^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Hương Ngọc
![]() 1. Đám cưới Phiên, tôi rủ Minh cùng đi, cũng gọi là hình thức ra mắt với lũ bạn. Đám bạn của tôi bao giờ cũng cho ý kiến nhận xét vô tư lắm. Hãnh diện đi bên anh, cảm giác mình như một đứa bé gái được mẹ sắm cho một bộ quần áo mới, tôi hồi hộp nhìn lũ bạn, chờ xem bọn chúng chấm điểm. Lũ con gái kháo nhau: - Đẹp trai nhỉ. Bọn con trai lại bảo: - Thế là bọn mình đã mất Thuyên rồi. Không phải bọn nó thương tiếc gì đâu, mà chỉ vì nếu tôi có người yêu thì tụi nó không còn biết rủ ai đi cà phê khi có chuyện buồn. Tôi cứ như cái thùng rác của bọn nó. Hễ có chuyện gì hay mới đi công tác về là bọn nó lại đến nhà, lôi tôi ra và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Tôi uống cà phê, bọn nó uống rượu và vứt vào thùng rác những chuyện lăng nhăng lùng nhùng. Còn bây giờ, có lẽ thời gian cho bọn nó chắc cũng bị cắt xén không nhiều thì ít. Ai cũng nhìn tôi bằng cái nhìn hơi khác, chẳng phải vì hôm nay tôi đẹp hơn ngày thường. Chỉ có thằng Cường là bộc trực hơn cả: - Có thật là Thuyên đang yêu không đấy ? Thì sao nhỉ? Có lẽ là nó không ngờ một cục gạch như tôi mà cũng có bồ. Mới quen nhau một tuần mà lời ong tiếng bướm đã vo ve. Điều đó khiến tôi bỗng thấy ngại mỗi khi có việc phải đi ngang con đường vào nhà anh, vậy mà mắt vẫn không thể không lấm la lấm lét nhìn vào căn nhà có giàn hoa giấy vàng vàng trắng trắng ấy. Những lúc như vậy tôi có cảm giác phạm tội ăn cắp của ngôi nhà ấy một cái gì đó giá trị lắm. Mà cũng phải thôi, ai cũng cho rằng tôi không xứng với Minh. Này nhé: cao một mét bảy tám, việc làm ổn định, lương tháng vài triệu, con trai út, anh chị đã có gia đình, tài sản một chiếc Win (tôi leo lên đó được... bốn lần). Với cái lý lịch ngang ấy của Minh, chuyện tình của tôi và anh bỗng trở thành đề tài nóng hổi vừa thổi vừa bán của mấy người ở cơ quan anh. Đàn vịt giời ở đấy kêu to lắm! 2. Minh vừa được thăng chức phó phòng. Tiếp theo là thay đổi. Anh "chảnh" từ cái chức phó phòng "chảnh" đi. Và, đôi khi tôi nhận thấy trong suy nghĩ của anh, tôi không phải là người được việc. Cứ nhìn kiểu nói chuyện của anh thì biết. Huơ tay trái, múa tay phải và cuối cùng là "Em có hiểu không?". Một tỉ lần em có hiểu không như vậy thì lòng kiêu hãnh của tôi bắt đầu lên tiếng. Tôi - con bé vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo tấp tểnh vào đời, gương mặt khờ khờ như thằng Bờm, một cái nhìn thôi cũng đủ làm mình tổn thương, vậy mà dám cả gan nộp đơn vào đài truyền hình tỉnh. Ước ao rồi sẽ có một ngày, tôi vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh, cho anh và đàn vịt giời ở đấy... lé mắt luôn. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi gọi Minh ra, phất phất tờ giấy trước mặt anh với vẻ hí hửng. Anh bảo: - Em lớn rồi, suy nghĩ cho người lớn một chút. Đừng trẻ con như thế. Tôi không là trẻ con. Hình như ý tưởng trả thù này là động lực thôi thúc tôi từ mấy tháng nay. Nhưng mà, để làm được cái việc trả thù trẻ con này tôi phải mất thêm vài năm. Chả biết đến lúc đó, tôi với anh có còn yêu nhau nữa không? Và lúc đó chả biết tôi có còn hứng thú để trả thù nữa hay thôi... Khi cho Minh biết tin tôi chuẩn bị đi làm, anh có vẻ mừng lắm: - Em đi làm anh cũng mừng chứ em cứ như vậy anh cũng chẳng biết phải làm sao. Chẳng biết là anh nói thật bao nhiêu phần trăm nhưng nghe cũng mát dạ. Bắt chước lũ con Phiên, Cầm, tôi cũng bôi xanh xanh đỏ đỏ lên mặt, hân hoan bước vào công việc mới. Ngày đầu tiên đi làm thật chẳng thong thả tí nào, nhất là khi bôi cái thứ xanh xanh đỏ đỏ lên mặt. Vậy mà ai đó lại bảo phụ nữ đánh dấu sự trưởng thành của mình bằng việc trang điểm. Tôi chả tin. Hôm làm chương trình Tết, bận túi bụi đến tận hai mươi chín, tối bảy giờ tôi mới mò về nhà. Tham công tiếc việc. Thằng em tôi bảo: - Không có bà chắc đài truyền hình đóng cửa quá. Còn cha tôi nhăn quá trời, cơn giận của người lớn tuổi bắt đầu bằng sự im lặng. Tôi gọi đó là áp thấp nhiệt đới. Cuống cuồng dọn dẹp, cuống cuồng giặt giũ, tôi tự hỏi con người sao cứ bắt mình phải khổ vì những ngày này như vậy. Nhắm mắt mở mắt, ba ngày xuân đã qua cái vèo, còn hối hả hơn khi người ta dọn dẹp cuối năm. Nó chẳng kịp cho tôi làm mới chính mình. Tôi còn như cũ mèm đi. Còn lũ bạn, chúng há hốc mồm nhìn tôi như một sinh vật lạ. Từ hồi nào đến giờ, tôi chưa bao giờ nỡ bỏ một chuyến đi chơi với bạn bè. Vậy mà mấy ngày làm chương trình tết, tôi biến đâu mất. Sáng ba mươi tết, tụi nó bắt cóc tôi ra quán cà phê. Phiên hỏi: - Có còn nhớ tên họ của mình không? Coi chừng cầm ổ bánh mì mà không biết cắn đầu nào trước bây giờ. Bất giác tôi đưa tay lên đầu, gõ thử cái cốp, thấy đau đau lòng khấp khởi mừng. Chắc cũng không đến nỗi như lũ bạn tôi hù dọa. Còn thời gian nào cho Minh, tôi cứ đi miết, khi cần chả biết tìm ở đâu. Một lần nào đó, anh bâng quơ: - Có mỗi việc là làm cho anh vui mà em cũng không làm được sao? Chỉ có thế thôi cũng đủ cho tôi hiểu rằng mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui nỗi buồn nhỏ bé của anh. Thế rồi, công việc cứ cuốn tôi đi. Phóng sự tiếp nối phóng sự, bản tin tiếp nối bản tin. Ý định trả thù đậm chất trẻ con ngày xưa như tan biến đâu mất, chỉ còn lại một tôi cứ như cái đèn cù chạy vòng vòng với ý tưởng cho chương trình mới. Thỉnh thoảng sực nhớ vội đưa tay lên gõ đầu cái cốp, thấy đau đau chỉ để biết rằng mình vẫn còn là mình. Sáng nay, ý tưởng của tôi đã được duyệt. Tôi như đang ở chín tầng mây, sắp tới chắc sẽ còn bận nhiều. Nghĩ tới cái ngày vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh không còn xa, tôi như muốn cất cánh bay... Và, trong khoảnh khắc ấy, ý nghĩ mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui, nỗi buồn của anh bỗng hiện về... 3. Còn bây giờ tôi ngồi đây. Một mình và chẳng biết phải làm gì với ý tưởng trả thù đậm chất trẻ con của mình khi mà Minh chẳng còn ở bên tôi nữa. Có lẽ khi người ta chán nhau rồi thì một hạt bụi cũng có thể trở thành nguyên cớ. Minh và tôi cũng vậy. Anh xa tôi với một lời giải thích đã được gọt giũa cẩn thận: - Chúng mình không hợp nhau đâu. Mình chia tay thôi. Chỉ có thế thôi, mà tôi thấy đau lòng quá. Và tôi, một phụ nữ da trắng tóc dài với trái tim nhạy cảm như sợi dây đàn, từng tích tắc đi qua tôi thấy rằng mình đang sống trong một thế giới nghiêng. Nghiêng từ tình yêu của anh nghiêng đi... Bọn con Phiên bảo: - Thằng Minh của mày lên chức rồi, đi đây đi đó nhiều, thấy đèn xanh đèn đỏ nên bỏ đèn dầu là phải chứ gì. Tôi mà là đèn dầu á? Không dám đâu, tôi là đèn cù đấy chứ. Mấy tháng nay quay vòng vòng với công việc, lúc ngoảnh lại thì chẳng còn gì... Mỗi sáng tỉnh dậy mới thấy hết cái trống trải của cảm giác đã mất đi một cái gì to tát lắm. Ngẩn ngơ đi ra đi vào, thẫn thờ buồn mất mấy ngày, rồi thôi. Bọn con Phiên chịu tôi ở điểm này lắm, bọn nó bảo còn khuya tụi nó mới sắm được bộ mặt tỉnh queo như vậy. Kệ, đau khổ thì đau khổ nhưng cho hắn biết mình đau khổ thì không bao giờ, nghe chưa! Tôi ừ mà nghe mũi mình cay cay. Chỉ buồn một điều rằng, Minh yêu tôi cơ mà, sao lại mang hết niềm tin của tôi mà đi như thế? Một vài lần nào đó, tình cờ trên đường tôi chợt thấy anh, khi thì đang cười cười với cái di động bên tai, khi thì đang phóng xe đèo theo một con bé nào đó có vẻ mi nhon lắm, cười sáng cả một góc đường. Bọn con Cầm nói đó là người yêu mới của anh. Tôi cười mà chả biết mình cười vì cái gì. Đi qua một cuộc tình bỗng thấy mình người lớn hơn, vững chãi hơn và già dặn hơn rất nhiều. Thì ra tôi vẫn chỉ là một cô bé theo đúng nghĩa của nó - không biết giữ tình yêu cho mình. Nói như Phiên vẫn thường nói: "Tình yêu như cánh chim, nếu không biết giữ nó sẽ bay đi mất". Có lẽ tình yêu của Minh là cánh chim thật, nó đã bay đi đằng nào, chẳng kịp cho tôi nhận ra rằng Minh của tôi cũng giống như một cậu bé, thích được quan tâm chăm sóc. Bây giờ tôi ngồi đây, gom tất cả những gì đã đến, đã qua và đã xa mà săm soi, ngắm nghía. Sao vẫn thấy đau ở phía trái tim. Hột muối mặn trăm năm còn mặn, củ gừng cay sáu tháng còn cay. Vậy mà, tình yêu của Minh với tôi mới đấy đã phai, làm sao mà không đau. Tận trong sâu thẳm của lòng mình, tôi rất muốn quên Minh đi, vậy mà sáng sáng chiều chiều mỗi khi ra đường tôi lại cố gắng tìm trong trăm trăm ngàn ngàn gương mặt, một gương mặt tôi nghĩ là của mình, để rồi mỗi tối đi ngủ chỉ muốn ngủ luôn chẳng bao giờ trở dậy nữa... Chưa bao giờ tôi thấy mình chông chênh như vậy, tựa hồ dựa cây cây ngã, dựa bờ bờ xiêu... 4. Chiều. Chiều rồi. Điện thoại reng tơi bời. Mọi người í ới rủ nhau đi chơi giải trí. Mới đó mà đã hết ngày. Tôi cũng sửa soạn ra về. Ông bảo vệ già đang rị mọ với chiếc xe đạp cà tàng, chào tôi bằng một câu đùa: - Thời gian cứ qua, chẳng kịp cho người già chúng tôi làm được gì cả. Ở tuổi tôi bây giờ có nhiều điều để nuối tiếc lắm cô ạ. Tôi phóng xe đi, cảm thấy mình vẫn còn thời gian để nhặt về một lời khuyên. Đôi khi nó cũng giúp tôi vượt qua những ghềnh thác của chính mình. Tôi chưa từng biết rằng khi cuộc tình kết thúc, người ta lại đau lòng đến vậy. Lòng kiêu hãnh làm tôi đau nhiều hơn tôi tưởng. Thế mà nó lại không cho phép tôi khóc... Và lũ bạn của tôi lại đến, lôi tôi ra khỏi mớ lăng nhăng lùng nhùng đó và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Bọn nó uống rượu, tôi uống cà phê. Vẫn như xưa nhưng tôi bây giờ đã khác nhiều với ngày xưa. Dạo này tôi bỗng thèm nghe nhạc Trịnh, để ru tình, ru mình. Uống cà phê, mê nhạc Trịnh - có lẽ tôi sẽ trở thành một con người khác, nhẹ nhõm hơn, thánh thiện hơn. Mỗi ngày tôi sẽ chọn cho mình một niềm vui. Niềm vui tiếp nối niềm vui, tôi sẽ quên Minh mau thôi. Và tôi lại lao vào công việc. Đôi lúc cũng ngu ngơ hỏi lòng, có phải là để chứng tỏ mình với người ta không mà sao mải mê thế. Rồi buồn. Ước ao có một ngày nào đó, tôi lại đứng trước mặt Minh để nghe anh nói rằng: "Ở tuổi anh bây giờ có nhiều điều hối tiếc lắm", như ông bảo vệ già cuối đời mãi nuối tiếc những điều đã qua. Đôi khi người ta cũng không biết rằng mình đã ném đi cục vàng để nhặt về cục đất. Nhưng ước ao của tôi cũng chỉ dừng lại ở đó. Mấy mùa xuân đã qua rồi mà sao tôi vẫn còn thấy đau ở phía trái tim. Ừ, còn buồn, còn đau, còn muốn chứng tỏ mình có nghĩa là còn yêu anh ư? Lũ bạn của tôi vẫn nói nói cười cười. Ông bảo vệ già vẫn rị mọ với những nuối tiếc của tuổi già. Và tôi, mấy năm qua rồi, Minh của tôi chắc gì còn nhớ đến một mối tình đã trôi qua, vậy mà tôi vẫn cứ mãi nhọc lòng với một vết thương. Quân tử mười năm trả thù vẫn còn kịp. Mong rằng chưa tới mười năm thiên hạ đã thái bình... Truyện ngắn của Phan Triều Hải
Chưa kịp đọc hết trang thì không thấy mèo đâu nữa. Anh vẫn hay nhầm con mèo với tấm thảm len vẫn thường đặt ở chân bàn, nhưng dưới đấy giờ trống không. Ở Sài Gòn, chẳng bao giờ có khái niệm một tấm thảm len trải sàn là như thế nào, để làm gì. Nhưng ở đây thì khác. Cuối mùa đông trước, trời ấm dần nhưng anh vẫn giữ những tấm thảm trải sàn vuông vức làm bằng sợi nhựa tổng hợp cho đến mùa hè. Với anh thì dưới hai mươi lăm độ là lạnh, dưới hai mươi độ là lạnh quá, và dưới mười lăm độ là quá lạnh. Ở đây có gào to lạnh quá cũng không biểu cảm bằng chỉ một từ: rét. Nhưng hai mươi lăm độ bảo là rét thì không ổn. Thế nên trong trường hợp này, với một cá thể Nam đang lưu lạc Bắc, thì sự lằng nhằng trong cách biểu đạt của hai miền lại thích hợp. Từ nơi nhiệt độ trung bình lúc nào cũng từ ba mươi hai đến ba mươi tám độ, việc đầu tiên anh phải học khi ra đây, đó là biết quan tâm đến thời tiết. Mỗi đêm vào quãng bảy giờ bốn mươi hay mười giờ tối, anh ngồi trước máy truyền hình, kiên nhẫn vượt qua đống quảng cáo lổn ngổn để đến được với chương trình dự báo thời tiết. Cũng bắt đầu từ năm ngoái, chương trình này có người dẫn trực tiếp. Ban đầu chỉ là các cô xinh xinh, nay đến các cô biết làm việc. Bao giờ chơi với người biết làm việc cũng được bền lâu. Giờ thì anh không có gì phản đối những cô này; không chỉ đẹp mà còn cao ráo, nói rõ lời, bàn tay thong dong đưa ra luôn đúng vào vị trí những cơn bão tràn đến. Từ cuối tuần tới, sẽ có gió mùa đông bắc. Điều đó có nghĩa là, hai bàn chân nửa đêm bỗng lạnh. Lạnh dần lên. Kinh nghiệm cho thấy việc giữ ấm hai bàn chân cực kỳ quan trọng, không thì bủn rủn cả người. Nhưng với anh thì một mùa qua nhanh cũng như một ngày. Chưa kịp để ý thì áo bông dày đã xếp vào tủ, chăn bông rút ruột buộc dây, chỉ giữ lại vỏ. Mùa hè, thảm trên sàn bốc mùi nằng nặng. Hai bàn chân trần đi lại trong nhà hôi như thể mang mỗi một đôi vớ suốt tuần. Nhưng anh không cảm thấy gì, không ngửi thấy mùi gì cả. Đơn giản là chân đã quen đi trên sàn êm. Đầu mùa thu, Khanh bảo: - Thế mà anh chịu được à? Cho dù sống tạm cũng phải sạch sẽ chứ. Và thế là cô bóc tất cả thảm lên, đánh thành cuộn, phơi trên sân thượng. Khanh cứ thấy nắng là như thấy vàng. Mà nhất lại là thứ nắng khô của mùa thu. Như vậy là anh đã sống trọn bốn mùa ở Hà Nội. Nay đã có thể nói, trong bốn mùa ấy, mùa đẹp chỉ có thể tính bằng từng ngày một. Mùa đông lạnh giá. Mùa xuân ẩm thấp. Mùa hè oi bức. Và mùa thu. Chao ôi mùa thu khô hanh, môi nứt nẻ cả ra. Nhưng mùa thu phơi phóng thì tuyệt. Có những ngày tuyệt vời để chuẩn bị cho mùa đông. Nhờ Khanh lên thăm mà mùa đông này đã khác. Thảm sạch. Thơm. Và không chỉ có thế, lần này cô còn mang theo một con mèo. - Để anh ở một mình đỡ buồn. o0o Không ai có thể sống cùng với anh được. Nên mới cần một con mèo. Khanh nói thế khi mỉm cười khép cửa lại. Cô là người chu toàn, bao giờ đi về cô cũng không yên tâm, chừng một giờ sau cô sẽ gọi điện hỏi xem anh ăn uống thế nào, có vấn đề gì không. Cô có khả năng chỉ cần nghe giọng anh qua điện thoại là có thể chẩn đoán được tình hình hiện tại; vui buồn, gầy béo hay có trục trặc gì về đường ruột không. Chính vì những cuộc điện thoại hỏi han ấy mà bao giờ cô cũng quay lại, và ở lại. Nhưng lần này, khi đem theo một con mèo, bảo gửi anh nuôi cho đỡ buồn, thì anh linh cảm được rằng đây là lần cuối. Khanh bảo, giờ thì cô thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, vì dù sao anh cũng không còn một mình. Hãy còn con mèo ở đấy, tự chăm sóc nhau. Và cô đi. Như mọi lần anh không cản, không nói gì. Khanh sẽ đi đây đó một lát, cho thỏa cơn điên vì tình cảm bất cứ ai dành cho anh cũng chỉ như nước chảy vào thùng không đáy, cách cô vẫn thường nói. Có thể cô sẽ bỏ hẳn một buổi để đi tìm một cuộc đời khác, mà với người đó, những điều quan trọng của đời sống được xếp theo thứ tự ưu tiên khác hẳn anh, đúng hơn là hoàn toàn ngược lại. Một người mà cô nghĩ sẽ biết đặt người đang sống cùng mình lên hàng đầu, kế tiếp mới đến sự nghiệp hay những điều khác. Tóm lại là cô sẽ đi tìm một người biết sống vì người khác, không ích kỷ, không chỉ biết mỗi tự do của mình. Khanh hay nói rằng anh cần tự do hơn cần cô. Nhưng thực sự anh ít khi nào nghĩ đến mỹ từ to tát như khẩu hiệu ấy. Anh yêu Khanh, và ngoài điều ấy ra, tất cả những gì anh cần là nhu cầu được ở một mình. Với anh, việc sống một mình luôn đem lại khoái cảm lạ kỳ. Anh có thể đọc, viết, ăn, ngủ, thức dậy bất cứ lúc nào anh muốn. Và quan trọng nhất là không phải nói chuyện với ai. Điều ấy không có nghĩa anh không yêu Khanh. Yêu và sống một mình là hai khái niệm rõ ràng và đẹp đẽ, nhưng Khanh không chấp nhận điều đó. Anh không hiểu cách cô nghĩ? Hay phụ nữ không có khả năng tách bạch rạch ròi những điều như thế? o0o Con mèo tên là Bông, giống mèo Nga. Không kiểm chứng được mà chỉ nghe Khanh giới thiệu qua loa thế thôi. Mèo Nga trắng muốt, thân dài, đuôi dài, khi béo lên nặng dễ đến mười ký là thường, khác nào một chú hổ. Nhưng Bông này sáu tháng tuổi vẫn không khác mèo con, nhẹ hều, lông cũng trắng đấy nhưng không được trắng như bông. Mũi luôn bị đen, đen thường xuyên đến nỗi không rõ đấy là hậu quả của một lần vào bếp hay đã như thế từ khi sinh ra. Bông còi, oặt oẹo. Có khi là do ngày trước Khanh nghịch ngợm thả nó vào bình hoa cổ hẹp, khiến dáng đi của Bông chốc chốc lại oằn lên như một chiếc boomerang. Khanh thả con mèo vào toilet, chỉ mèo cách xử sự, rồi để lại một hộp cá kho thơm phưng phức, bảo, đây là thức ăn trong năm ngày của Bông, anh chỉ cần trộn vào cơm. Là xong. Như thế là chu toàn. Vì với chính anh, nhiều khi mỗi ngày một bữa cũng đủ rồi. Việc đầu tiên Bông làm là thám thính ngóc ngách trong nhà. Không như đám chó hoang vẫn săn rác trước ngõ, đến đâu cũng nghiêng đầu nghếch chân đánh dấu chủ quyền mà mặt lấm lét gian xảo, Bông chỉ khụt khịt mũi rồi sang nơi khác. Cứ thế hết một ngày. Anh trộn cơm với cá kho cho Bông. Mùi cá thơm tỏa ra khắp phòng. Thường thì anh không ăn vào giờ này, trừ những hôm có Khanh đến ở cùng. Nhưng ngồi xem Bông thong dong liếm láp chiếc đĩa, anh cũng làm lấy một tô mì ăn liền ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa di ngón chân trên đám lông mượt ấy. Có Bông lũ chuột biến mất. Trong cơn tuyệt vọng không xử lý được lũ chuột, rất nhiều khi anh hình dung cảnh mèo chui ra từ gậm giường, lủng lẳng trên cái miệng xinh đầy máu xác chuột ẩm ướt. Nhưng từ khi tận mắt trông thấy mèo Bông, có đêm anh mơ gặp ác mộng thấy đám chuột thành tinh mới chính là kẻ ngậm Bông gầy còm đáng thương ở khóe miệng, đến thả trước mặt anh như lời cảnh cáo. Nhưng rốt cuộc thì mọi thứ đều sai bét. Không có cuộc chiến nào xảy ra cả. Đơn giản là Bông chỉ ghé ngang mỗi nơi một tí, nhăn nhăn mũi và chuột biến mất. Điều đơn giản ấy suốt một năm ròng anh và Khanh không sao giải quyết được. Khanh sợ anh bận tâm, nên mỗi lần anh ra phố uống cà phê với bạn bè thì cô đến nhà, dỡ hết chăn mền giường chiếu đem giặt, gói ghém lại hàng núi báo, lau chùi sàn bằng nước tiệt trùng, sắp xếp mọi thứ sạch sẽ gọn gàng đến nỗi khi về anh cứ tưởng vào nhầm nhà khác. Nhưng thường thì lũ chuột chỉ biến mất chừng năm ngày, để rồi sau đó xuất hiện trở lại ngang ngược hơn, bắt nạt chủ nhà hơn. Khanh áy náy vì không diệt được chuột, sang nhà hàng xóm hỏi kinh nghiệm nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu bất lực. Nhà nào cũng như thế cả. Một bà còn bảo, tôi trông thấy chuột trèo thẳng vào nhà cô cậu theo bức tường ngoài phẳng lì mà không cần bám vào bất kỳ đâu. Anh nheo mắt hình dung được ngay, vì vừa mới xem xong một phim trên HBO có cảnh hàng chục Ninja mặc đồ đen trùm kín mặt lưng đeo thanh kiếm dài, phi thân nhẹ nhàng trên những vách nhà dựng đứng, các khớp cổ chân, đầu gối, cổ tay nhún êm như mèo. Nói chung là khả thi. o0o Trọn một ngày không có điện thoại của Khanh. Anh ngồi bên bàn một lát, không đọc được, không vẽ được, mà cũng không viết được, kể cả một dòng nhật ký. Thời gian cứ chầm chậm trôi. Không rõ là buồn hay vui, chỉ thấy trống rỗng, anh lấy ghế ra hiên ngồi. Cái cây Khanh trồng giờ ra hoa tím. Cũng có thể từ lâu nay nó đã ra hoa mà anh không biết. Anh ít khi nào ra ngồi ở mảnh vườn con này. Đây là thế giới của Khanh. Anh có thể trông thấy những nhánh dây leo cô buộc vào hàng rào, có những mối được đính bằng chiếc kẹp giấy. Chỉ mới tuần trước thôi, Khanh nhờ tìm giúp sợi dây buộc, nhưng anh chỉ tiện tay đưa cho cô nắm ghim giấy đang nằm trên bàn. Cô không nói gì, lặng lẽ làm. Giờ đong đưa theo những nhánh cây vẫn còn vài chiếc ghim làm móc, treo vụng trên rào. Một vài nhánh dài vuột ra phất phơ. Anh đứng dậy tìm cách buộc chúng, và khi bẻ thẳng những chiếc ghim giấy, anh nhận ra chúng rất cứng. Một chiếc đâm vào làm ngón tay rỉ máu. Tay Khanh nhỏ và mềm như thế, sao cô có thể bẻ thẳng những dây thép ấy được? Anh như thấy những ngón tay cô đỏ ửng lên, rồi tím lại. Nhắm mắt anh cũng nhận ra những ngón tay ấy, luôn ấm áp như thể trong mỗi bàn tay có một quả tim riêng, nuôi một hệ tuần hoàn máu riêng; bàn tay mỗi lúc một nóng lên khi chà xát lưng anh lúc đau bụng hay vừa ở ngoài mưa bụi ẩm ướt về. Thế đấy, Khanh cứ bảo rằng anh vô cảm, ích kỷ, nhưng làm sao cô biết trong anh cũng có những lúc nhớ cô như thế này. Con mèo đi mất một lúc lâu, anh mới phát hiện ra. Anh gọi Bông ơi Bông hỡi nhưng hoàn toàn không có động tĩnh. Thường người ta chỉ sợ mất chó, vì chỉ cần sau một ngày, bạn hoàn toàn có thể đang thưởng thức thịt chú chó cưng của mình khi cùng bạn bè ngồi quán bàn cách truy tìm con vật thân thiết ấy. Nhưng nay thì tình cảnh của loài mèo cũng không khá hơn gì. Càng lúc anh càng sốt ruột. Lạ thế. Vì Bông này không hề là cô Bông nào. Bông chỉ là một con mèo chứ không phải là kiểu đàn bà mông nở chân dài mà anh vẫn ưa thích và có thể bội bạc chỉ trong một đêm. Hay là Bông không phải là tên con mèo? Có thể nó có một cái tên khác, hoặc chưa hề có tên nào cả, và Khanh chỉ nghĩ ra cái tên ấy vừa lúc trao nó cho anh? Bỗng dưng anh nhận ra những thắc mắc đơn giản ấy có thể vĩnh viễn trở thành bí ẩn, một khi không có lời đáp. Và người duy nhất có thể trả lời những câu hỏi ấy, chỉ là Khanh. Đây cũng là một lý do tốt để anh chủ động gọi Khanh. Dù sao thì lần nay cô cũng im lặng quá lâu rồi. Anh sẽ hỏi cô cách làm thế nào để gọi Bông về, và với giọng hài hước, anh sẽ bảo cô, là anh đã gọi tất cả các tên, kiểu như "Vừng ơi, mở ra!". Nhưng vô hiệu. Cô sẽ cười nhẹ, thôi anh không biết cách gọi nó đâu, chiều nay xong việc em sẽ đến tìm giúp cho. Rồi ngừng một lát, có thể cô sẽ bảo, anh có quan tâm gì đến ai đâu mà nay lại nghĩ đến con mèo ròm này thế. Câu ấy sẽ khiến anh khó chịu kinh khủng, nhưng anh sẽ không phản ứng. Mà như mọi lần, anh cũng không phản ứng. Anh rất ít khi lộ mình, vì từ trong sâu thẳm anh luôn có một cái nhìn khác về phụ nữ. Anh nghĩ rằng họ luôn có sự khác biệt với đàn ông, ít nhất là trong cơ chế suy nghĩ. Cái mạch nghĩ miên man của họ hoàn toàn riêng biệt, khác với những gì đàn ông có. Và khi đã không có điểm chung, tốt nhất là im lặng. Điều anh cần không phải đối thoại, mà là Khanh xuất hiện trở lại. Hôm nay là một ngày yên ả, chỉ cần cô xuất hiện nữa là hoàn hảo. Họ sẽ cùng đi dạo đâu đó, và như mọi lần, cô sẽ lắng nghe anh kể đã làm được những gì. Nhưng điện thoại của Khanh không liên lạc được. Tổng đài thông báo chính xác: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau". o0o Những ngày sau đó, anh đã gọi một trăm lần vào số máy của Khanh dù không còn một tí hy vọng gì. Anh đã thử tìm nhà cô, nhưng không thể tìm ra, cứ như thể chưa từng có một nơi như thế. Suốt từng ấy thời gian sống với nhau, hầu như Khanh chỉ đến với anh. Có duy nhất một lần, thuở mới quen, anh đề nghị để đưa Khanh về đến tận nhà, nhưng cô bảo, "Cho em xuống đây. Giờ này chợ đang họp, lầy lội lắm. Lần sau nhé!". Lúc ấy chợ đang họp thật. Vào giờ tan tầm, người đi làm về rất đông, không ai xuống xe mà chỉ tìm cách len vào nổ máy khói dày đặc. Nhưng sau này ngay vào những giờ chợ đã tan, anh cũng chỉ đưa Khanh về đến đầu ngõ. Anh thực sự không có nhu cầu tìm hiểu nhà cô. Cảm giác lầy lội hay chật hẹp của ngày đầu tiên ấy ngăn cản anh đưa ra một đề nghị khác. Và Khanh cũng không nhắc lại nữa. Rốt cuộc thì anh cũng lần mò vào cái chợ, ẩm ướt, lầy lội ấy. Nhưng mọi thứ đã muộn. Một vài người bán mắng té tát vì xe anh va quệt vào hàng của họ. Có hàng trăm ngôi nhà xập xệ rách nát chen chúc trong khu ấy. Không ngôi nhà nào tương xứng với hình ảnh của Khanh, thong thả, nhẹ nhàng khi đi bên anh. Không có gì là thật với những gì anh đã biết. Trong những ngày này, anh không làm gì, chỉ ngồi nhìn ra ngoài trời. Gió đã nổi lên. Đài dự báo thời tiết thật đúng. Gió mùa đông bắc đang về. Đêm nay sẽ lạnh. Đã đến mùa có những ngày mà anh thích vì được nằm cuộn, gập chân vào nhau cho ấm. Anh đã ngồi bẻ thẳng được rất nhiều chiếc đinh ghim để buộc dây leo vào hàng rào, nhưng các nhánh dây không dài nhanh như anh tưởng. Có một lần nấu cơm xong, anh trộn vào đấy một ít cá kho còn thừa của mèo, và ăn. Mùi cá vẫn thơm, nhưng vị nhạt. Khanh vẫn thường không cho anh ăn quá mặn, và cô có hàng tỉ lý do để buộc anh như thế. Anh nhỏ vào bát một ít xì dầu và vài lát ớt thật cay. Ngon tuyệt. Nhưng khi nhớ ra mình đang hưởng những gì cuối cùng của Khanh để lại, tự dưng bụng anh quặn thắt. Buổi chiều cuối tuần, sau khi anh đã chén sạch sẽ cá của mèo thì Bông về. Mặt Bông ráo hoảnh như chỉ mới ra ngõ vài phút quay lại, nhưng với anh thì bất ngờ. Mắt ngân ngấn nước. Anh ôm lấy Bông. Hơi thở phập phồng của Bông tỏa vào cái bụng thường xuyên trở lạnh của anh một luồng hơi ấm như lòng bàn tay Khanh. Tối đến, anh lò dò đi nấu cơm và làm thức ăn cho mèo. Chưa bao giờ anh làm những điều này. Thường nếu không có Khanh, anh chỉ ăn mỗi ngày một bữa. Không bao giờ anh nghĩ phải làm điều gì đó cho ai khác, kể cả chăm lo cho chính mình. Một tay anh ôm ngang hông Bông lúc này mệt mỏi rũ rượi, ngủ gà gật, một tay làm những việc khác. Sau bao nhiêu ngày đờ đẫn không làm được việc gì, nay con mèo đã về, nhưng anh không hề nghĩ đến việc liệu có ngồi vào bàn nữa không. Anh không nghĩ nhiều về điều đó. Những gì anh quan tâm giờ đây là không biết Bông có ăn được những gì anh nấu. Và liệu Khanh có còn nhớ tên con mèo này không. Vào link đọc đi mọi người - Truyện này tự dưng muốn dẫn link thẳng - ..... Truyện thấy..... đặc biệt ....! ![]() Hình xăm con bướm đỏ Tác giả : Gào
link truyện gốc Đọc Nghĩ Ôi !!!! ... đời !!! ..................... Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kỳ lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay... Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh.... Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ...Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: "Ngày 2/2" Oh, ngày đẹp! Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó ko thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người... nóng và ấm... Bất giác nó run run... Bận đồ tử tế.... việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên...là mở điện thoại... Oài, những 8 cuộc gọi nhỡ lúc 1,2h sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất,lúc đó nó còn đang mải ngủ... có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp....Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó... Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh số 1,2,3 .... Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể... à mà ko thể.... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ... Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ.... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng... Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc.... Nó giật mình.... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái.... Nó cúp máy... Ra ngoài... ................................................... 11h trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, ko nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy....Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình..... Đến lần thứ 10, chuông điện thoại đã ko còn kêu lên nữa.... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi??? Nó cười, đi chơi với mấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà.... Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?".... Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì ko, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trống nhức nhối của ký ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng.... im lặng - không gì cả! Nó thiếp đi.... vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng.... 3h sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!" ... vẻn vẹn 2 chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả.... Ngáp ngáp.... nó nhắn lại: "Con điên!" Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi sức vậy??? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống.... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy.... nhất định sẽ phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương.... Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng.... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được!" Nó ấn số máy nhà..... Và câu trả lời là: "Nó chết rồi!" Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi.... Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất - tình yêu thứ nhất.... Không khí u ám chèn màn đêm... bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút.... Nó bấm chuông.... Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm....Nó rụt rè.... mà lẽ ra là ko nên rụt rè.... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!" Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó.... Nỗi hoang mang làm nó tê tái! Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây.... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả.... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó... Nó phóng xe như một thằng điên.... Con bạn ra mở cửa.... Rồi nhìn nó chết điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?".... Con bé tự nhiên oà khóc..... Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế????" Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại.... di động của tình yêu thứ nhất .... Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật....Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra chứ ko phải đến đây để xem một cái điện thoại! " Tai nạn chết rồi!" Im lặng chỉ còn là tiếng nấc! Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại.... Thì con bạn vội vã kéo nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!" Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: " Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy.....tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng .... mở ra.... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!" - Sao chết? Chết bao giờ? - 1 tháng rồi.... tai nạn.... đêm mùng 2.... 2,3h sáng gì đó.......... Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng lấy cái túi.... Nó phóng xe đi.... Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt! Không! Nó là thằng đàn ông tự hào ràng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà ko cần đến nước mắt.... Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn.... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng yêu" và đó là số của nó.... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi 2 đưa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bé cũng ko hề xoá.... Dường như là, con bé xoá tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sao khi đọc, chỉ giữ lại 1 và chỉ 1 người mà thôi..... Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2h15' ngày 2/2 cho.... "Chồng yêu" ................................................... Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn.... 8 cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tiỉn dậy.... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì.... Nó khóc! Nó khóc thực sự! Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười! Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... mình nhớ còn "anh" ko nhớ!" Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút... hình như là nhật ký..... ............................................. Ảo giác: Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! NHấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi..... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết ko? Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy! Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh.... Em xin anh, nhấc máy... vì ngày mai em sẽ đi.... Ở Paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều.... Anh ơi.... Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy...> Suốt gần 2 tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dường như vô vọng...Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, ko để ý chiếc xe đang tiến lại về phia mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng tránh tôi.... theo cùng một hướng... và thế là... Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi.... .................................. Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật ký đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hy sinh đau đớn đến tột cùng..... Bỗng.... đến một trang gần giữa.... có một bức thư.... khá dài.... ghi ngày 22/12.... Nó... đọc " 22/12.... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa.... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên nhau.... VÀ còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh.... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song, san sẻ như thế.... Yêu anh trong bóng tối.... Uh, cũng được thôi! Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có 2 điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một truyện quan trọng... có được ko anh?" Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn 2 câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu ngày hôm đó.... Con bé hỏi nó rằng: 1. Anh có yêu người yêu mới của anh ko? Yêu thật lòng ấy? 2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh ko? Nó đã buông thõng 2 câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "Cám ơn anh đã giúp em quyết định một việc quan trọng. 2 có = 1 mất mà anh" " Anh đã trả lời em rằng "có", có cho cả 2 câu hỏi của em. Anh cũng đã từng nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bên người con gái ấy.... Để thực hiện ước mong thứ 2 của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng.... Em đã quyết định hy sinh em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ "có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được quyết định mạng sống của con anh....Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm.... " Nó .... Nó.... NÓ hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng sau cuối ko thể nào đọc nổi..... Nó hoang mang cực độ! Nó ko hiểu "con" ở đây nghĩa là gì.... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ... nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không.... Nó ko hiểu... hoàn toàn ko hiểu.... Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man....Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rát lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả! - Nó uống thuốc ra thai! - Cái gì???? - Lúc đấy, cái thai mới được tầm 2 tuần - Cái gì????? - Nó biết rằng dù ấy biết thì quyết định của cả 2 vẫn là bỏ đứa bé đi.... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nó khi từ bỏ giọt máu của chính mình.... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó ko thể hẹn đuợc ấy.... nên nó cảm thấy hoang mang ..... khi ấy yêu người kia đến vậy ... và nó quyết định giữ kín để hỏi ấy 1 câu ... và tự quyết định ... Lúc đấy nó đau lắm! ................. Ảo giác quá khứ: Đưa con mình ra qua đường máu... cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội....Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà ko yên ổn..... Bởi ác mộng ùa về ào ạt .... Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh..... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết..... ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh"..... Thật kinh khủng và ghê tởm..... ................... Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình.... - Sau hôm mùng 2, khi người ta đưa xác nó đi.... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy ko nghe máy...... Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói "chết đi"....Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "chết rồi" thôi...... ........................ Những trang nhật ký cuối cùng.... " Ngày 8/11 năm sau, em sẽ ko còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rôì, ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau đấy anh.....Chắc là anh ko nhớ ..... Buồn nhỉ .... Ngày đó ... ko biết anh bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ..... Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà.... Sao mà cứ như là em đi mãi thế nhỉ.... Lo lo..... Em đi để quên anh đấy.... Em sẽ giữ bí mật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng truớc khi em lên sân bay nhé.... hôm đó em sẽ đến trước cửa nhà anh..... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này.... Anh ở lại hạnh phúc nhé..... Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa....... Xa những con đường em và anh từng qua..... xa những nơi mà chúng ta từng đến......" Uh, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó.... nhưng ko phải để đến paris và cũng chẳng dược ôm nó lần cuối dưới cửa nhà..... Tình yêu thứ nhất đã mang ký ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm............... mãi mãi những ngày 8/11 ko trở về! ( Gào, đêm ngày 6/1/07) 8/11 là ngày kỷ niệm tớ và ấy yêu nhau ![]() 22/12 là ngày ấy bỏ rơi tớ trước cửa nhà và đi theo người khác! _one short _
Written by SMoon Summary : Trong một ngày mưa .Và tôi ghét mưa . Vô cùng ghét nhìn cái thứ nước ấy bắn tung lên mọi vật và nhấn chìm tất cả trong một cái màn nước màu nhờ nhờ . Nhưng đôi khi , mưa lại thật sự có ích và theo một cách nào đó của riêng của nó ... ![]() Ngày Chủ Nhật cuối cùng của cái tháng đầy mưa ẩm ướt đến khi nó đang ngồi đếm từng hạt mưa qua cái khung cửa kính khép hờ của chiếc cửa sổ . Mùi đất ẩm ẩm , mùi hơi nước bay vơ vẩn trong không khí man mát hòa lẫn trong cơn mưa . Bầu trời đã trở lại màu xanh sáng , cơm mưa đã ngớt nhưng bầu trời vẫn lấp ló vài khoảng màu ghi xám âm u . Nó tự hỏi đây là lần thứ mấy rồi nhỉ ? Nó ngồi im và chờ đợi những điều không bao h xảy ra ... chờ một người sẽ không bao h đến ... chờ một tiếng gọi thân quen sẽ không bao h còn cất lên ... ... " Muốn đi đâu ? " " ... " " Có chỗ định đến chứ ? " " ... " " Thế đi đâu ? Sắp mưa rồi đấy ! " " ... " Gió nổi lên , báo hiệu cho cơn mưa sắp tới . Những giọt mưa đầu tiên đã rơi xuống con đường . Con đường dần vắng lặng , chỉ còn hai cái bóng vẫn bước đi trong màn mưa nhè nhẹ . Đôi lúc một trong hai người khẽ với tay ra chạm vào những hạt mưa . " Về đi ... ! " " Muốn thì về trước ... " " Thế đi đâu ? " " Không đâu cả ..." " Mưa đấy ! " " ... Kệ ! " " Hâm . Sẽ ốm đấy ! " " ... " " Để đi cùng ." " ... Ốm ?!? " " Uhm " " ... " ... Những dòng kí ức vô thức trượt nhẹ như những đoạn phim quay chậm trong đầu . Mỗi lúc nhìn mưa cũng là lúc hình bóng ấy hiện lên theo cơn mưa . Rõ ràng và thật đến mức đôi khi nó phả đưa tay dụi mắt và tự nhủ với mình đấy chỉ là ảo giác do mưa tạo ra mà thôi . Đã quá lâu để có thể nhớ , chính nó cũng biết thế . Nhưng rồi , nó lại bị nhấn chìm bởi chính những thứ nó từng bảo mình đã quên . ... " Muốn ra ngoài không ? " " Mưa ." " Thì lần trước cũng vậy mà ! " " Khác ! " " Giống mà ! Đi đi ... " " ... " " Đi nào ! " ... " Thấy đẹp không ? " " Gì ? " " Mưa ! " " ... Dễ thương thât !" " Ai ? " " Chắc không tự nói mình rồi . Đâu có hâm ! " " Huh ? Ai biết ! " " ... " " Chẳng hiểu nói gì !" " Quá đáng ! " " Ờ chắc thế quá ! " " ... " " Nè ! " Đôi bàn tay khép hờ khẽ đưa ra . " Gì đây ? " " Uhm thì ... Cho nè ! " " ... " " Biết gì đây không ? Mưa đấy ! " Chiếc dây chuyền nhỏ với mặt đá hình giọt mưa xanh ươn ướt láp lánh . ... Chuông điện thoại đổ vang từng hồi dài . Trên máy hiện ra dòng số quen thuộc . Mưa . Ngoài hiên những giọt mưa bay nhè nhẹ và trượt dài trên khung kính cửa sổ ... Căn phòng không chút ánh sáng. Tối , lạnh ngắt . Không có tiếng trả lời , điện thoại tự động chuyển sang chế độ hộp thư thoại . " ... Tôi hiện nay không có nhà . Xin để lại lời nhắn ..." " ... " " ... Xin lỗi !... " Lắng nghe giọng nói nửa như quen thuộc nửa như xa lạ ở bên kia đầu dây vang lên . Nó chỉ im lặng , khẽ mỉm cười và nhìn ra ngoài trời . Mưa vẫn chưa ngớt , cửa sổ không đóng . Vài giọt mưa trượt qua khung kính cửa sổ khẽ chạm vào người ... Lạnh buốt . ... " Nè ! " " Sao ? " " Lại đây ! " " Huh ? " " Uhm ... Qua đây đi ... " Nụ cười nhẹ nhàng , ánh mắt nhẹ nhàng với vòng tay đang dang rộng . " ... " Không chút ngại ngần , nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dằng quen thuộc ấy . Nó bước đến rồi khẽ ngả mình vào trong vòng tay ấy . " ... " " Cám ơn ! " " ... " ... Để mặc cho nước mưa tạt vào mặt .Nó soi mình qua khung kính đẫm nước mưa ... lạ lẫm . Con người trong khung kính nhìn nó xa lạ ... Nó vươn tay mở toang khung cửa kính , cơn gió vô hình thổi qua khẽ tung lên không những bụi mưa màu bạc . Những bông hoa mưa xinh đẹp, bạc trắng , lạnh buốt ngập tràn xung quanh nó . Đưa đôi chân trần bước nhẹ trên mặt đất , nó khẽ rùng mình khi cảm thấy cái lạnh và ướt át . Nhưng nó không dừng lại . Nhẹ nhàng mỉm cười , nó bước vào trong màn mưa ... Chiếc hộp cạnh bàn khẽ mở , thấp thoáng sợi dây nhỏ hình giọt lệ màu xanh . |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|