^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() Tôi nghe thấy nhịp trái tim tôi đập, từ từ lịm đi. Tôi chứng kiến mọi người xung quanh đều nhìn tôi, nhưng riêng anh ta là tôi không nhìn thấy. Người tôi yêu sâu đậm nhất. Nước mắt tôi rơi, người ta nói đó là giọt nước mắt nuối tiếc, là giọt nước mắt người khác không thể nhìn thấy, là giọt nước mắt lưu luyến thế gian. Giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng không nhìn thấy anh ở bên cạnh, tôi rất thất vọng. Lý do mà tôi tự sát, là vì tôi cảm thấy một ngày sống trên đời này, hay một năm đi chăng nữa đều rất mệt mỏi. Tôi sống giả tạo, nhưng bây giờ tôi hiểu ra rồi, vì anh ta mà chết, thật không đáng. Tôi thấy mẹ tôi dường như đang khóc, tôi thấy ba tôi cứ đốt thuốc. Hút thuốc rất có hại. Tôi nghe thấy trái tim tôi đập rộn lên, tôi hiểu rồi, trước mắt tôi là thiên đường, truyền thuyết kể rằng thiên đường không có nước mắt, thiên đường không có ưu phiền. "Sóc, con và anh ta chia tay đi" mẹ cầu xin tôi - anh ta không phải là người tốt không thích hợp với con. Tại sao mẹ lại nói anh như thế? tôi và anh yêu nhau đã hai năm, anh yêu tôi hay không, trong lòng tôi hiểu rõ nhất. Đừng bắt tôi và anh chia tay, làm như thế tôi sống có khác gì đã chết, tôi thực sự không thể rời bỏ được anh. Đừng làm con khó xử, mẹ, làm thế khác nào bắt con đi chết. Chồng, anh vì sao không chịu cố gắng, người nhà em không đồng ý chuyện hai chúng ta, nhưng vì sao anh vẫn vậy? Tính cách của anh, cả con người anh sao không vì em mà thay đổi??? Trước đây anh như thế nào, anh tự mình hiểu rõ. Vì sao miệng nói yêu em mà đến cuối cùng lại không vì em mà thay đổi. Anh bảo em phải làm sao để tin rằng người anh yêu là em. Vì anh, hai năm qua em đã chịu biết bao đau khổ, khóc biết bao nhiêu lần, chịu đựng biết bao mệt mỏi, anh có hiểu, em đối với anh tốt như thế, nhưng anh lại đối với em thế này. Anh cảm thấy bất công với em không ? Em vẫn chưa nói không để anh tìm được, em phải đi rồi, từ nay về sau em để lại vị trí này cho anh. Em gấp lắm rồi, có người nói cho anh rồi phải không, anh có còn là con người không ? Đùa em đủ rồi thì muốn đẩy em đi. Lúc anh không có tiền anh biết đến tìm em, lúc đó biết đến xin em, em từng nói với anh, đừng đến làm tổn thương em. Anh vì sao vẫn vậy, lẽ nào yêu anh là sai sao ? Chồng, đừng đến, bố em bây giờ đang buồn phiền. Em lúc này vẫn chưa lấy anh, anh thì đối với em như thế, thực sự nếu đợi đến sau khi kết hôn xong thì sẽ không biết thế nào, mẹ em không đồng ý chuyện hai chúng ta, lúc em khen anh với mẹ, nói anh tốt với em thế nào, em vẫn còn là con người phải không? được, em để anh thấy, cho dù thế này, kể cả em chết đi, em cũng sẽ không ở bên anh, tôi nói rất xúc động. Được, em nhanh lên một chút, sau khi em chết tôi sẽ tìm một người đẹp thay thế chỗ em, thân hình em quá khổ, tìm đến tôi, em đã đem hết niềm vui của tôi đi ! anh ta nói một cách tức giận. Thực ra tôi không phải là không rời xa được anh ta, tôi bởi anh ta mà ba lần phá thai, mỗi đứa trẻ đều là cốt nhục của tôi, tôi thích trẻ con, nhưng chưa đủ tuổi, cho nên không thể có con. Tôi phải đem phá. Những lần anh ta đối với tôi như thú vật, mỗi lần tôi đều nhẫn nhịn. cứ thế hết lần này đến lần khác, nhưng vô dụng, trái lại càng khiến anh ta tệ bạc hơn với tôi. Ngoại hình tôi không bắt mắt, vóc dáng cũng không đẹp như người ta, chỉ là gia đình tôi khá giả. Gia đình anh ta rất nghèo, nghèo đến mức cái gì cũng không có, mỗi lần bất kể làm việc gì đều là tiền tôi bỏ ra. Chỉ cần anh tốt với em, cho dù phải chi ra khoản tiền lớn đến đâu cũng đáng. Thế nhưng ... Người ta nói em hèn hạ, nói em không thể rời xa anh. Em tự nghĩ, đúng, em không thể rời xa anh. Nhưng em cũng có lời oán giận. Cho dù không thể rời xa, cũng chẳng thể làm gì hơn, em phát hiện anh vốn không yêu em. Bên em hai năm, mỗi lần cãi nhau luôn là em bắt đầu, mỗi lần cần tiền đều là em trả, người ta vẫn nói, hai người cãi nhau, người nói trước là một vị thiên sứ, em đã làm thiên sứ hai năm nay, hai năm qua đi, nhưng thiên sứ rồi cũng sẽ mệt, em rất mệt, em cần tìm một nơi để em có thể suy nghĩ, có thể yên tĩnh, nghỉ ngơi sau hai năm. Tôi đi đến hiệu thuốc, mua hai vỉ thuốc an thần, mua hai lon bia, đến bờ biển, nơi mà tôi muốn đến nhất. Ở nơi đó tôi khóc rất to, khóc hết lần này đến lần khác, mở bia, hét một tiếng thật lớn, Trương Vân, để em nói lần cuối cùng, em yêu anh. Xin lỗi, em chỉ có thể ở thiên đường đợi anh. Bởi vì nơi đó rất yên tĩnh. Tôi nhìn cha mẹ tôi đang khóc rất đau lòng, lúc đó, không nhìn thấy anh tôi cũng rất đau lòng. Có lẽ tôi không đáng vì con người như thế mà chết. Nhưng nó đã thành sự thực rồi. Không thể thay đổi được nữa. Thân thể tôi càng lúc càng nhẹ, tôi bay đến nhà của chúng tôi, thấy anh ta đang ngủ, chăn bị đạp ra một bên. Để tôi lần cuối cùng đắp chăn cho anh, tôi bình tĩnh nói. Tôi đi vào giấc mơ của anh ta, để xem anh ta đang nghĩ gì. Đó là đêm cuối cùng tôi ở lại nhân gian. Tôi đi vào giấc mơ của anh rồi, thì tôi rất hối hận, như thế tôi sẽ không an tâm ra đi, nhìn thấy giấc mơ của anh rồi thì tôi khóc, anh đang nói, vợ, anh yêu em, kỳ thực nói ra trái tim tôi rất mềm yếu . Anh vì sao phải rời xa em. Tôi nhìn thấy anh đang khóc, những giọt nước mắt của anh rơi trong lòng tôi, tôi không thể chịu đựng cú sốc như thế, thoát khỏi giấc mơ của anh, tôi nghe thấy anh gọi tên tôi, anh đang khóc, nhắm mắt khóc. Anh nói, xin lỗi, anh hại em rồi..... Em sai rồi, chồng, em sai rồi. Vốn dĩ anh yêu em như thế tại sao không nói, lúc em sống sao anh không nói, nước mắt của tôi chảy mà không thể dừng lại. Bây giờ nói thì đã muộn rồi, em chỉ có thể đợi anh ở thiên đường, một mình đợi anh, anh đến rồi chúng ta sẽ lại yêu nhau. Tôi bay ra khỏi phòng, đi qua chiếc cầu mà mỗi một con người đều sẽ phải qua, cầu nại hà. Mộng bà bà vừa cầm bát canh vừa nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn anh, tôi không muốn quên anh, thế nhưng, đó là việc tôi phải làm. Bà bà nói với tôi, nếu như chúng tôi thực sự có duyên phận, kiếp sau sẽ gặp lại. Tôi tin lời bà bà. Tôi uống canh xong, bay lên thiên đường ... Thời gian ở đây, tôi luôn phát hiện có những đồ vật tác động đến tôi, khiến tôi mất tự chủ mà nhớ lại ngày trước. Tôi nhớ đến anh, Trương Vân, anh là người em yêu suốt đời này, anh sống tốt không?, vui vẻ không? quên em rồi phải không? em nghĩ anh không biết, được rồi, để chúng ta hẹn ước ở thiên đường, đây là nơi thích hợp nhất cho chúng ta, là nơi yên tĩnh nhất. Anh thân yêu, chồng, em ở thiên đường đợi anh. Đợi anh, vĩnh viễn đợi anh. Em sẽ không tiếp tục sai lầm, là vì em biết người anh yêu là em, như thế là đủ lắm rồi, đủ rồi, em sẽ mãi yêu anh, vì đó là lý do khiến em có thể chờ đợi anh, đó là lý do khiến em vượt qua tất cả để đợi anh. Dù chồng chéo, bài hát này, tự nó buồn, tự nó khóc ..... Có những thứ mất đi rồi người ta mới biết là nó quý giá ![]() Năm ấy, trước mùa hoa anh đào, anh quyết định sửa lại ngôi nhà cũ của mình. Ngôi nhà không được cải tạo đã mười năm nay. Bức tường là những vách gỗ xếp lại. Anh xé tấm vách cũ, giữa hai bức vách lộ ra một khoảng trống nhỏ... Phá bức vách phía ngoài, anh phát hiện một con thằn lằn đang mắc kẹt trên bức vách còn lại. Con thằn lằn không may đã bị đinh đóng vào chân. Đang định rút đinh ra, anh chợt thấy nó còn động đậy. Còn sống! Chẳng bình thường chút nào, con thằn lằn đã bị đóng đinh suốt mười năm! Thoáng chút nghi ngại cho con vật xấu số, rồi anh chợt thấy tò mò. Chuyện gì đã xảy ra? Con thằn lằn sống sót dù đã bị đóng đinh, mười năm. Mười năm trong cái hốc tối tăm ấy. Làm sao nó có thể vẫn sống trong hoàn cảnh như vậy? Không ăn, không di chuyển nổi một bước. Sự việc bất thường làm anh quên dỡ nốt bức vách còn lại, cứ thế quan sát con thằn lằn đang bị đóng đinh, không nguôi tự hỏi: “Bằng cách nào…?” Rồi anh cũng lý giải được. Quan sát một lát, không biết từ đâu đến, một con thằn lằn khác xuất hiện, mồm ngậm thức ăn. Thì ra suốt mười năm qua, thằn lằn đóng đinh sống xót được vì có một người bạn đã không ngừng nghỉ mang thức ăn đến cho nó. Liệu thằn lằn có tình yêu hay không? Anh cũng không rõ nữa. Nhưng sự kiên trì, kiên cường của hai con vật bé nhỏ ấy không khỏi làm anh suy nghĩ. Có phải đó là tình yêu? Anh vẫn tin chỉ tình yêu mới có thể mang lại sức mạnh, sức bền bỉ, và sự tự nguyện lớn lao đến vậy. Con thằn lằn gặp rủi ro kia liệu dám nghĩ tới ngày có kẻ nào đó sẽ tháo đinh cho nó hay không? Thằn lằn đưa thức ăn cho bạn trong suốt mười năm liệu dám nghĩ tới ngày bạn được tháo đinh để đền đáp mình hay không? Một tình yêu không biết mệt mỏi, không biết đến đòi hỏi chính là lý do khiến điều kỳ diệu xảy ra. Anh sẽ còn nhớ mãi câu chuyện này để nhắc mình nếu một ngày nào đó cảm thấy nản chí trong tình yêu. Trên 1 quả đồi đầy hương thơm và cỏ lạ . Có 1 con người đang tận hưởng sự vui sướng khi nhìn ngắm cánh diều mình thả đang bay vút giữa mây và gió. Bầu trời thật đẹp, cao và trong xanh . Từng đợt gió nhẹ nhàng nâng cánh diều bay lên ... Con người phía dưới càng lúc càng hạnh phúc càng thích thú giống như đang được bay cùng cánh diều ... Bỗng bầu trời xám lại, gió mạnh bắt đầu nổi lên ... Con người nghĩ đơn giản chỉ là 1 cơn giông sẽ mau chóng qua thôi ... Nhưng gió đã quá mạnh...
Con người : Ta đùa 1 chút với cơn gió . ta nghĩ nó ko đủ mạnh để kéo mất cánh diều của ta đi ... khi gió càng mạnh mẽ ta đã biết điểm dừng ... như có lẽ đã muộn ... Ta cố kéo dây lại , kéo diều về với ta ... nhưng ... ko! sợi dây mỏng manh kia ko đủ để ta giữ diều ở lại .... ĐỨT ! sợi dây mỏng manh đó đã đứt ... Diều đã bay theo cơn gió mỏng manh rồi ... xa con người ... xa thật rồi Diều : Một cơn gió mạnh đến , ta muốn bay theo gió để tận hưởng cảm giác tự do. ta muốn thoát khỏi con người . Bay vút lên bầu trời . Diều bỏ con người bay theo gió ... Cơn gió mạnh: Ta muốn diều bay theo mình cùng nhau tận hưởng cảm giác tự do , phiêu lưu giữa mây và gió .Ta ko còn cô đơn ... ta có diều... Con người : Ta chỉ còn biết hướng lên bầu trời xám xịt luyến tiếc , vì đã cố giữ nhưng diều vẫn đứt dây Diều vẫn bay mất... Có ai nghĩ rằng 1 lúc nào đó , khi cơn giông đi qua , cơn gió ko còn mạnh mẽ để đưa diều bay cao nữa thì diều sẽ ra sao ? Diều sẽ rơi xuống đất , và lúc đó nếu ko có con người liệu diều có còn bay được nữa ko??? Thấy truyện là lạ
... cho đến 2 câu kết ... ************************************************* San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai, mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hoá huyện. Giọng bên kia máy hơi đứt quãng, nhừa nhựa: - San ơi! San thở cái phào: - Chuyện gì đó, Phương? - Anh nhớ em. - Ừ! - Nhớ thiệt. Anh thương em thiệt là thương. San nhăn mặt: - Đang tập thoại đoạn kịch nào vậy? Nói cứ y như thiệt. San nghe Phương thở ngắn, rồi lặng đi, rồi thở dài: - San nhớ uống thuốc nghen! - Trời đất, bệnh gì mà uống? - Dặn trước, mai mốt bịnh thì uống. Mai mốt bịnh, anh không dặn nữa. - Trời đất – San bật cười - Không còn nữa em thôi nghen. - Ừ … thôi. Vĩnh biệt. Anh từ giã em, anh chết. Anh thương em nhiều lắm thiệt mà, San. San nhún vai, gác máy. Chị quay ra. Sao vậy ta? Phải mười năm trước, nghe được câu này của Phương, thể nào San cũng cảm động phát ứa nước mắt luôn cho mà coi. Bây giờ, nghe buồn cười không chịu được. San nghĩ, tay Phương nầy hôm nay chắc rảnh rang, đem cả chuyện chết chóc ra đùa. San nhận dựng một vở kịch cho nhà văn hoá huyện để đưa đi dự liên hoan văn hoá quần chúng toàn thành. Chị đã bỏ nhiều sô diễn ở thành phố. Không hiểu vì sao mình làm vậy. Có thể vì trả cái nghĩa ngày xưa, từ nơi này chị đi lên hoặc có thể chị muốn thay đổi không khí. Vì vậy mà chị bỏ cả máy di động ở nhà. San và đám diễn viên đã tập đến đoạn kết. San làm việc cật lực, giọng khàn đi. Chị không có trong tay những diễn viên nổi tiếng, hiểu nghề, điều đó làm cho công việc của chị càng khó khăn hơn. Nhưng họ truyền cho chị niềm hứng thú từ cách diễn chân chất, mộc mạc, từ sự lăn xả bất chấp nhọc nhằn. Nhìn họ, chị nhìn thấy mình mười năm trước, đầy đam mê, khát vọng nhưng khờ dại, ngây thơ. Mười năm trước, San gặp Phương cũng ở đây. Phương nổi tiếng và tấp tểnh làm đạo diễn. San gọi Phương là thầy. San ngưỡng mộ Phương thiếu điều chiêm bao cũng thấy. Con người Phương hết thảy đều phiêu lãng, phong trần. Tóc dày lấp loáng bạc, hơi dài, mái trước vuốt ngược ra đằng sau. Thành ra đám tóc đó không bám vào đâu được, nó nằm bồng bềnh. Mắt Phương sâu róm (San tin rằng người nuôi tóc dài, móng tay dài sẽ yêu một tình yêu lâu dài). Miệng Phương cười khinh bạc. Nón quay ngược ra đằng sau. Quần áo bụi bậm. Móng tay dài. San hồi đó hay cười, hay nói líu lô. Hồn hậu, trẻ con. San trầm trồ: - Làm nghệ sĩ nổi tiếng chắc sướng lắm hen, thầy? Phương cười: - Không, họ tội nghiệp lắm. À không, Phương đính chính lại, có một vài người tội nghiệp, như tôi. San cười khì, “em không tin đâu, thầy sướng thấy mồ”. Phương bảo, khi nào San trở thành người nổi tiếng rồi San sẽ tin. Có lẽ, Phương là người đầu tiên nhìn thấy tài năng nghệ thuật tiềm ẩn trong San. Ba năm sau, San khẳng định mình trên sân khấu thành phố. Rồi y như lời của Phương, San bắt đầu thấy tội nghiệp mình. San sống rất mệt mỏi vì không phân biệt nổi đâu là sàn diễn, đâu là cuộc đời. San thương Phương nhiều, nhiều lắm. Phương thì lúc nóng, lúc lạnh, lúc xa, lúc gần. Âu yếm nhau trên sân khấu, bước xuống hậu trường Phương than mà giọng chao chát nghe khẽ như hơi thở, “ước gì tôi nắm được tay em”. San chìa tay ra, cười, thì có ai cản đâu. Phương nhăn mặt, ”Tôi mà chạm vào người em thể nào tôi cũng lạc lòng”. San cười mà lòng nghe xót xót, như chừng Phương khao khát yêu mà không dám yêu, khao khát sống mà không dám sống. Phương trả lời phỏng vấn báo Sân khấu rằng: ”Tôi thèm hạnh phúc nhưng không cho phép mình hạnh phúc. Một tâm hồn đầy đủ sẽ không thể diễn được một tâm tư giằng xé. Vì nghệ thuật, tôi hy sinh cả cuộc đời mình.” San biết rằng đó là lời anh dành cho San. Nó cực đoan một chút. Có nhiều người hạnh phúc vẫn diễn rất hay. Nhưng diễn như ma ám, như điên, như say như Phương thì chưa một người nào làm được. Ở bất cứ vai nào, anh cũng diễn bằng sự giằng xé, bằng sự khao khát bị kìm nén. San vẫn còn nhớ tháng hai năm chín mốt, sân khấu thành phố dựng vở “Đèn không hắt bóng”, khi xua đuổi người yêu – San, viên bác sỹ cao ngạo, tội nghiệp của Phương đã lặng người quay đi, rơi nước mắt. Giới phê bình đánh giá khoảnh khắc xuất thần đó của Phương bằng hai từ “quái kiệt”. Lâu lâu, linh cảm hỏi San, có phải những giọt nước mắt ngày xưa ấy phải chăng dành cho mình. San bắt đầu tập quên có Phương trong cuộc đời. Đó là lúc tự dưng San thấy mình kiệt sức. Cứ chịu đựng một vài lần như San đi rồi biết. Diễn xong Phương rủ San đi ăn cháo gà, San rối rít tẩy son phấn, ùa ra cửa, Phương đã về rồi. Phương hẹn lại nhà San chơi, San thắp đèn ngoài cổng ánh ỏi chờ cả ngày, Phương không tới. Gọi tìm Phương, Phương hỏi “Ủa, tôi có hứa sao?”. Từ Phương, San rút ra kinh nghiệm, thay vì phải ngồi nghĩ ngợi điên cái đầu, lời nào thật lời nào giả, tách bạch rõ ràng ra, mệt lắm, thôi đừng tin nhiều, hy vọng nhiều đỡ thấy thất vọng, mất mát. San sống như vậy riết rồi quen. Không tâm huyết, kỳ vọng vào cái gì, không mơ một xa vời, không rút ruột ra tin ai, yêu ai. San thấy mình không vịn vào ai để sống và cũng không sống vì ai. San sắm sửa được cái vẻ lạnh lùng, khinh ngạo. Không còn nghe đau xót khi ngửi thấy mùi rượu , mùi thuốc lá phả ra nồng nàn từ Phương, không buồn khi Phương cà rỡn, âu yếm với cô gái khác, không nhớ khi một tuần chẳng gặp nhau. Thực lòng, chị nghĩ, Phương vẫn còn đó chớ mất mát đi đâu. Chỉ có lần, tim San thót lên nhói một cái khi thấy Phương ôm một nam diễn viên trong bóng tối. Ánh đèn sân khấu đã tắt. Có lẽ Phương thấy cô đơn lắm. Thương chút đó rồi thôi. Khi quên mất tiêu con San ngày xưa, về đây, chị bỗng gặp lại mình. Buổi tập sáng San cho diễn viên nghỉ sớm, bụng San hơi cồn cào, San đổ thừa tại mình đói. Giờ nghỉ trưa, San không ngủ được, bồn chồn chờ đến đầu giờ chiều. Chị muốn lao vào làm việc ngay để quên một chuyện mơ hồ nào đó. San lại có điện thoại. San nhấm nhẳng nghĩ trong lòng, “Đâu có bao nhiêu người biết mình đang ở đây?”. Nhấc máy, giọng Ngạn, ” San ơi, đang ở đâu vậy ?”. San cười: ”Gọi tới đây rồi mà không biết à? – San lấy giọng nghiêm khắc – Mình đang ở “ngoài vùng phủ sóng”. Giọng Ngạn hơi run rẩy, “San à, Phương chết rồi ”. San cười ngằn ngặt. "Ừ”. “Thiệt mà”. ”Ừ”. “San về ngay nghen”. San dập máy. Xuống sàn tập, San dựng cảnh cuối của vở. Trúc, cô diễn viên đóng chính đang cố khóc để diễn cảnh cô con gái hư hỏng thương tiếc người cha vừa qua đời. San không nói khái niệm, định nghĩa gì hết, chị bảo: - Em phải xuống nước mắt thật mềm, không có loại nước mắt nào dịu mềm bằng nước mắt chảy ra từ lòng hối hận. Trúc khóc lại lần thứ hai thì San lại có điện thoại. Bên kia máy là Mai, ngườI gọi có khác nhưng nội dung không khác. Mai bảo, Phương chết rồi. San vẫn ừ hử nhưng đã thôi cười. Vì bực mà thôi cười. San tự hỏi, bữa nay là ngày gì vậy nè. Đám học trò diễn ồ lên, ”Bữa nay là ngày Cá Tháng Tư, người ta được quyền nói dối thoải mái mà chị”. San bật cười. Xem lại ngày hiển thị trên đồng hồ, ngày Một Tháng Tư. Cha mẹ ơi! Ngày này, năm ngoái, cũng đám Ngạn, Mai báo Phương chết. San thiếu điều lộn ngược ruột gan chạy lại nhà Phương, nhìn thấy Phương đang sân sẩn ngồi Karaoke, San tức không há miệng nói được tiếng nào. Phương biết chuyện, Phương nhìn San lâu lắm.”Tôi vẫn còn ở trong trái tim em sao?”. San bật cười, gờn gợn hỏi lại mình câu ấy. Nhìn Phương cười cười, chắc Phương lại nói chơi. Bởi vì, San và Phương ai lại không diễn một vai trong cuộc đời này. Nhớ chuyện năm ngoái, San đinh ninh, năm nay mình sẽ không bị lừa nữa đâu. Nhưng chỉ lát sau, San có điện thoại. Lại cồng cộc chạy lên hai mươi bốn bậc thang, San nói trước “Đừng giỡn nữa mà”. Nhưng bên kia máy là đạo diễn Lưu, San giật mình hỏi lại.”Có chuyện gì không thầy?”. Thầy Lưu bảo, Phương chết rồi. San biết thầy mình không bao giờ đùa. San đứng sững trong văn phòng nhà văn hoá. Một nhân viên trong phòng gọi San rất to, San tuyệt vọng đẩy cửa, nhưng cánh cửa vẫn im lìm. Có tiếng người nhắc, hãy kéo cửa về phía sau. San chen ra. Trúc dẫn xe máy đưa San ra cổng. Trúc dặn chị chạy phải thiệt cẩn thận, đường đây về thành phố thì xa, đẩy trổ ra ngã tư là quốc lộ, xe cộ nhiều ghê lắm. San chạy đến ngã tư. Chị không biết ngả nào về thành phố. Chị chống chân xuống đường giữ cho chiếc xe được thăng bằng. Một nỗi gì đó chợt ứ đầy trong chị, muốn khóc mà không khóc được. Bao nhiêu nước mắt đã dành cho vai diễn, cho công chúng hết rồi, chị không còn giọt nào cho mình. Chị hiểu rằng vậy là vai diễn cuộc đời mình vừa hoàn tất. Bình sinh, không lúc nào chị hít thở, chị hoá thân mà trong chị không có một tình yêu cũ, không có Phương. Nó chìm lặng giữa muôn ngàn nỗi đau, nỗi thương tổn yêu thương chẳng được đền đáp bởi yêu thương. Lòng chị dửng dưng bởi Phương bao giờ cũng còn ở đó. Nhưng bây giờ Phương mất rồi, mất thật rồi. Sẽ không còn được thấy Phương phong trần, mệt mỏi, không nhìn thấy Phương cười, nghe Phương nói… Sẽ không được ôm Phương trong vòng tay dù chỉ là vai diễn. Chị dấn ga cho xe vọt lên và nấc nhọc nhằn. Đã có nước mắt. Chị thấy trước mặt mình nhoà đi, kiệt sức, chị gục xuống giữa đường. Con đường Trúc dặn, xe cộ nhiều lắm. Ở nhà Phương, bọn Ngạn, Lưu tụ lại đã rất đông, họ đang chờ đoạn cao điểm nhất của một ngày vui. Nhà Phương dọn dẹp sạch sẽ, trang hoàng lại. Không còn vỏ bia lon lổn nhổn, tàn thuốc lá bết vào bàn chân. Phương ngồi trên băng đá trước nhà, chỗ nầy khi San về, anh sẽ thấy San trước tiên khi chị vòng qua nhà ông già dân phố ở góc đường và rẽ vào đây. Anh sẽ tặng một bó hồng đẹp nhất cho San và nói với San rằng, mười năm, anh hy sinh San cho nghệ thuật là một điều không công bằng, rất không công bằng. Bởi San là tất cả cuộc sống của anh. Lẽ ra anh không nên đùa như thế nhưng trò đùa mới có ý nghĩa làm sao rằng một người đã sống lại vì tình yêu một người. Nhưng San đã không bao giờ về nữa. Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm. - Nguyễn Ngọc Tư - ************************************************* Ước mơ
Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi trò cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa phi vòng vòng, tấm lưng nhỏ oằn cong. Mẹ nhìn rưng rưng nước mắt. Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi: - Sao con không đổi làm chủ ấy ? Đứa trẻ bảo: - Con thích cưỡi ngựa thật chứ không thích cưỡi ngựa người. Mẹ ừ mà lòng chạnh xót xa. Nó - Thanh Hải - Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn Lẽ đời - Nguyễn Vũ - Gánh bún vỉa hè của bà thật đắt. Khách không đủ chỗ ngồi, chen chúc, nhường nhau, chờ đợi - vậy mà chẳng phiền ai. Cảm thông cảnh quán tạm, mọi người đều vui vẻ để được tô bún Huế nức tiếng ngon. Con cháu phát triển nghề, mở cửa hiệu khang trang. Đến quán toàn những người sang trọng. Nhưng thay cho những câu đùa, nụ cười, ánh mắt sẻ chia mỗi khi bún trễ, lát chanh chẳng tươi, đĩa rau muống ít giòn là thái độ khó chịu, mày cong môi cớn của khách. Những lúc như thế bà ngậm ngùi nhớ cái…cảnh xưa |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|