^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều cùng có cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau. Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi mà hay để nó ra đi. Mỗi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu. => Câu tâm đắc Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kỳ diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu muốn thế. Hãy mang tình yêu đến cho người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được. Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kỳ diệu nhất của tình yêu, đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nẩy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong tim mình. Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời. Có bốn cô cậu nhóc ngồi viết điều ước lên một trái bóng bay, cả bốn đều cố viết điều ước cho thật hay, vì chúng tin trái bóng bay sẽ mang những điều ước lên Thiên Đàng cho Thượng Đế.
Thế rồi điều kỳ diệu xảy ra, ba trong số bốn cô cậu ấy đạt được ước nguyện của mình. Cả ba người bèn hỏi người còn lại, để an ủi: - Chắc điều ước của cậu cao cả quá, nên Thượng Đế để dành thực hiện sau! Người bạn lắc đầu, cười hạnh phúc: - Mình đã được thực hiện điều ước rồi đó chứ! - Nhưng bọn mình có thấy điều ước của cậu linh ứng đâu! ... Có lẽ sẽ chẳng bao giờ ba người bạn ấy biết, bạn của mình đã được Thượng Đế ban tặng một món quà lớn như thế nào! Điều ước của bạn ấy là: "Ước gì những điều ước của ba người bạn của con trở thành sự thật!" Đôi khi, món quà bình dị nhất lại đem lại niềm hạnh phúc... Ai có dịp ghé qua Trường tiểu học Ái Tân ở làng Bảo Sơn, huyện Khoan Điểm, Liêu Ninh (một tỉnh miền đông bắc Trung Quốc - TQ) cũng không khỏi chạnh lòng khi chứng kiến khung cảnh im ắng và đìu hiu của nó. Đây là ngôi trường duy nhất tại TQ và có lẽ trên thế giới, được mở ra cho chỉ một học sinh.
Cậu học trò đặc biệt của trường là Lương Lương (tên nhân vật đã được thay đổi). Cha em là người đầu tiên ở huyện Khoan Điểm mang trong người virus HIV sau khi đi lao động ở nước ngoài về. Do không biết về tình trạng của mình nên ông đã vô tình lây bệnh cho mẹ em. Ngày Lương Lương chào đời cách đây tám năm cũng là ngày em đeo trên mình bản án tử hình khắc nghiệt của một bệnh nhân HIV/AIDS. Ngày tựu trường năm ngoái, Lương Lương háo hức xách cặp đến Trường tiểu học Bảo Sơn. Điều cậu nhận được trong ngày đầu tiên đến lớp chính là thái độ sợ hãi và xa lánh của bạn bè. Ngày thứ hai, nhiều học sinh nghỉ học hoặc xin chuyển trường. Ngày thứ ba, giáo viên gọi Lương Lương lên, khuyên em nghỉ học. "Các bạn không muốn chơi với em vì sợ bị nhiễm bệnh" - Lương Lương buồn bã nói. Ở làng Bảo Sơn, nơi mà điều kiện y tế và giáo dục còn nghèo nàn lạc hậu hơn so với những thành phố lớn, nhắc đến AIDS là người dân nghĩ ngay đến một căn bệnh khủng khiếp cần phải tránh xa. Dù phòng y tế và phòng giáo dục địa phương đã tổ chức họp mặt để tuyên truyền kiến thức phòng chống AIDS và thuyết phục dân làng cho Lương Lương đi học, nhưng câu trả lời mà họ nhận được là "không". Để bảo đảm quyền đến lớp của cậu bé, chính quyền quyết định mở một ngôi trường dành riêng cho em, đặt tên là Ái Tân. Ngôi trường mang tên tình thương này thật ra là một phòng làm việc của hội đồng làng được sửa sang lại chút ít. Trường cũng có đầy đủ bàn ghế và bảng đen giống như ở Trường Bảo Sơn, nơi Lương Lương từng được học trong ba ngày ngắn ngủi. Chi phí hằng năm của trường lên đến 2.250 USD (cao hơn rất nhiều so với chi phí bình quân mà Chính phủ TQ dành cho một học sinh tiểu học), được các phòng giáo dục của huyện, thị xã và làng chia nhau đóng góp. Giáo viên duy nhất của trường là thầy Vương Lê Quyền, một nhân viên làm trong ngành văn hóa về hưu, tuổi đã ngoài 60. Thầy vừa kiêm vai trò giáo viên dạy toán, Hoa văn, âm nhạc và thể dục, vừa là người bạn duy nhất của Lương Lương. Do điều kiện sức khỏe nên cậu bé chỉ đi học một buổi/ngày. Trong giờ thể dục và những giờ nghỉ sau khi học xong, hai thầy trò cùng nhau chơi các môn bóng rổ, bóng bàn, bóng chuyền và thậm chí cả... bắn bi. "Tôi chỉ cố làm hết sức mình để cậu bé có việc để làm và luôn cảm thấy vui vẻ khi đi học. Nhưng thật sự, Lương Lương cần có bạn bè đồng trang lứa. Cậu bé quá cô đơn" - thầy Vương ngậm ngùi nói khi nhìn cậu học trò bé nhỏ đang đứng tần ngần bên cửa sổ lớp học. Ánh mắt của em hướng về Trường Bảo Sơn, nằm cách đấy chưa đến 30m, nơi các cô bé cậu bé bằng tuổi mình đang vui vẻ chơi đùa. Đến nay, đã có bốn người ở huyện Khoan Điểm có HIV/AIDS dương tính. Lương Lương là bệnh nhân trẻ em duy nhất trong số đó. Vì vậy mà có thể Trường Ái Tân sẽ mãi là ngôi trường cô đơn dành riêng cho một mình cậu. |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
Iu Anh ^^
♥ Em iu anh ♥
Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|