CHAP 7
2h chiều hôm đó, tại số nhà 38: -King Kong!!! King Kong!!! King king Kong kong...!!! Nam Nam ra mởcửa, và người nhấn chuông lại chính là Mi Ni... Vào trong nhà, Mi Ni vui vẻnói với thằng nhox -Chào ông chủcủtỏi Nam Nam, chắc anh đã đọc tờgiấy của tôi nên tôi ko nói nhiều nữa ha! Àh mà chắc ông chủcũng đang ngạc nhiên là vì sao hôm nay tôi lại có mặt ởđây vào giờnày, thực ra là vì hôm nay tôi ko có việc gì làm, cũng ko phải đi học nên đến đây nấu cơm sớm đểbuổi tối tôi khỏi phải đi nữa_ Mi Ni bảo ko nói nhiều nữa mà vẫn làm cho 1 lô dây nhợ -Cô nấu cơm tối cho tôi ăn từbây giờsao?_ Nam Nam ngạc nhiên hỏi -Uh`! Àh, nấu cơm tối_ mà lại đến từtrưa thếnày, ax ax sao mình ko nghĩtơi việc này nhỉ??? Thôi ông chủtôi lại vềđây_ Nó vẫy tay bái bai thằng nhox, định đi ra ngoài cửa đểvềthì: -Cô ởlại đi chỗnày với tôi_ Thằng nhox gọi nó lại -???? Đi đâu hảông chủ? -Cô ko cần biết. “Ko cần biết, thôi có hỏi anh ta cũng chằng nói”_ Nó đành ngồi xuống ghếđợi thằng nhox * * * * * 5 phút sau, một chiếc xe hơi đời mới dựng trước cổng căn biệt thựsố38, người tài xếra xe: -Thưa thiếu gia, chúng ta đi chứạh_ Người tài xếlễphép nói với Nam Nam mặc dù trông ông ta hơn Nam Nam đến cảmấy chục tuổi (cách xưng hô này kiểu nhưgiống với Goo Jun Pyo trong BOF ha) Chẳng cần trảlờ, Nam Nam nắm tay Mi Ni kéo lên xe( cảm giác đôi bàn tay của thằng nhox chạm lên tay mình, nó thấy rất kì lạ, một cái gì đó len lỏi vào tim nó...zzz) * * * * * Xe dừng lại tại 1 nhà sách lớn, Nam Nam lại kéo Mi Ni vào bên trong và ngồi lại ở1 phòng đọc sang trọng. Đang ngơngác thì 1 nhân viên nhà sách đã đi vào và xếp trước mặt nó 1 chồng sách lớn: -Thưa thiếu gia, thứthiếu gia yêu cầu đây ạh!_ Nhân viên lẽphép nhìn Nam Nam, Nam Nam ra hiệu vẫy người nhân viên ấy ra ngoài, lúc này Mi Ni mới lên tiếng sau khi đã xem xét nhan đềcủa mấy cuốn sách: -Cái gì thếnày hảông chủcủtỏi: “Món ăn ngon”, “đồăn lạ”, “Thức ăn hoàng gia”, “bí quyết một bữa ăn”,... ... % # @ ! * ( $ # ^ ) &.... -Đọc và học đi! Cô nấu ăn dởnhưthếthửhỏi tôi ăn sao nổi_ Thằng nhox cắt lời nó Nó mắt chữ“O”, mồm chữ“A” đang định ra giọng phủđịnh (nếu ko muốn nói là gân cổcãi lại) thì lại ngừng lại, nó nghĩlại và tựnhận thấy những lời nói của thằng nhox là rất đúng. Ởnhà nó cũng đã nghe ốm mấy lời chê bai của mẹNăm, Nhất Nam và lũtrẻvì tài nghệnấu nướng phải gọi là ... dởẹc của nó nên nó biết tựlượng sức mình. Nó đành ngoan ngoãn giởsách ra mà cắm cúi đọc... Được khoảng 15 phút sau, Nam Nam lại kéo Mi Ni ra xe: -Lại đi đâu nữa ông chủ?_ Cái mặt nó méo xệch đi vì nó vốn chúa ghét đọc sách, mà nãy giờnó lại phải đương đầu với 1 đống thứnó chúa ghét đó..._ Ông chủ??? Đi đâu bây giờ_ Nó nhăn nhó -.......................... -Vềnhà sao??? -.......................... -Hay lại đi mua sách??? -......................... -... % # @ ! * ( $ # ^ ) &...._ Nó chơi 1 lô câu hỏi Nam Nam chẳng nói gì cả, bởi vì thằngnhox cho rằng chẳng có gì quan trọng đểmà phải nói..... Xe lại dừng lại, nhưng lần này là tại một siêu thịlớn: -Cầm theo cuốn sách dạy nấu ăn rồi vào đây mua đồ_ Cuối cùng thì thằng nhox cũng lên tiếng -Mua đồ??? Mua đồgì_ Nó ngơngác -Mua thực phẩm vềnấu ăn chứcòn đồgì nữa!!!!_ (Mi Ni đúng là cái đồchậm hiểu nhất thếgiới) -Àh !!! Ờờồồ......_ Nó ậm ừrồi theo thằng nhox đi vào trong * * * * * Sau khi lựa đủđồ, 2 đứa vềbiệt thựsố38.... Nam Nam ngồi ngoài phòng khách còn Mi Ni thì lật đật chạy vào bếp..... 15 phút sau: -A aaaaaaaaaaaaaa....... á!!!!_ Tiếng la của nó vang lên từnhà bếp ( phải gọi là đã đạt đến ngưỡng đau của tai luôn í) Nam Nam vội vã chạy vào: -Cô bịđứt tay sao???_ Thằng nhox xem bộlo lắng hỏi han khi thấy tay nó máu chảy dòng dòng( đúng là hậu đậu nên đứt tay là phải!!!) -Ùh ùh hu hu!!! Đau lắm, hu hu... á á... hu hu!_ Nó nước mắt ngắn nước mắt dài vừa la vừa khóc.... Thằng nhox kéo nó lên nhà, lấy bông băng băng lại cho nó... Sau khi tình hình tương đối ổn định, sau khi nó ko con la trời la đất gì nữa, thằng nhox lại kéo nó vào bếp: -Thôi! Bây giờcô bịđứt tay rồi, ko làm được việc gì thì đứng ởđó xem tôi làm rồi hôm sau nhớghi nhớ...zzz Hiểu ko?_ Thằng nhox xăn tay áo lên chuẩn bịlần đầu tiên thực hiện công việc nữcông gia chánh -Ơơ!!!_ Nó tỏvẻngạc nhiên, đơn giản là 1 đại thiếu gia con nhà giàu thì làm sao mà biết mấy việc nấu nướng, làm sao mà có thểdạy gì được cho nó chứ_ Ông chủlàm sao nổi, làm sao mà biết nấu nướng gì chứ!!!!_ Nó xua tay nhìn thằng nhox, nhưng thằng nhox chẳng đểý gì đến mấy lời nói của nó.... Thằng nhox ra tay, và ko thểnào tưởng tượng nổi, tài nấu nướng của thằng nhox quá tuyệt... mấy kĩthuật xào nấu, đảo qua đảo lại rất thành thục... khác xa với mấy chiêu “ vẽhoa trong chảo” của nó... Nó trầm trồnhìn thằng nhox mà tựthấy xấu hổvới bản thân...zzz: “Anh ta là đại thiếu gia, sung sướng nhưthếmà còn biết nấu ăn siêu gấp mấy lần mình... thẹn quá hu hu.... chuyến này vềnhà mình phải tu tâm học nấu ăn mới được...!!! Cha dô ta!!!!” * * * * * Vì còn sớm nên Mi Ni ngồi luôn lại ăn cơm với Nam Nam ( ko phải chỉcó thếđâu, mà còn là vì nó muốn được thưởng thức tài nghệcủa thằng nhox nữa): -MẹNăm ơi! Ko thểtin nổi, sao cái gì anh nấu cũng ngon thế_ Nó cứliên tục lặp đi lặp lại câu nói ấy và mồm thì liên hồi ... gắp thức ăn.... -Cô có thểthôi nhắc lại câu đó nữa ko_ Thằng nhox -Àh hì, tại ngon quá mà... mà tôi hỏi thật nha, tại sao anh giàu có nhưthế, được bao nhiêu người gọi là thiếu gia mà lại biết nấu ăn, nấu ăn giỏi nữa chứ... tôi tưởng anh chưa bao giờphải vào bếp lần nào chứ_ Nó vừa gắp thức ăn liên hồi vừa hỏi thằng nhox -Thì đây là lần đầu tiên tôi vào bếp mà... -Cái gì???_ Câu trảlời của thằng nhox khiến nó cầm ko vững bát cơm và suýt nữa thì bịté ghế_ Lần đầu tiên vào bếp mà nấu ngon đến vậy, anh làm cách nào mà được nhưzậy chớ!!!! -Tôi cũng ko biết nữa_ Thằng nhox khẽcười trảlời nó ( Thực ra là Nam Nam biết vì sao đấy, chắc có lẽlà vì mẹcủa thằng nhox, có lẽthằng nhox đã được thừa hưởng năng khiếu nấu ăn và tài năng âm nhạc từngười mẹkính yêu.... chắc có lẽcó một cái gì đó của mẹẩn trong người thằng nhox nên mới ngay từlần đầu vào bếp, thằng nhox đã làm nên được một thành tích nhưthế...) -Tôi biết rồi, chắc chắn là vì có ông trời phù hộcho anh nên anh mới nấu ngon nhưthế_ Nó nhìn thằng nhox cười với vẻmặt đắc chí, đúng là chuối ko thểtả, làm sao lại có người nào mê tín nhưnó cơchứ. Thằng nhox nhìn nó, lại khẽcười, một cảm giác lạxuất hiện trong lòng thằng nhox. Một cái gì đó rất thân quen hiện hữu trên gương mặt Mi Ni.... Nam Nam phát hiện, Mi Ni đẹp_ đẹp nhưmột thiên thần đáng yêu_ đẹp một cách thánh thiện nhưvẻđẹp của bà ấy_ của mẹthằng nhox_của người quan trọng nhất đối với thằng nhox lúc bấy giờ(sau này sẽkhác ấy mà)_ Có lẽchính vì điều này mà Nam Nam đã giữMi Ni lại, ko tính đến chuyện nó vụng vềhậu đậu mà còn dạy cảcho nó_ dạy cảcho một người giúp việc cách nấu ăn,....zzz CHAP 8 Thứ 3, tại nhà hàng Windy( nhà hàng của bà Vũ Mai và là nơi nó làm việc mỗi ngày chủ nhật): -Thưa phu nhân, hôm nay phu nhân dùng gì ạh?_ Người quản lí kính cẩn thưa với bà Vũ Mai -Hãy cho tôi như mọi khi, àh... cậu ngồi xuống đây tôi có chuyện muốn hỏi_ Bà Vũ Mai ra hiệu cho người quản lí ngồi -Dạ vâng! Thưa phu nhân_ Người quản lí rụt rè ngồi xuống -Cô bé tên là Mi Ni mới đến làm thế nào?_ Bà Vũ Mai -Dạ, thưa phu nhân, cô bé ấy rất chăm chỉ và có tư chất tốt -Ùhm! Tôi rất quý cô bé, ngay từ lúc mới gặp mặt tôi đã có ấn tượng gì đó với cô bé... mà cô bé học lớp 11 đúng ko nhỉ?_ Bà Vũ Mai -Vâng thưa phu nhân_ Người quản lí -Giá như ngày trước ko xảy ra biến cố thì chắc bây giờ... tôi cũng có 1 cô con gái trạc tuổi cô bé.... Àh mà cô bé họ gì nhỉ?_ Bà Vũ Mai có 1 vẻ gì đó hơi buồn rầu... bà đang nhớ người con gái bị thất lạc từ lâu của mình -Thưa phu nhân....(nguời quản lí vội giở quyển sổ ghi chép về thông tin nhân viên ra).... Thưa phu nhân, cô bé là Lí Mĩ Mi Ni ạh -Lí Mĩ??? Họ của nó là Lí Mĩ sao?_ Bà Vũ Mai hốt hoảng -Dạ! Đúng thưa phu nhân_ Người phụ nữ chắc chắn -Lẽ nào.... Bà Vũ Mai đưa tay ôm lấy ngực, tinh thần bỗng trở nên thay đổi.... -Phu nhân!!! Phu nhân làm sao thế này_ Người quản lí lo lắng Một tốp vệ sĩ áo đen vội vã chạy vào, bà Vũ Mai như đã lấy lại được chút bình tính, bà xua tay ra hiệu mấy người vệ sĩ lui đi, rồi vội quay sang nhìn người quản lí nhà hàng: -Cô bé đâu? Mi Ni đâu, hôm nay cô bé có đi làm ko? -Dạ thưa phu nhân... cô bé chỉ đến làm vào ngày chủ nhật_ Người quản lí rụt rè... -Số điện thoại, địa chỉ nhà.... của nó đâu_ Bà Vũ Mai lại trở nên hốt hoảng -Thưa phu nhân, cô bé chưa ghi lại nhưng thông tin ấy_ Người quản lí cũng hơi lo lắng khi thấy tâm trạng bà chủ ko được ổn định -Vậy làm sao.... làm sao tôi gặp được nó... tôi biết nó ở đâu đây_ Bà Vũ Mai dường như sắp bật khóc -Chủ nhật... chủ nhật tuần này ạh_ Người quản lí -Tận chủ nhật sao? Đời đến tận chủ nhật sao? Tôi ko thể đợi thêm được nữa, tôi muốn gặp nó.. ngay bây giờ_ Bà Vũ Mai gắt lên -Dạ thưa... dạ_ Người quản lí bối rối ko biết nói làm sao nữa Bà Vũ Mai cũng chẳng để ý nữa, bà vội vàng mở điện thoại, vội vàng: -Alô! Mình đấy àh, có chuyện... -Mình ơi_ Bà Vũ Mai ngắt lời của người đàn ông đang nói qua điện thoại, hình như đó chính là chồng của bà_ Mình ơi_ Giọng bà Vũ Mai run run..._ Mình mau về nhà đi,tôi tìm được nó rồi... mình ơi!!! -Mình bình tĩnh đi nào_ Người đàn ông vội vã trấn an tâm trạng của bà Vũ Mai_ Tôi hiểu, tôi sẽ về ngay.... Và một hội nghị quan trọng tạm gác lại, người đàn ông ấy vội vã trở về nhà.... * * * * * Hai chiếc ô tô lần lượt đi vào một căn biệt thự sang trọng, àh ko... phải gọi đó là 1 toà lâu đài... một toà lâu đài tuyệt mĩ..... Tại đại sảnh( phòng khách chính) của toà lâu đài ấy: -Nhưng lỡ đó chỉ là 1 sự trùng hợp thôi thì sao?_ Chồng bà Vũ Mai nghi ngại nhấp ngụm trà -Ko thể nào!_ Bà Vũ Mai tỏ vẻ chắc chắn_ Làm sao có thể trùng hợp mang họ Lí Mĩ được cơ chứ, hơn nữa, ngay giây phút đầu tiên gặp nó... tôi đã có linh cảm rồi..._ Bà Vũ Mai khẽ ngừng lại -Vậy... chủ nhật này tôi và mình sẽ đến nhà hàng -Ùh! Tôi hồi hộp quá mình ơi_ Bà Vũ Mai khẽ run lên ở 2 đôi bàn tay -Đừng lo_ Người đàn ông ấy khẽ nắm lấy tay của bà Vũ Mai_ Ông trời nhất định sẽ ko phụ lòng người đâu... tôi tin chúng ta sẽ tìm được Bà Vũ Mai khẽ dựa đầu vào bờ vai của người đàn ông ấy_ Dường như niềm hạnh phúc đã sắp được tìm lại... chủ nhật ơi... hãy mau đến đi... lời nguyện ước chung của 2 con người ngân lên.... * * * * * -La la la la la!!!! Mẹ Năm ơi!!! Xem hôm nay con mang về cho mẹ cái gì này_ Mi Ni hớn hở cầm xấp tiền chạy vào trong nhà nũng nịu ôm lấy mẹ Năm -Rõ khổ!!! Nhỏ này làm thêm phờ phạc hết cả mặt mũi rồi nè_ Mẹ Năm vòng tay ôm lấy Mi Ni -Đâu có,lúc nào con chẳng luôn vui vẻ, con ko khổ đâu, con rất rất rất hạnh phúc khi được giúp đỡ cho mẹ Năm... khi được sống trong căn nhà này, sống với “đại gia đình hạnh phúc nhất thế gian”_ Nó phụng phịu -Ngốc thế cơ chứ_ Mẹ Năm dúi đầu iu Mi Ni, đây là hành động yêu thương mà mẹ Năm vẫn hay làm với tất cả 10 đứa con trong nhà... -Ây da da! Mỏi lưng quá àh_ Nó buông mẹ Năm ra rồi than thở Mẹ Năm thấy nó như thế, liền: -Mấy đứa nhỏ đâu hết rồi!!! Ra đây mát xa cho chị Mi Ni... Chị Mi Ni đang la mỏi lưng này_ Mẹ Năm lên tiếng gọi lũ trẻ -Vâng ạh.... vâng ạh_ Bọn trẻ bỗng từ đâu nhào ra: đứa túm tay, đứa túm chân,... đang định giở tuyệt chiêu thì: -Thôi thôi!!! Bây giờ chưa cần... chưa cần,... chị phải đi liền rồi, mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn cấm khóc nhè đợi lát nữa chị về rồi mà “hành hạ”... í lộn mát xa nha!!! Xong, nó gỡ tay bọn trẻ ra rồi chạy vào bếp ôm mớ rau, củ, quả, thịt, cá,... của mẹ Năm rồi lên xe chạy biến đi Nó đang đến chỗ mà ai cũng biết đấy_ Chính là căn biệt thự số 38.... CHAP 9 -Hi lo ông chủ củ tỏi Nam Nam_ Nó nở một nụ cười tươi nhìn Nam Nam_ Hôm nay ông chủ lại mặc áo có củ tỏi rồi kìa_ Nó nháy mắt nhìn thằng nhox rồi bỏ vào bếp.... Thằng nhox khẽ cười, mặc dù rất ít khi cười nhưng vì sự ngốc nghếch đáng yêu của nó khiến thằng nhox ko thể ko cười.... Đây là lần thứ 2 Nam Nam mặc áo có in hình 2 chiếc bình màu trắng, vậy mà Mi Ni vẫn nhìn ra đó là 2 củ tỏi... Đúng là pó tay!!! Đang vui vẻ thì bỗng, chuông điện thoại của Nam Nam reo lên, thằng nhox mở máy: -Alô! -................................. -Có thật là ở Hồng Kông ko? -................................ -Nhưng sao? Có chuyện gì đã xảy ra? Mau nói đi? -................................ -Tại sao lại thế!!!_ Nam Nam hét lên và ném mạnh chiếc điện thoại đời mới xuống nền nhà.... Dường như có 1 chuyện gì đó đang xảy đến, có 1 chuyện gì đó rất lớn đang xảy đến với thằng nhox qua cuộc điện thoại vừa rồi... Mi Ni nghe tiếng rơi vỡ liền vội vàng chạy ra, có thể nó sẽ nói 1 câu gì thật ý nghĩa với thằng nhox ví dụ như “Anh bị làm sao thế?”; “Có chuyện gì sao”;...... Nhưng ko, nó đã ko nói mấy câu đó... mà nó nhìn cái di động mà xót xa: -Trời ơi!!! Cái điện thoại xịn như thế mà nỡ ném đi, thấy tiếc quá àh_ Nó chép miệng rồi vội nhặt cái điện thoại lên: -Ax! Mà công nhận ông chủ ném siêu thật đấy, ném như thế mà nó vẫn còn sử dụng được nè_ Vừa nói nó vừa dơ chiếc điện thoại ra trước mặt thằng nhox Nhưng thằng nhox chẳng để ý, vẻ mặt trông vô cùng buồn bã... Mi Ni thấy có sự khác thường, nó liền ngồi xuống bên cạnh thằng nhox, nhẹ nhàng: -Ông chủ đang buồn sao? Một người giàu có như ông chủ mà cũng có lúc phải buồn sao? -.......Thằng nhox im lặng -Ông chủ là 1 người giàu có mà cũng phải có lúc buồn sao? -.......Thằng nhox im lặng -Tại sao một người giàu có như ông chủ mà lại cũng biết buồn cơ chứ_ Nó cứ ngân hoài cái điệp khúc “giàu có” >< “buồn” khiến thằng nhox ko thể cứ tiếp tục im lặng được nữa: -Cô tưởng cứ giàu có là hạnh phúc sao? -Ùh! Đôi mắt ngây thơ của nó quay sang nhìn thằng nhox_ Gia đình của tôi vốn ko giàu có mà cũng đã rất hạnh phúc rồi, tôi nghĩ nếu giàu có thì sẽ hạnh phúc hơn nhiều nhiều hơn nữa -Gia đình hạnh phúc ư?_ Thằng nhox gục đầu xuống, dường như 4 tiếng gia đình hạnh phúc đã ko còn ý nghĩa gì với thằng nhox nữa -Ùh! Gia đình hạnh phúc_ Nó khẽ gật đầu_ Ai cũng có một gia đình hạnh phúc mà, đến tôi là trẻ mồ côi mà cũng đã có một gia đình rất hạnh phúc rồi, anh giàu có như thế... dĩ nhiên...._ Nó ngừng lại -Cô là trẻ mồ côi ư?_ Thằng nhox ngạc nhiên nhìn nó, giờ thằng nhox mới biết nó là trẻ mồ côi, nó là trẻ mồ côi mà luôn luôn vui vẻ, hồn nhiên... thằng nhox bắt đầu để ý đến nó... -Ùh! Tôi là trẻ mồ côi, nhưng tôi có một gia đình rất hạnh phúc... anh có muốn nghe tôi kể về gia đình hạnh phúc ấy của tôi ko?_ Nó nhìn thằng nhox, thằng nhox im lặng... Và nó bắt đầu: -Anh biết ko? Gia đình tôi có tới tận 11 thành viên, có đông hok? Nhưng thực ra đó chính là tập hợp những đứa trẻ mồ côi như tôi... được mẹ Năm cưu mang chăm sóc, trong số đó có 1 đứa là con ruột của mẹ Năm, cậu ấy tên là Nam, cũng giống tên của ông chủ nhưng mà là Nhất Nam... còn lại 9 đứa là con nuôi, là trẻ mồ côi hết..... -Thằng nhox vẫn im lặng... và nó lại tiếp: -Mẹ Năm của chúng tôi là người phụ nữ tuyệt nhất, mẹ nghèo lắm nhưng cứ nhìn thấy những đứa trẻ nào có hoàn cảnh khó khăn là mẹ lại thương, mẹ lại mang về nuôi dưỡng.... Ở nhà, mẹ yêu thương cả 10 đứa con như nhau.... ko quan trọng con ruột hay con nuôi gì hết đấy... -Thằng nhox vẫn im lặng.... -Dù nghèo nhưng mẹ Năm vẫn cho tất cả chúng tôi đi học đầy đủ_ Nó lại tiếp_ Tôi thương mẹ Năm lắm... nên đi làm đủ việc kiếm tiền đỡ cho mẹ.... -Thằng nhox vẫn im lặng..... -Ở nhà, mẹ Năm đặt biệt danh cho chúng tôi rất ngộ... Tôi kể cho ông chủ nghe nè... tôi bị mẹ đặt cho biệt danh là “chuột máy mi ni”_ Nó khẽ cười_ Còn 9 đứa còn lại lần lượt là: mèo máy, bom, mìn, đầu to, đầu nhỏ, sên, xén, mậm, mồi. Tuy nhiên, trừ tôi và Nhất Nam ra thì, tên thật của 8 đứa nhỏ ghép lại thành 1 cụm từ vô cùng ý nghĩa... đó chính là “Đại Gia Đình Hạnh Phúc Nhất Thế Gian”_ Nó quay sang nhìn thằng nhox -Thằng nhox vẫn im lặng...... -Ông chủ biết ko? Tôi và Nhất Nam vốn = tuổi nhau, học chung từ bé đến giờ luôn ấy. Tôi còn nhớ hồi chúng tôi học lớp 6, trong 1 bài kiểm tra văn có câu “Em hay viết về 1 người mà em yêu quý nhất”, cả 2 chũgn tôi đã cùng viết về mẹ Năm.... kết quả là cả 2 đứa đều được 9 điểm.... Lúc về nhà khoe với mẹ Năm, mẹ Năm đã khóc, 2 chúng tôi khóc, bọn trẻ cũng khóc.... Mẹ Năm đã nói rằng mẹ rất hạnh phúc và chúng tôi cũng thế.... -Đúng là rất hạnh phúc_ Cuối cùng thì thằng nhox cũng hết im lặng... -Ùhm! Chẳng lẽ ông chủ ko hạnh phúc sao, anh đang buồn chuyện gì zậy, nói ra có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.... Anh biết ko? Mỗi lần gặp chuyện buồn, tôi toàn đứng bên cạnh 1 cái thùng rác, sau đó tôi nói hết những nỗi buồn ra... xem như trút hết chúng vào cái thùng rác.... Xong, tôi cảm thấy mình đỡ buồn hơn.... Hôm nay, tôi sẽ tình nguyện vì anh mà chấp nhận làm cái thùng rác. Anh buồn chuyện gì cứ trút hết vào đây_ Nó vừa nói vừa chỉ vào người mình và nhìn thằng nhox như muốn là lên “Anh nói đi!!! Anh có nói ko? Đừng có phụ lòng tốt của tôi nữa” Thằng nhox vẫn gục đầu im lặng, nó nhìn thằng nhox 1 hồi nhưng ko thấy nói gì hết, nó đang đứng lên định bỏ vào bếp thì: |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: tình bạn ở mãi trong tim ta
![]() Thời tiết
(♥ Góc Thơ ♥)
Thực đơn người xem
|
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - VnVista.com |
![]() |