Happy Valentine Day !
Lục tung cả PC, vẫn ko tìm ra được bài nào có mang ko khí valinhtinh dzui dzẻ =.= Thôi kệ hen, blog sô có không khí buồn ngập tràn ^^ . keke, dzì đặc điểm nài mà có bạn cứ tưởng sô già lắm rồi í , xin thưa , iem mới 19t thôi mọi người thân iu ạh
Hum nay xin post 1 tác phẩm của Nguyệt Thiên - câu chuyện của KIM và BEN - (từng chuyện có cảm giác như là nhật ký của KIM - giọng văn hay và lạ - thik Nguyệt Thiên lắm lắm )
Mọi người đọc nhé - chuyện buồn nhưng đừng buồn theo mà làm cái ngày VALINHTINH kém tưng bừng đếi . Còn sô thì tình hình rất chi là tình hình , cũng phải cố gắng ra đường dzui dze với mọi người chứ nhở
Chúc mọi người 1 đêm valungtung ấm áp và hạnh phúc nhé . Iu mọi người !
===============
VALENTINE...NĂM SAU CÓ CÔ ĐƠN NHƯ THẾ NÀY KHÔNG?
Quán cà phê đông khách ra vào. Trời cũng đang dần buông xuống tấm màn bóng tối, thế chỗ cho ánh nắng đang nhợt nhạt yếu ớt, cố gắng chống chế để thể hiện sự có mặt của mình. Trong một góc bàn nhỏ, một người con gái đặt ly cà phê nóng xuống chiếc đĩa sứ nhỏ trắng tinh. Chiếc muỗng khuấy một cách lười nhác trong dòng chảy đặc quánh màu đen bốc mùi thơm ấm áp. Bên ngoài, người ta đang hối hả đi lại trên đường. Thứ duy nhất mà cô gái thích ờ đất nước này là trung tâm thành phố luôn tấp nập người.
Trời sắp sang Thu rồi. Hết tháng hai, sang đến tháng ba là trời sẽ lạnh hơn một chút, sẽ nhanh tối hơn một chút, không như mùa hè. Mở nắp chiếc điện thoại di động nhỏ gọn ra, có tiếng nhạc mỗi khi mở và đóng nắp, một cài đặt theo sở thích của người sử dụng.
"Sao lại cài âm thanh khi đóng mở nắp? Nghe buồn cười quá!"
"Tại người ta thích! Với lại những khi ngồi một mình, mở di động, nghe âm thanh này cũng rất vui tai, có cảm giác thế giới này không chỉ có mình mình."
"Ý em là còn có thêm một cái di động nữa phải không?"
Cười...tự nhiên cười một cách vô thức khi nhớ đến những chuyện đó. Buông chiếc muỗng khuấy xuống, nhấp một ngụm cà phê đắng.
"Chà...đắng thiệt đó!"
"Cà phê thì phải thế rồi. Cho thêm đường không? Người mới uống nên cho nhiều đường vào."
"Không cần...người ta không phải là con nít!"
"Vậy à? Ờ ha! Em đâu phải con nít đâu, mà là trẻ con."
Phì cười...có ai cho là người đang ngồi một mình này bị khùng không ta? Tự nhiên cười một mình hoài. Nhưng cà phê quả thật là rất, rất đắng, đặc biệt là cho người mới uống.
"Đừng lo...tôi không sao đâu! Tôi không nói thích thầy bao giờ cả, Ben. Cho nên thầy không phải áy náy chuyện ấy đâu. Hãy quay lại với cô bạn gái cũ đi."
Nhắm mắt lại...nước...đôi mi đang thấm nước. Có mưa sao? Mưa...hay nước mắt? Sao lại khóc? À, vì trong trái tim đang nhói đau. Đau lắm...chưa từng đau như vậy bao giờ cả.
Điện thoại reo.
- Hello! Kim đang nghe đây!
- Con đang ở đâu vậy? Không về ăn tối à? Gần 9h tối rồi còn gì.
Nhìn ra ngoài trời, quả thực trời đã sụp tối. Tự nhiên nhớ lại, có ai đó đã nói với mình là mùa hè trời rất lâu tối, tới những 8h tối mà vẫn còn nắng. Thời tiết ờ đất nước này thật thú vị.
- Kim?
- Dạ? À...con sẽ về ngay.
Đóng nắp điện thoại lại, cũng âm thanh ấy vang lên. Nhìn lên bàn, ly cà phê vẫn còn dâng lên một làn khói trắng nhỏ xíu.
"Em đã từng thề là không yêu ai hết. Nếu em vi phạm lời thề đó, em sẽ phải chịu đau khổ."
"Ngốc! Sao lại tự trói buộc bản thân mình bằng lời thề vớ vẩn đó?"
Tại sao à? Thầy có muốn biết không Ben? Vì trái tim của người con gái ấy rất mong manh yếu đuối. Cho nên nếu yêu ai đó, đến cuối cùng người con gái sẽ là người phải gánh chịu những nỗi đau, vậy thà không yêu thì tốt hơn.
Trời hơi se lạnh một chút, vớ tay lấy chiếc áo khoác choàng lên người, bước ra cửa, không quên nhìn lại phía sau :
- Vĩnh biệt, Ben! Từ nay trở đi, thầy sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa.
Rồi người con gái ấy bước ra ngoài, hòa mình và dòng người đang tay trong tay, vai kề vai đi trên đường. Thỉnh thoảng, người ta còn thấy các cặp tình nhân ôm nhau trìu mến và đặt vào bờ môi mềm một nụ hôn say đắm. Người con gát bất giác đặt bàn tay lên đôi môi mỏng manh của mình và thì thầm :
- Valentine...không biết năm sau có cô đơn như năm nay không? Vẫn luôn mong chờ một nụ hôn của gió, nhưng mãi vẫn không được.
Nhìn lên trời cao :
- Lần này thì đủ rồi nhé! Không yêu ai nữa, từ nay cho đến trọn cả cuộc đời.
Thoảng trong gió, hương cà phê lướt nhẹ qua dáng người nhỏ nhắn. Cà phê đắng thật đó. Hay tại vì là người mới uống nên mới thấy nó đắng?
Tiếng nhạc vang lên từ các cửa hiệu còn mờ cửa kinh doanh về khuya. Âm thanh của chuông di dộng réo liên rồi. Nhìn màn hình, bên cạnh cái nốt nhạc đang nhảy múa có tên của một người. Tắt máy!
Hôn nhẹ lên nắp điện thoại :
- Happy Valentine, everybody!
Và bước đi cùng tiếng hát, một giai điệu rất quen thuộc.
Never gone, never far
In my heart is where you are
Always close
Everyday.
Every step along the way
Even though for now we've gotta say goodbye
I know you will be forever in my life.
Cầu mong năm sau sẽ không phải ngồi uống cà phê một mình như thế này.
Cầu mong sẽ trưởng thành hơn, không còn là một đứa trẻ nữa.
Và nhất là...cầu mong năm sau, vào ngày giờ này, không còn người con gái nào đứng nhìn lên trời cao mà khóc.
Chúc một Valenteine nồng ấm và hạnh phúc.
Ngày 14 tháng 2 năm 2006
Nguyệt Thiên
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com