kimthanh_forever's Blog

 
Chương 34

Tôi gặp Cường ở hành lang lớp học,
anh ta thậm chí ko tỏ ra là quen biết tôi..
Sao lại nghiêm trọng thế này?+_+ Dù sao.. thì vậy cũng xong 1 cái đuôi.

“Nghe Cường bảo, Giang và Kiệt…?”
“??…shiii…!!”
Phong đi lên sóng đôi với tôi và bắt chuyện bằng câu hỏi đó,tôi lập tức phải kéo cậu ấy đi chậm lại và bảo Phong im lặng dùm
vì nhỏ Diệu đang đi với Mai cách chúng tôi có vài met..

“Gì? Kiệt?”
Omgosh… lỗ tai nhỏ Diệu đặc biệt nhạy với chữ “Kiệt”!! +__+
Nó bỗng quay phắt lại trố mắt nai ra nhìn tôi và Phong…
rồi lùi lại khóac vai tôi..nhỏ Mai cũng đứng lại chờ.

“Tui vừa nghe có ai nhắc tới Chí Kiệt của tui?”
“ack.. ko có!”
“Dzị hả? Có múôn nghe chuyện hôm tui với hắn đi chơi ko?”
“KO!! >< MAI!! Tui có chuyện này…”
Tôi chạy lên kéo Mai đi nhanh..
Tôi ko muốn nghe, ko muốn nói gì cả. T__T
Sao cứ nghĩ tới việc họ đã vui vẻ bên nhau trong ngày tồi tệ của tôi là tôi lại bực bội..
cho dù nghĩ kỹ thì… họ ko có lỗi chi hết, là do tôi tự gây ra. TT__TT
“Bà hỏi tui chuyện gì?”
“Ah…anh Lam… bệnh hả?”
“Dẹp đi. ổng điên đó!”
“Huh??”
Mai ko nói gì thêm mà mặt nó tự nhiên lại cáu lên,
tôi ko hiểu nên cứ trông như 1 con ếch ngố..
Sao vậy nhỉ?? Ko ai cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Hoàng tử sao??
><
:: Kana Studio::
Tôi phải làm cả thảy 5 cái banner quảng cáo cùng 1 chủ đề,
theo anh Tiến, thì Ban Giám Đốc sẽ phê duyệt cái nào ok nhất.
Thật ra anh Tiến có chỉ bảo và góp ý cho tôi,,
nhưng tôi vẫn thấy căng thẳng làm sao…
Chiều nay là buổi họp giữa BGĐ và phòng Design.
Ban Giám đốc.. có Hoàng tử Lam không nhỉ?

Trong lúc tôi đang đổ mồ hôi vì lo lắng..
thì Hoàng tử của tôi xuất hiện ở cửa vào của Studio.
Trông anh phờ phạc với 2 mắt quầng thâm,
dù vẫn lịch lãm trong bộ đồ quần tây và áo sơ mi, nhưng hôm nay..
anh ko đeo cà vạt.
“Hiii!^-^”
“Oh..chào Giang. em khỏe?”
“Yah…khỏe.. anh bệnh àh?”
“Ko. anh bình thường.. hình như hôm nay có họp?”
“yeah… 2 giờ.”
“See you there!”
“Okay!”
Anh đi vội lên cầu thang ngay khi tôi vừa vẫy tay chào,
anh ko còn ân cần với tôi nữa…huhu…
có lẽ vì hôm chết tiệt ấy! arghhh…
10.gifhòng họp::
Ban Giám đốc có 4 người: Tổng Giám Đốc – GĐ Marketing – GĐ Kinh Doanh – và GĐ Nhân sự.
Tổng Giám Đốc nghe nói là 1 người phụ nữ ngòai 40,
nhưng ko tham gia trong buổi họp, và GĐ Nhân sự cũng vắng mặt..
Cho nên chỉ có anh Lam và GĐ marketing- là 1 người cũng khoảng tuổi DJ và Hòang tử..
Đeo kính cận khá dày.. và mặc áo hơi hoa hòe…ack..
“Tôi thấy chẳng có cái nào trông được cả. Ai đã làm chúng?”
Tôi thấy mặt mình nóng ran..đó là công sức của tôi.
và ít ra, tôi đã làm việc rất nghiêm túc. -___-
“Cậu không hiểu gì về design, thì đừng nói càn.”
“Tôi phụ trách Marketing, đây là banner quảng cáo.. Tôi bảo ko được là ko được!”
“Ko được chỗ nào? Nói phải rõ ràng chứ?”
“Màu sắc vụng về, xử lý ánh sáng tồi..”
“Vớ vẩn…”
……
Cuộc họp trở thành 1 cái chợ với 2 bên qua lại,
1 bên là anh Tiến và chị Thúy, 1 bên là GĐ marketing cận thị..
Tôi chỉ cúi đầu ngồi 1 đống và lắng nghe.
Chị Kim quay quay cây bút, anh Dũng thì chỉ ngó lung tung.Tôi liếc nhìn Hòang tử, oppps!! anh đang ngủ??
Anh dựa đầu vào ghế và cúi đầu , hai tay khoanh trước ngực.
Hihi…anh ngủ gục trong buổi họp!!
“Sao em CƯỜI??”
“Yeah?”
Những cặp mắt đổ dồn nhìn về tôi..
ack..tôi chẳng làm cái gì đúng cả!! T___T
Tiếng quát hơi to của GĐ cận thị đánh thức Hòang tử của tôi,anh ngẩng mặt lên nhìn…ngơ ngác.
“Em..ko..em chỉ..”
……
“Vẫn chưa quyết định được à?”
Anh Lam cắt ngang lời giải thích của tôi và đứng dậy,
thú thực, nếu anh ko lên tiếng thì tôi cũng chẳng biết đào đâu ra lý do
cho cái cười vô duyên của mình lúc nãy..
“Tôi thấy nó đẹp và có phong cách ấy chứ nhỉ?”
“Huh??”
“Chọn cái này đi! Buổi họp kết thúc, okay?”
Sau khi chỉ vào 1 trong các tấm banner trên bàn,
anh Lam vỗ vai GĐ Cận thị và nháy mắt với tôi.
Ahh………cute! ^0^

Mọi người lục đục rời khỏi phòng.
“Em quen Giám đốc Lam à?”
“Yeah? Ah..phải ạ.”
“Hèn chi..”
“Sao??”
“Cậu ấy lần đầu tiên đứng về phía phòng thiết kế.. sau cái việc..”

Chị Kim định nói cho tôi nghe gì đó, nhưng anh Tiến bước đến và thế là chị ngưng.
Việc gì chứ?? Hình như anh Tiến và Hoàng tử có cái gì đó ko hợp nhau.
“Em có thể nghỉ để ôn thi trong tuần sau.”
“Dạ..cảm ơn anh.”
“Trở lại sau khi thi xong, ok?”
“Yeah…”
Anh Tiến vừa đi khỏi, tôi đã quay lại để… tìm Hoàng tử. TT___TT
Nhìn trộm thôi.. chứ cũng ko có ý định gì.
Căn phòng họp trống rỗng.
 
Chương 35

Anh đi nhanh thế sao?
Whew… tôi có vẻ đã bế tắc rồi.. Ko còn cơ hội nào.
Anh hẳn đã sợ tôi!!! Hoặc… e ngại tôi.. Hic hic.
……………
Tôi được cho về sớm vì đã xong phần nhiệm vụ của mình,
kể ra, sau những chuyện ko hay thì tôi cũng gặp đựơc việc suông sẻ. -__-
Sau khi mang tấm banner được chọn cất vào Kho ở cuối dãy tầng 2,
Tôi mệt mỏi ra bãi xe… tay đấm nhẹ thắt lưng phía sau..
“Giang..”
Tiếng gọi nhẹ nhàng từ bên phải…Yeah! Đó là My Prince!
Sao tôi cứ gặp anh ở bãi xe? Argh… khung cảnh chẳng hay ho tí nào,
Thêm vào tôi phải cuốc xe đạp để lộ cái vẻ “thảm”…
Oh no… >__<
“Em về sớm?”
“Yah.. anh cũng…?”
“Uh. Nhức đầu quá!! Ko làm việc được.”
“Em thấy anh ko được khoẻ..”
“Um.. em lại..ko đi xe?”
“Huh? Ah.. em đi xe đạp.”
Anh Lam ko tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ gật gù như nhớ ra điều gì,
Và nhìn tôi cười..
“Ko chạy xe máy được phải ko? Anh nghe Mai nói em có 1 ký ức ko hay…”
“Yah..”
“Giang này.. Anh nói em nghe nhé, đối mặt với nỗi sợ hãi và ám ảnh thì em mới vượt qua nó được.”

…..?
Đối mặt với nó ư? Làm sao có thể?
cứ mỗi lần nghĩ tới là tôi lại bấn loạn lên.. dường như ko thể làm chủ được tinh thần.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể vượt qua..
“Em nghĩ ngợi gì thế, cô bé?”
“Dạ ko.. em chỉ nghĩ về cái điều anh vừa nói”
“Uh…vậy.. em sẽ nghe theo anh và thử 1 lần nữa?”
“Thử??”
Lại thêm 1 người kêu tôi thử.
Lần này là hoàng tử của tôi. Nhưng khác hẳn với cái gã DJ bạo lực,
anh đề nghị rất nhẹ nhàng và lịch sự, -“Giang này, anh nói em nghe nhé..”-
oh… dịu dàng biết bao!!
Đó là điểm khác biệt của anh.^-^

Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn ko có dự định sẽ thử cái chuyện khủng khiếp đó,
Do vậy..tôi từ chối.
“Em ko đủ can đảm.. nhưng em sẽ suy nghĩ. Cảm ơn anh!”
“Ok. Chờ tin em. Nếu cần cứ phone cho anh, anh sẽ làm Huấn luyện viên miễn phí ^-^”
“yeah…nhưng số phone..”
“Oh..ah.. đây..”
Anh móc trong túi áo ra 1 tấm namecard,
đặt vào tay tôi và gấp năm ngón tay tôi lại..
bàn tay anh, mềm mại và ấm áp làm sao!! ^__^
……………
::Nhà của Giang::
“Làm gì mà cứ ngắm cái card đó say mê vậy hả?”
“Báu vật của con! ^-^”
“Ăn chè nè. Mà con nhắn Kiệt qua ăn đi!”
“Chi? Mình con ăn còn ko đủ!! -__-“
Tôi đón chén chè dì mới bưng vào phòng cho tôi,
vừa ăn, vừa tiếp tục đọc những chữ - mà tôi đã đọc cả trăm lần từ chiều giờ-
trên tấm card của anh.. Giám đốc kinh doanh Lê Quốc Lam…
…địa chỉ cơ quan… số cellphone… dĩ nhiên là tôi đã lưu nó vào máy của mình. ^-^
Ey..?Huh??!! Dì đang gọi bằng điện thoại của tôi!
Tôi liền bỏ chén chè xuống và kéo tay dì…
“Dì!!! Dì làm gì vậy???”
“Coi nào..oh.. ko liên lạc được?? sao vậy? Phải số nó ko đây?”
Tôi giật cái điện thoại và nhìn số máy - ‘Bodyguard’

“Sao dì biết hắn là Bodyguard?”
“Nó nói ^=^”
Ack. Nói hồi nào nhỉ? Mà họ thì có hàng tỉ chuyện để nói hay sao ấy,
chắc trong lần dầm mưa tới nhà tôi..
Dầm mưa?.. uh.. hắn đã ướt mem xuất hiện và làm tôi suýt phát khóc.
Cái tên Bodyguard mắc dịch ấy. ><
Mà…sao lại ko liên lạc được nhỉ? Mới hơn 8 giờ thôi..
Ko lẽ ngủ sớm thế?
……………
Từ lúc đó tới lúc đi ngủ,
Tôi cứ cách vài phút lại gọi thử.. nhưng luôn trả lời tôi là “Ò í e”
Và tiếng cô tổng đài viên..
Ko muốn nói rằng, tôi hơi bất ổn với vụ này,
Nhưng đó là sự thật… -__- Hắn vẫn hay nhắn tin cho tôi vào ban đêm.
hấu như hôm nào cũng có.. suốt gần 1 tháng quen biết..
dù chỉ là mấy tin lãng xẹt như ‘Missing me?’ – ‘Dream of me?’ hay –‘Remember you’re my girl’
-__*
Cho nên việc tự nhiên “mất sóng” của hắn hơi kỳ lạ..
Và còn, hắn đã hẹn tôi “going out” vào cuối tuần. <__<
Mai là thứ bảy..
Ackk, mà ko phải tôi muốn đi chơi với hắn nhé,
Tôi chỉ tiện thể nhắc vậy thôi. T___T
‘Where r u?’
Tin đã gửi. Và tôi cố nằm chờ tin hồi âm.
………..
…………….
Nếu tôi là kiểu phụ nữ như nàng Tô Thị,
Thì có lẽ tôi có lẽ sẽ hóa đá vì chờ đợi cả đêm >__<
Cũng may, tôi đã dễ dàng ngủ thiếp đi sau khoảng 15 phút ko thấy tin trả lời,
Tôi đã mệt nhiều vì tụng bài thi kia mà…
………
……………………
Sáng sớm vừa mở mắt, nhìn thấy bức tranh trên cửa tủ,
tôi mò ngay chiếc cellphone để xem.. vẫn ko có tin nhắn.
Tôi lại nhấn Calling……
“Ò í e…”
……………
>_<
Và cái âm thanh quái quỉ ấy đã make friend với tôi trong suốt ngày thứ bảy,còn cái điện thoại thì ko rời tôi 1 phút giây nào,
ngay cả khi… đi tắm hay vào toalet. -__-
Điều đáng nguyền rủa là nó nằm im ỉm mà ko hề rung rinh,
như thể nó đang đình công vậy!!
 
 
Chương 36

Và máy cellphone của hắn đã off luôn cả ngày chủ nhật.
……………………
…………
Hôm nay chúng tôi phải thi 2 buổi sáng chiều,
do đó buổi trưa bọn tôi ở lại trường ăn trưa cùng nhau.
Sáng nay, tôi làm bài tạm ổn,
dù chỉ làm có 3/5 câu trongđề thi.. -__-

“Diệu này…”
“Gì?”
“Bà với Kiệt tới đâu rồi?”
“Tới gì? Đang thi!!”
“um… nhưng tuần này hắn đi rồi?”
“Yeah.. tui sẽ tiễn chàng lên đường, lúc đó sẽ trao 1 tín vật. hehe..”

Diệu bắt đầu bày vẽ ra những trò nó sẽ làm,
để “hẹn ước” với C.K hay đại loại là thế. <__<
trong khi điều mà tôi muốn hỏi nó là nó có liên lạc được với hắn ko,
hay chỉ có mình tôi là ko có phản hồi?? ><
“Mà sao khi ko bà hỏi tới Kiệt?”
“Huh?? thuận miệng hỏi dzị thui.” -___-
“Phải ko đó?? hay là…”
“MẤY BÀ THÔI ĐI!!”
Nhỏ Mai quát lên khiến Diệu ngưng bặt và tôi cũng giật mình,
nó đổ quạu do sáng ko làm được trọn vẹn bài thi vì ko kịp giờ..
Phong vội đưa cho nó hộp sữa đậu nành,
và ra hiệu bảo chúng tôi hãy ăn và đừng nói gì nữa.
……
Trước khi vào phòng thi,tôi mở máy gọi tiếp Bodyguard,
và…người bạn của tôi lại chào đón tôi – Ò í e..
Arghhh!!
……………
Vừa thi xong, tôi chạy nhanh về nhà,
bay vô phòng lôi giấy tờ gồm hộ chiếu và vé máy bay..
tôi sẽ đem qua trả cho hắn. Yeah… 1 cớ hay..
để xem hắn đang chơi trò gì với tôi ???
..
Sau khi nấu xong bữa chiều cho dì Út,
tôi thay áo đi ngay mà vẫn chưa ăn…
tôi đã ko còn đủ kiên nhẫn nữa.
Nhìn thấy lá cờ trắng đen đầu hẻm,
tôi nghe nhịp tim mình bắt đầu nhói và đập căng như muốn nổ ra.
Và khi tiếng kèn đám ma vang lên mỗi lúc một to,
tôi thực sự cảm giác bước chân nặng chịch.
…C.K?!! KHÔNG THỂ NÀO??!!!
………………
Trước mặt tôi.
Căn nhà tường vàng nhạt có nhiều người ra vào..
Chú hôm trước-cậu của hắn, mặc bộ đồ tang trắng đang tiếp đón khách khứa,
vợ chú-mợ hăn- thì đang la rầy 2 đứa bé..
Where’s my bodyguard??? WHERE’S HE??

ko cần biết mình là khách, tôi cứ chạy bổ vào thẳng trong nhà, nơi đặt chiếc quan tài lớn,trong sự ngơ ngác của nhiều người..những người cũng mặc đồ trắng,nhưng tôi ko hề gặp lần trước.

Phew… Tấm ảnh trên quan tài..
Là bà. Bà hắn. Bà cười dịu hiền…
Cháu xin lỗi bà, ôi …cháu thực sự xin lỗi bà…
nhưng cháu đã thở phào khi biết người nằm trong đó là bà. TT__TT

“Cháu tìm ai?”
“Cháu.. cháu..C.K..”
“C.K???”
Một cô bới tóc hỏi tôi và thắc mắc với 2 chữ C.K..
tôi ngó quanh quất, và nhìn thấy..
cái đầu bù xù quấn 1 vòng khăn tang đang cúi thấp góc sau quan tài.
Tôi chỉ về hướng đó, và cô ấy như hiểu ra.

“Bạn của Kiệt?”
“Dạ..”
“Ừ..cô bé này là bạn gái thằng Kiệt. Tuần trước vừa đến đây.”
Cậu của hắn tiến tới nói hộ tôi khi tôi còn đang lúng túng,
cô bới tóc gật đầu và đi làm việc của cô ấy..châm mấy bình trà.
“Cháu xin lỗi…cháu ko biết bà mất. cháu..ko mua gì tới cả. T__T”
“Ko sao.. cháu đến thắp nhang là được rồi. Thấy cháu, hẳn bà rất vui…”
“Sao bà đi đột ngột thế ạ?”
“Bà bệnh nhiều năm rồi…”
Tôi đến thắp nhang với sự giúp đỡ của chú ấy..
còn mắt tôi thì cứ liếc mãi về chỗ cái đầu của hắn, nãy giờ ko hề ngẩng lên.
Tôi lạy trước quan tài theo nghi lễ,
thì cái đầu ấy cũng lạy đáp trả tôi!! O__o
Hắn…
“Kiệt nó thức trắng 2 đêm liền rồi…”
“Yeah.. cháu ko gọi được cho Kiệt..”
“Ừ..nó buồn nhiều..gần như ko gượng dậy nổi. Lúc nó đến ở đây, nó cũng ko biết là bà bệnh nặng, khó qua khỏi.. Cậu mợ đều giấu để nó đi học xa yên tâm..mới hôm cháu sang về, nó mới biết. Giờ nó đang rất cần cháu.”
“Dạ. cháu hiểu…”
Tôi đến ngồi ở 1 chiếc ghế cách chỗ hắn chừng 3m, chờ đợi.
suốt gần 30 phút, hắn cứ quỳ và cúi đầu như thế…
Vị khách cúôi cùng trong đợt này cũng ra về,mọi người bảo hắn hãy đi nghỉ, đừng quỳ nữa..
Hắn chống tay đứng dậy dù đầu vẫn cúi,
có lẽ do quỳ mãi nên chân hắn đã tê cứng và yếu,
…làm hắn loạng choạng muốn ngã..
tôi vội lao nhanh tới đỡ.
……
Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, ánh mắt thất thần, đau đớn.vậy là từ nãy giờ, hắn ko hề biết sự có mặt của tôi??
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên dãy ghế sát tường..
“Sao ko cho tôi biết?”
“Để làm gì?”
“uh..ah.. ko…tôi đem trả you cái này, you đã quên…”
“Bà tôi mất rồi.”
“Huh? yeah… tôi biết. đừng buồn..”
“Làm sao ko buồn??? Đó ko phải là BÀ YOU!!”
Hắn tự dưng nổi cáu với tôi.. ánh mắt hắn đỏ ngầu..
thực ra tôi tệ nhất là an ủi người khác. Nhỏ Mai bảo,
tôi mà an ủi ai, dễ khiến họ đập cho tôi 1 cái. -__-

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

Thông tin cá nhân

kimthanh_forever
Họ tên: kim thao
Nghề nghiệp: hiện tại là sinh viên
Sinh nhật: : 24 Tháng 12 - 1990
Nơi ở: Hà Nội
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
tôi sẽ mãi luôn bên bạn dù bạn không còn nhớ đến tôi nữa

tình bạn ở mãi trong tim ta
:excited:có phải tình bạn là thứ vĩnh của trên thế giới này

Thời tiết

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

(♥ Góc Thơ ♥)


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - VnVista.com