Cảnh Thần nghĩ có thể nó cũng biết về ngôi trường này. Bởi vì học viện Thần Hoa, trường trung học Thần Viên và trường Trung học Thần Lạc của nó là 3 ngôi trường nổi tiếng mà không ai không biết, và điều đáng nói là cả 3 ngôi trường đều là chuỗi hệ thống trường trung học Dân lập của Nhật cả.
Để tiện việc tập trung học sinh dến tham gia và cổ vũ cho cuộc thi nên ban tổ chức đã quyết định chọn học viện Thần Hoa.
"Cuộc thi tài lần này chính là thước đo trình độ cuẩ trường chúng ta qua đại diện học sinh tham gia cuộc thi, cho nên tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót."
"Tiểu Từ à, chị không tin vào thực lực của chúng ta sao?" Còn Cảnh Thần thì cảm thấy đầy tự tin. Chính xác là hắn cảm thấy rất tự tin vào cuộc thi lần này. Còn Tịnh Hiếu, nghe hắn nói, nó mơ màng đi vào giấc ngủ. Khi Cảnh Thần để ý đến nó, thì nó đã ngủ rồi. Ân Từ chỉnh lại gối nằm cho nó, rồi thay khăn chườm đầu cho con bé.
"Tiểu Từ à, chị có nghĩ mình sẽ thành công không?" Nhìn cái dáng ngủ vô tư lự của nhỏ, Cảnh Thần cảm thấy trên đời này chẳng có gì đáng phải lo sợ hay nghi ngại gì cả.
Ánh sáng trong bóng tối, hãy làm cho giấc mơ thêm đẹp lòng người.
Chương 9 : "Tịnh Hiếu hiện thế"
Học viện Thần Hoa là một trong trường Trung học Dân lập nổi tiếng của Nhật, thiết kế trong hội trường không chỉ hiện đại, ưu nhã, mà còn toát lên vẻ sang trọng bằng một màu trắng thanh tao, đẹp đẽ. Những bóng đèn lớn tinh xảo, được trang trí trong một không gian rộng lớn tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy, nguy nga cho hội trường như một cung điện.
Cho nên, cuộc tranh tài âm nhạc của các học sinh trung học để đoạt Cúp Phi Tường lần này mới được tổ chức tại đây.
So với cái ngôi trường hoa lệ và hơi khoa trương này, Tịnh Hiếu vẫn thích trường Thần Lạc của nó hơn.
Các thành viên trong câu lạc bộ đã đến từ sớm, còn Tịnh Hiếu thì được Ân Từ "đặc xá", cho nên nó không phải thức dậy sớm vào một buổi sáng thứ Bảy như thế này.
"Đến trễ 10 phút rồi đó." Cảnh Thần đợi nó lâu quá nên có vẻ hơi sốt ruột.
"Mình ngủ quên." Tịnh Hiếu nói. Cảnh Thần cau mày nhìn nó giận dữ: "THôi, mình dắt cậu qua chỗ Tiểu Từ." Cảnh Thần trông thật điển trai với bộ lễ phục màu trắng và chiếc quần tây đen này.
"Cậu thay đồ biểu diễn rồi đấy à?" Nó nhìn Cảnh Thần và tự nhủ, hắn cũng chỉ đẹp hơn những tên con trai khác một chút thôi, có gì đáng để ý đâu.
"Điều gì làm cậu không hài lòng à? Nhưng không sao, con người không thể quá đẹp được, mà nếu có đẹp quá thì cũng chẳng vấn đề gì cả, chỉ cần không gặp phải người nào tên Tịnh Hiếu là được thôi." Hình như hắn biết nó đang nghĩ gì: " "Bởi vì dường như nhỏ bị dị ứng với những người đẹp trai..."
"Thôi đi. Nói nhiều quá!"
Thật ra, chỉ mỗi lần đi với nó, hắn mới nói nhiều như vậy.
Bỗng, một cơn gió thổi qua, làm áo hai đứa bay loạn xạ cả lên.
"Cổ áo cậu..." Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tịnh Hiếu: "Thật...chẳng để ý gì cả."
Cái động tác đơn giản như thế này mà Cảnh Thần cũng làm rất đẹp nữa, mấy đứa đi xung quanh cũng đỏ mặt, bọn họ tò mò dừng lại nhìn hai đứa nó. Nhưng, vì một cuộc sống hoà bình và an toàn, nếu không giữ khoảng cách với hắn e rằng không xong rồi.
"Trường này cũng đẹp nhỉ? Thi xong tụi mình đi tham quan một vòng chứ?" Cảnh Thần vui vẻ đề nghị.
Nếu không đi thế nào cũng bị mắng té tát, có lần nào mà nó không bị ép đâu? Nó nghĩ vậy.
Ngay sau đó, Cảnh Thần nhìn thấy dáng một người bạn quen đang hớt hải chạy tới, "Các bạn đây rồi. Xảy ra chuyện rồi!" Đơn Đình hốt hoảng chạy từ cầu thang xuống: "Chị Tiểu Từ xảy ra chuyện rồi."
"Hả?" Hai đứa vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Chị ấy bị té cầu thang, các bạn mau đến đó đi." Đơn Đinh cau mày lo lắng. "Đi!" Cảnh Thần kéo tay Tịnh Hiếu chạy lên cầu thang thật nhanh.
Ba đứa chạy đến hậu trường của trường Thần Lạc, chỉ thấy Ân Từ đang ngồi xoa cổ tay bị thương của mình, làn tóc rối tung ra hai bên bờ vai.
"Tiểu Từ..." Tịnh Hiếu nhẹ nhàng đến bên chị nó.
"Lúc đi xuống cầu thang, Tiểu Từ bị một người đi phía sau đụng phải, chống tay xuống đất nên bị vẹo." Chủ nhiệm Từ của cậu lạc bộ Âm nhạc lo lắng nói. "Cái đứa đã đụng ngã Tiểu Từ hình như không phải học sinh trường mình." Đằng Ảnh nói cho Tịnh Hiếu và Cảnh Thần nghe.
Nếu không phải là học sinh trong trường, chắc cũng không phải kẻ đang âm mưu hãm hại câu lạc ộ "Theo đuổi Ước mơ". Hay có kẻ nào đó đang ganh tị với tài năng âm nhạc của Tiểu Từ, và hắn cố ý giở trò? Hay đơn thuần đây chỉ là một sự cố? Cảnh Thần vò trán cau mày suy nghĩ.
Ân Từ trông vẫn ổn, chị ấy cười với bộ mặt nhăn nhó và lắc đầu: "Là do chị bất cẩn, nên mới như vậy...Nhưng chắc không sao đâu." Rồi chịa ấy quay qua lấy cây đàn, thử xem mình có thể đàn được nữa hay không. Nhưng cổ tay phải chị ấy đau đến nỗi không cầm nổi cây cung kéo đàn nữa rồi.
"Không sao...Không sao đâu, mình sẽ cố." Ân Từ không muốn làm mọi người nản lòng, chị ấy cố gắng chịu đựng cơn đau và bắt đầu kéo đàn.
Chủ nhiệm Từ biết với bàn tay bị thương như vậy chắc là Tiểu Từ sẽ không biểu diễn được, chị ấy cũng biết Tiểu Từ sẽ chẳng chịu nghe lời khuyên của mình, nên chị ấy ra hiệu với Đằng Ảnh.
"Tiểu Từ à, đừng tự ép mình vậy nữa, tụi mình không an tâm khi thấy cậu như vậy." ĐẰng Ảnh đến cầm lấy cây đàn trên tay chị ấy, "Mình nghĩ Cảnh Thần có thể diễn một mình được, không vấn đề gì đâu."
Ân Từ cảm thấy vừa áy náy, vừa khó xử. Chị ấy là Hoàng hậu Bảy sắc, vầ là chủ nhiệm của câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ", là bạn rất thân của chủ nhiệm Từ, sao lại có thể xảy ra nông nỗi như thế này chứ? Sao mà có thể từ bỏ được?
"Nhưng..." Ân Từ không nỡ đẩy cái trọng trách này cho Cảnh Thần gánh vác, chẳng có lí do gì lại giao hết trách nhiệm cho một mình Cảnh Thần cả. Tịnh Hiếu nhìn bà chị đáng thương của nó, nó biết chị ấy đang rất buồn, nhưng dù sao đi nữa không nên để chị ấy phải suy sụp như vậy.
Nhớ lúc nhỏ, Ân Từ đã luôn chăm sóc, bảo vệ nó, vì nó mà chị ấy luôn tìm mọi cách bào chữa cho những lỗi sai của nó, còn gúp nó rất nhiều việc nữa. Cho dù bầu trời này có sụp đổ, chị nó cũng sẽ đứng ra bảo vệ nó. Tịnh Hiếu đã lớn lên dưới sự chăm sóc và bảo vệ của Ân Từ, và Ân Từ là một người chị thân thiết không thể thiếu của nó.
Bây giờ thì cả hai đều đã lớn, đều có những cách nghĩ và cách làm khác nhau. Nó hiểu những nỗi lòng của chị mình lúc này, cho nên nó cần làm gì đó giúp chị ấy.
"Tiểu Từ à, không biết chị có thể an tâm giao đàn cho ai, hay là...chị cứ đưa cho em, em sẽ giúp chị, giúp cho trường Thần Lạc của chúng ta."
Mọi người không hiểu con bé đang nói gì nữa, nhưng tất nhiên Ân Từ thì hiểu. "Chị tin em, vì em là em chị mà." Ân Từ là một cô gái thông minh, những người thông minh họ luôn biết, lúc nào, nên làm gì.
"Hai người đang nói gì vậy?" Thất Quỳ hỏi.
Ân Từ đặt vào tay Tịnh Hiếu cây đàn của mình, rồi đưa bộ đồ biểu diễn của mình cho nó: "Tịnh Hiếu à, đến lúc trả ơn chị rồi đó!"
"Không...chị làm gì mà nghiêm trọng vấn đề lên vậy..." Nhìn vào đôi mắt sáng rực niềm tin của Ân Từ, nó thấy hơi hối hận.
"Không phải là...chị muốn Tịnh Hiếu thay mình biểu diễn đó chứ?" Bây giờ Cảnh Thần đã hiểu ra. Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
"Tịnh Hiếu cùng học violon với mình, mọi người sẽ ngạc nhiên với tài nghệ của nó cho mà xem." Ân Từ tự hào: "Mình nghĩ giao cho nó là tuyệt nhất."
Thật ra, trước tình hình như thế này, chỉ còn cách giải quyết như vậy, hơn nữa, khgar năng cảm thụ âm nhạc của Tịnh Hiếu rất nhạy.
Cầm bộ lễ phục biểu diễn, nó nhanh chóng tìm chỗ thay đồ.
"Phải mặc...cái này sao?"
"Vậy lúc nãy ai đã nói những lời xoa dịu lòng mọi người chứ." Ân Từ nói với nó.
"Dù gì Tịnh Hiếu và Cảnh Thần cũng đã từng hợp tác với nhau, hát và đàn thì cũng đều là âm nhạc cả." Đằng Ảnh nói, anh ta nhìn đồng hồ và bắt đầu phân công công việc cho từng người: "Sắp đến giờ rồi. Chủ nhiệm Từ, cậu đến lại ban tổ chức ghi lại tên người biểu diễn nha. Thất Quỳ, em dắt Tịnh Hiếu đến phòng thay đồ, tay Tiểu Từ đang đau. Cảnh Thần, em giúp chị ấy chỉnh lại dây đàn nhé!"
"Còn các bạn khác đến hội trường tìm chỗ ngồi trước đi." Ân Từ nói với mấy đứa trong câu lạc bộ Âm nhạc, chị ấy biết Tịnh Hiếu thích một không gian yên tĩnh hơn.
Chủ nhiệm Từ tiễn các bạn trong câu lạc bộ Âm nhạc mình ra cửa, lại quay vào chỗ Ân Từ và tựa vào chị ấy: "Chà...hai người trông như một đôi vơi chồng vậy."
"Ừ, nếu lại có một đứa con như cậu nữa thì toi rồi." Ân Từ sợ chị ta lại nói nhăng nói cuội, đẩy chị ta ra ngoài: "Mau đi làm việc của mình đi."
ĐẰng Ảnh lo lắng nhìn Ân Từ: "Cậu có sao không? Tay vẫn còn sưng kìa...Té cầu thang mà chỉ bị thương ở tay thôi thì...Cậu nhớ đi bệnh viện kiểm tra lại đấy nhá!"
"Không sao đâu...Cậu đừng lo." Ân Từ cười mỉm, chị ấy vui đến nỗi tim đập loạn xạ cả lên.
"Những người luôn chịu đựng nỗi đau bao giờ cũng đau hơn cả, vậy mà chưa có ai gọi cậu là siêu nhân nhỉ?" Anh ta nói cứ như là người nhà Tiểu Từ vậy, làm chị ấy e thẹn đỏ cả mặt lên.
"Mình hiểu rồi...mình sẽ không ra vẻ ta đây nữa." Trước mặt anh ấy, Ân Từ luôn tỏ ra nữ tính như vậy đó.
"Tiểu TỪ!" Tiếng gọi lớn làm cả hai ngẩng đầu lên nhìn.
"A...Chủ nhiệm Hàn?" Ân Từ nhận ra chủ nhiệm câu lạc bộ Kịch nói đang đứng trước cửa phòng hậu trường: "Sao lại đến đây?"
"Nghe nói hôm nay em biểu diễn, anh tới xem." Chủ nhiệm Hàn nở một nụ cười thật tươi trả lời chị ấy.
Ân Từ hơi ngạc nhiên: "Anh sắp thi đại học rồi, lịch học chắc là căng thẳng lắm?"
"Bỏ chuyện này đi, nghe nói em bị ngã hả? Có sao không?" Anh ta mạo muội cầm tay Tiểu Từ lên xem. ĐẰng Ảnh nhìn Cảnh Thần nhếch môi một cái, làm Ân Từ cũng ngượng lắm, nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của chủ nhiệm Hàn được.
"Em không sao. Anh tới hội trường tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa em tới sau." Ân Từ chỉ tìm cớ bảo anh ta đi trước mà thôi. Chủ nhiệm Hàn an tâm gật đầu, vừa đi vừa quay lại nói với Ân Từ: "Sau này phải cẩn thận hơn đó nhé!"
"Chủ nhiệm Hàn cũng ân cần quá đó chứ?" ĐẰng Ảnh chọc chị ấy. "Đừng có đoán mò." Nếu là người khác, Ân Từ sẽ chẳng để ý đâu, nhưng đây là do chính Đằng Ảnh nói, nên chị ấy cảm thấy hơi khó chịu. Hai người bỗng im lặng.
Cảnh Thần đang nghĩ cách phá vỡ cái không khí yên tính này cho hai người họ, may thay Tịnh Hiếu tới rất đúng lúc.
"Chị ơi, cái váy này bực mình quá, gió thổi qua một cái là nó bay lên ngay."
"Nhưng mình thấy đẹp đó chứ!" Thất Quỳ nắm tay nó kéo nó ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Thì ra, đâu chỉ có những món trang sức lộng lẫy mới tôn lên cái vẻ đẹp vốn có của phụ nữ. Với bệ lễ phục mày trắng và chiếc váy đen ngắn, trông nó trong sáng và ấm áp như ánh nắng giữa mùa đông vậy, kết hợp với bộ lễ phục cảu Cảnh Thần nữa, hai đứa thật tuyệt. Còn Cảnh Thần cứ say sưa nhìn nó mà chẳng nói lời nào.
"Đẹp lắm! Lát nữa chị sẽ chụp cho em một tấm hình." Ân Từ nhìn nó cười và chỉnh trang lại bộ lễ phục cho ngay ngắn.
"Chụp hình? Thôi" Nó không thích lên ống kính, nó...muốn về.
"CẢnh Thần à, hai người tập dợt với nhau trước đi." Thất Quỳ thôi thúc, con bé cũng đang nóng lòng muốn nghe bản hợp tấu mà Tịnh Hiếu và Cảnh Thần sẽ trình diễn trong chốc lát. Không có piano ở đây, Cảnh Thần đành phải tập dượt trên cây đàn organ.
"Mình bắt đầu đây." Cảnh Thần nhìn Tịnh Hiếu một cách bất thường, rồi cúi chào nó giống như động tác của một hoàng tử vậy. Nó e thẹn mím môi, cầm cây đàn violon lên.
Một âm thanh du dương phát ra từ cây đàn bắt đầu vang lên.
Phía sau cánh gà, các tuyển thù tham gia thi tài đang trong tâm trạng căng thẳng.
"Cậu làm mình ngạc nhiên đấy." Hắn nói chuyện với Tịnh Hiếu ngồi bên cạnh mà mắt cứ nhìn chăm chăm ra phía trước: "Sao cậu biết chơi violon?"
"Lúc nhỏ, mẹ bắt mình chọn, hoặc học thư pháp, hoặc học violon với chị Tiểu Từ, mình nghĩ học với Tiểu Từ vui hơn, và cũng thoải mái hơn, cho nên mình mới học cùng chị ấy."
Thậ ra, hồi đó con bé Tịnh Hiếu đã nói với mẹ nó rằng: "Con chọn ngủ được không?" Tất nhiên mẹ nó không đồng ý. Bà trừng mắt nhìn nó giận dữ, bắt nó phải từ bỏ cái ý nghĩ lười biếng đó.
"Không thích violon à? Nhưng nếu không tập luyện thường xuyên là cũng lụt nghề đó!" Lúc hai đứa tập đàn, Cảnh Thần nhận thấy nhỏ đàn rất thành thục và điêu luyện.
"Không phải là không thích, mình chỉ cảm thấy hơi mệt nhọc khi chơi nó thôi...Mỗi ngày đều phải cầm cung kéo đàn, mình chẳng hiểu sao phải chịu khổ vậy nữa. Trời ơi...Sao tôi phải khổ sơ vậy chứ?..." Tịnh Hiếu dường như không còn muốn nhớ lại những tháng ngày buồn bã chán nản ngày xưa của mình nữa.
"Vì cố gắng bao giờ cũng khổ vậy cả." Cảnh Thần nói. Nó quay qua lườm Cảnh Thần một cái: "Cậu mà cũng phải cố gắng nữa sao?" Tịnh Hiếu nghĩ người như hắn đâu cần phải cố gắng như vậy.
"Mỗi người đều có một mục đích để cố gắng, huống hồ nếu không nỗ lực cho mục đích của mình...có lẽ sẽ chẳng có thiên tài nữa." Cảnh Thần nói theo quan điểm của mình.
"Ưm, có lẽ với tâm lý như vậy đã giúp chúng ta hoà nhập vào với đoạn nhạc ban nãy chăng?" Nếu không Tịnh Hiếu đã không thể hiện được cái vẻ u buồn bằng vẻ mặt của nó qua tiếng đàn rồi.
Nhưng nội dung bài hát thể hiện không phải là "tình cảm thầm kín" hay sao? Cảnh Thần nghĩ ngợi một lúc mới tìm ra câu trả lời. Bởi vì Tịnh Hiếu có tình cảm thầm kín nào đâu? Cho nên nó buộc phải nghĩ ra một sự việc đau lòng nào đó để mà thể hiện chứ. Thì ra là như vậy.
"Đúng rồi, cậu vẫn chưa biết tên bài hát đúng không?" Hắn nở một nụ cười bí hiểm nhìn nó.
"Ưm?..." Bởi vì vẫn chưa ai nói cho nó nghe, mà nó cũng chẳng buồn hỏi nữa.
"Vậy lát nữa cậu nhớ lắng nghe kĩ lời người dẫn chương trình giới thiệu nhé!" Cảnh Thần mắc cái giống gì mà tự nhiên cười nghiêng ngả ra. Hắn bị điên à? Sao tự dưng lại như vậy?
Dưới khán đài, Ân Từ và ĐẰng Ảnh ngồi dự đoán kết quả cuộc thi.
"Cho đến nay xem ra chúng ta vẫn là số một." Đằng Ảnh nói với Thất Quỳ, để nó bớt căng thẳng đi.
"Nhìn hai đứa xứng quá ha!" Ân Từ hình dung, "Giống như những nét đẹp dưới nắng vậy." Tịnh Hiếu là ánh nắng, còn Cảnh Thần chính là vẻ đẹp ấy.
"Em bầu cho câu nói của chị một phiếu." Thất Quỳ hưởng ứng theo, nó nhìn lên sân khấu: "Chà...Đến lượt bọn họ rồi."
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu: "Tiếp theo là phần biểu diến piano và violon của Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đến từ trường Trung học Thần Lạc, với một bài hát tự sáng tác mang tựa đề Tịnh Hiếu hiện thế. Xin mọi người cho tràng pháo tay cổ vũ họ nào!..."
Tịnh Hiếu...hiện thế?! Cái tên này là sao đây?
"Cảnh Thần, cậu..." Nó vẫn chưa kịp hỏi, Cảnh Thần đã thúc nó ra sân khấu: "Bắt đầu biểu diễn rồi, Tịnh Hiếu à."
Cảnh Thần vừa xuất hiện đã nhận được rất nhiều tiếng hoan hô cổ vũ từ phía dưới khán đài. Khi hắn ngồi vào chiếc đàn piano, âm thanh du dương của tiếng đàn vang lên, những tiếng hoan hô cổ vũ ở phía dưới khán đài cũng bắt đâu lắng xuống, nhường chỗ cho tiếng đàn trầm ấm của Cảnh Thần.
Từng nốt nhạc vang lên nhẹ nhàng và dịu dàng tựa như những cánh hoa đào đang lã chả rơi trước gió, khắc sâu vào lòng người. Khúc nhạc mềm mại và êm dịu, như đập tan bao nỗi cô đơn trống trãi tận đáy lòng. Bản nhạc mang giai điệu buồn, nhưng vẫn ẩn chứa đâu đó một niềm vui thầm kín.
Cảnh Thần và Tịnh Hiếu cùng hoà hợp với nhau bằng âm nhạc, họ có một sự cảm thụ đồng nhất bằng ngôn ngữ âm nhạc. "Tịnh Hiếu hiện thế" có một giai điệu đẹp, làm người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tiếng vỗ tay tán thưởng dưới khán đài vang lên như pháo nổ.
"Mình đã nói rồi, buổi diễn nhất định sẽ rất thành công mà. "Cảnh Thần nhìn Tịnh Hiếu cười đắc ý."
"Vậy thì bây giờ nói cho tôi biết đi, sao cậu lại đặt tên như vậy?!" Nhìn hắn nó muốn đánh cho hắn một cái xỉu ngay tại chỗ.
"Bởi vì cuộc sống có bình yên, các cô gái mới nghĩ đến mấy chuyện yêu đương được." Bây giờ thì không biết nó đã hiểu chưa đây?
"Có hàng trăm hàng ngàn cái tên, sao cậu không lấy mà lại lấy tên của mình đặt vào bài hát?" (Vì tên Tịnh Hiếu của nó cũng có nghĩa là "bình yên" mà) Nhưng Tịnh Hiếu không thích cái tên này chút nào, nó cảm thấy quá xa với và không thực tế chút nào.
Cảnh Thần vòng vo: "Cái này...mình nói cho bạn cũng được, nhưng không phải bây giờ."
"Trời đất. Sao cậu không đi chết đi, đi chết đi..." Tịnh Hiếu bực bội theo hắn xuống sân khấu. Đến chỗ Tiểu Từ, nó không còn nóng giận như ban nãy nữa, mà lại sinh ra khó chịu và buồn bã. Nó ghét cái tên này! Nhưng suy cho cùng bản thân nó cũng chẳng liên quan gì đến bài hát, có ghét thì cũng vậy.
"Diễn xuất rất thành công!" Ân Từ cảm kích cô em họ của mình: "Quả nhiên Tịnh Hiếu của chị rất tuyệt!" Đến lúc này Cảnh Thần không thể không phủ nhận điều này.
"ĐẰng nào công bố kết quả cũng còn lâu lắm, tụi mình đi tham quan trường này một vòng ha." Thất Quỳ lúc nào cũng chỉ thích đi chơi thôi.
"Vậy để chị đi nói với chủ nhiệm Từ." Ân Từ vừa nói, chủ nhiệm Từ đã tới, đi cùng với cô còn có chủ nhiệm Hàn.
"Xin lỗi, mình có việc bân với anh ấy." Chủ nhiệm Từ giải thích.
Ân Từ nở một nụ cười chào chủ nhiệm Hàn.
"Tiểu Từ à, đi dạo với mình một chút chứ?" Anh ta vừa nói vừa đẩy đẩy gọng kính. Cái anh chàng chủ nhiệm Hàn này ngay từ đầu Tịnh Hiếu đã thấy anh ta có vẻ lạ lắm, chẳng lẽ lần này anh ta đột nhiên xuất hiện như vậy là vì Tiể Từ? Thảo nào lúc nãy vừa nhìn thấy Tiểu Từ anh ta gọi chị ấy cứ như là... và anh ta cũng hay nhìn lén chị ấy nữa.
"Em có hẹn với các bạn ở đây rồi. Hay là anh đi cùng?..." Ân Từ vẫn lịch sự mời anh ấy theo. Nếu là người khác thì chị ấy đã từ chối rồi, nhưng chị ấy hiểu tính cách của chủ nhiệm Hàn, nên không dám quá thẳng thắn với anh ấy. Tuy nhiên, lần này anh ấy lại tỏ ra rất bình tĩnh.
"Thôi, các bạn cứ đi đi, mình cũng phải...về." Tuy không có vẻ gì là buồn trước lời từ chối của Ân Từ, nhưng anh ấy cũng hơi hụt hẫng.
"Đi thôi mọi người." Chủ nhiệm Từ thúc giục tụi Tịnh Hiếu, rồi kéo chủ nhiệm Hàn theo mình, "Mình tiễn anh ấy về."
Tịnh Hiếu nhìn nét mặt Ân Từ đang thay đổi, nó đoán chị ấy sắp quyết định một chuyện gì đây.
"Tụi mình tham quan một vòng trường Thần Hoa đi, cứ để Tiểu Từ có một dịp giao lưu với chủ nhiệm câu lạc bộ bên ấy." Cảnh Thần thấy mọi người đều im lặng, nên hắn lên tiếng. Thất Quỳ nhìn anh nó tỏ vẻ đồng ý, Đằng Ảnh cũng vui vẻ đông ý.
Nhưng Ân Từ vẫn còn đang lo âu suy nghĩ điều gì thì phải. Chị ấy thấy đối xử với chủ nhiệm Hàn như vậy là không công bằng cho anh ấy, chị ấy cảm thấy hối tiếc vì việc làm lúc nãy.
"Hay là mình cùng đi với chủ nhiệm Hàn, dù gì cũng không còn cơ hội gặp anh ta." Chủ nhiệm Hàn sắp tốt nghiệp rồi, chẳng còn gặp nhau được bao lâu nữa.
"Ừ. Để mình đi với tụi này được rồi." Đằng Ảnh nhìn "3 người bạn nhỏ" và nói. "Đừng có nói với cái giọng như là trưởng bối chứ ông anh." Cảnh Thần nói.
Tịnh Hiếu không vui lắm nói với chị nó: "Tuỳ thôi."
Đằng Ảnh còn không ngại quyết định của Tiểu Từ, và chị ấy cũng không cần để ý phản ứng của anh ấy...vậy thì nó đâu cần phải nhiều lời làm gì.
"Xin lỗi nha, mọi người." Nói rồi Ân Từ chạy theo chủ nhiệm Từ với chủ nhiệm Hàn và đi cùng họ.
"Hình như cậu không tán thành việc làm của Tiểu Từ?" Lúc nãy Cảnh Thần có để ý lời nó nói.
"Chỉ là mình không muốn làm phức tạp mọi việc thôi." Cảnh Thần chen vào giữa Đằng Ảnh và Thất Quỳ, rồi nói với nó: "Nhưng chuyện tình cảm vốn rất khó đoán." Thế cho nên nó mới thích sống cuộc sống tự do, chẳng phải vương vấn gì nhiều.
"Con tim mỗi người, cũng dế đổi thay lắm, nhưng đôi khi...muốn thay đổi cũng không phải là dễ." Tịnh Hiếu nói.
"Vậy thì chị cậu không cần phải phí tâm đâu, chị ấy chắc chắn tự biết cách giải quyết."
Ân Từ cuối cùng cũng đuổi kịp bọn họ, sự xuất hiện của chị ấy làm họ ngạc nhiên. "Không phải chứ? Sao cậu lại ở đây?"
"Vì...mình nghĩ, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại chủ nhiệm Hàn, không biết anh ấy có điều gì muốn nhắn nhủ với mình hay không?" Ân Từ vừa nói vừa thở hổn hển.
"Không...không có đâu, chẳng có chuyện quan trọng gì đâu." Chủ nhiệm Hàn tưởng Ân Từ đang hiểu lầm, nên anh ta vội giải thích.
"Vậy cũng không sao." Ân Từ cũng không có ý trách anh ấy.
Chủ nhiệm Từ hiểu rõ cô bạn thân Tiểu Từ của mình, chị ấy biết Tiểu Từ không nỡ để chủ nhiệm Hàn đi một mình nên mới đuổi theo như vậy.
"Hai người cứ nói chuyện với nhau nha, mình đi chỗ này một chút."
"Như vậy không sao chứ? Em không đi vơi các bạn của mình à?" Chủ nhiệm Hàn biết tình bạn của những thành viên trong hội câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" đều rất tốt.
"Không sao, chủ nhiệm Hàn à, mình đi bộ một lát chứ." Ân Từ không tỏ ra miễn cưỡng chút nào: "Hôm nay em rất mong phần trình diễn của trường mình được điểm cao."
"Anh tin là sẽ được hạng nhất!" Chủ nhiệm Hàn cũng từng sinh hoạt chung với câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ", tất nhiên anh ấy cũng hiểu rõ thực lực của Tịnh Hiếu và Cảnh Thần.
Một hồi sau đó, trong hội trường vang lên một âm thanh sôi nổi vui tươi, báo hiệu một kết thúc tốt đẹp của buổi thi ngày hôm nay.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com