Ngày hôm nay không giống ngày hôm qua. Ta vẫn là ta nhưng không còn như xưa nữa. Tim đã thôi còn run lên bần bật, nhói đau vì một người. Giữ lại trong tim một chút tàn phai của mối tình đã mất chỉ làm ta thêm đau. Mệt, rã rời... không còn nước mắt để khóc? Hay không còn muốn rơi gịot lệ nào vì người ấy nữa?
Vô tâm? Sao ai cũng vô tâm? Lặng nghe tim đập ... rã rời... tim bắt đầu mỏi mệt. Người quay mặt với ta, nỡ nào bỏ lại sau lưng một trái tim tan nát. Ta yêu anh, quan tâm anh nhiều như thế... còn anh ...!!!
Ngày hôm nay, ta ngoảnh mặt nhìn về ngày hôm qua, thấy mình ngu ngốc. Ta không hối hận vì yêu anh, không tiếc vì đã dành những tình cảm đẹp cho anh nhưng ... chỉ thấy mình ngốc vì anh đã đi mà lòng còn vương vấn... nhớ anh đến vô tận.
Người vô tâm hay ta quá vô tâm không hiểu được tình cảm cua người ... ???
Quay cuồng cùng vũ điệu của niềm đau mới thấy mình vụng dại. Ngất ngư giữa cơn bão lòng, mới thấy mình chơi vơi quá.
Lạ ...!!! Ta lại rơi vào chốn hư không, chơi vơi giữa thực và hư ...
Đừng ... đừng ngoảnh mặt nhìn về ngày xưa nữa, hãy xem như một chút tình còn sót lại sau lưng.
Lạnh ... lạnh theo cùng những dấu chân ta trên con đường phía trước. Ta vẫn bước, dù thế nào cũng phải bước đi ... dẫu bên ta không còn ai nữa .
Ta lại là ta. Ta lại là ...
Từng giọt buồn lại rơi vào thăm thẳm, khóc cho một người theo Lạnh bước đi
uhm , ngày hôm qua, chỉ ngày hôm qua thôi, có một cô gái vẫn đứng thẫn thờ trước những con đường rất quen, chờ một dáng ai đó đi qua, chỉ ngày hôm wa thôi, một cô gái vẫn còn trông chờ một hi vọng mong manh....
Hôm nay, con đường đó đã thôi ko còn ai đứng đơi chờ nữa, chỉ còn những chiếc xe đều đều chay qua, dòng kí ức như bi cuốn trôi mất...
HÔm nay, một vì sao hy vong của ai đó thắp lên đã tắt . Và thêm một người nữa hiểu rằng, hai con đường ấy mãi mãi song song nhau, những gì ngày hôm qua, chỉ dơn giản là một ngã rẽ vô tình bước chung...
Hối hận ư, có lẽ là ko, chỉ là thỉnh thoảng, khi mình bị dằn vặt vì những nỗi đau, đâu đó vang lên tiếng nói rằng.. Giá như....
Uh, có lẽ ta ngốc thật khi cứ mãi dõi theo bước ng đi, dù rằng, ng chẳng nhớ ta lấy một lần... ko phải là ta ko hỉu tình cảm của ng , mà dường như là ko muốn hỉu, sơ lắm khi thấy tim mình đau đến tận cùng khi thấy ng nhìn một ng khac ko phải ta...
sợ tình yêu, sợ những nỗi đau mà nó gây cho ta, có ngốc qua ko, khi môt cô bé.. chưa tròn dc cái tuổi 20 mà lai nghĩ... tình yêu là thứ ko nên chạm tới....
ngay hom wa... qua mat roi... ko gi niu keo lai dc... thoi gian... qua khu.... vet thuong trong tim sao ko khep mieng... anh di... bo lai em ... don doc. Hom wa, vui ve cuoi dua... hom nay, minh em va'ng lang. Tan nhan~ qua'... ko anh?
Ngày hôm qua mãi mãi ko quay trở lại. Người ơi… đừng ước… Người hãy sống vì hôm nay ngày mai… cho người… cho cả em… .... ....
Quá khứ, kỷ niệm, tình cảm ta dành cho người - tất cả hãy biến mất - biến khỏi cuộc đời ta – ta ko muốn nhớ, ko muốn bất cứ hình ảnh nào của người xuất hiện - người làm ta đau – ta sợ hãi , sợ thật sự. Người đứng tưởng ta cứng cỏi, ta vui tươi. Người ko thể hiểu, mãi mãi ko hiểu. Ta mất người, mất thật rồi…!!!!
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com