Live to Share

3 Trang  1 2 3 >

 
Điều tốt sẽ là gì nếu nó chỉ là những lời cầu chúc? Người tốt để làm gì nếu không thể hiện được bằng hành động?
Trưa nay, hai câu hỏi trên đã lướt qua thật nhanh trong suy nghĩ của tôi, khi thấy một người đàn ông gặp khó khăn khi xe máy chở hàng bị ngã bên lề. Bên kia đường, những bọc hàng to nằm ngổn ngang, và chú ấy phải chật vật lắm mới khi bị chúng đè khi cố chất lên lại. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi thấy đây chính là việc mình nên làm. Vừa quay đầu xe vội qua đường, hình ảnh một người chở những giỏ hàng cồng kềnh đang nằm trên đường sau cú ngã, cũng chật vật nhìn quanh nhờ người khác giúp đỡ để đứng dậy lết vào lề... Phải, đó chính là tôi của gần một năm về trước.
Giúp chú xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì mình đã không bỏ lỡ khoảnh khắc này: giúp người hoạn nạn - như giúp chính tôi trở thành một người có ích trên cuộc đời này.


V.XIII

 


Hôm nay, anh Trey bận không đi tập chung được, phòng tập vắng hoe. Nhớ hàng ngày khi vào đây, anh ấy lúc nào cũng chọn cách khởi động bằng việc dọn gọn lại tạ, ghế... Để mọi người đi lại được an toàn.
Việc tốt đồn xa, ai cũng nhờ V gửi lời cảm ơn đến anh cả. Chơi thân với anh nên nay mình cũng được thụ hưởng sự tự giác ấy...


V.XIII


 
Hôm nay tôi đã thử một lần đi bộ đến phòng tập, mục đích chỉ là để đôi chân thêm linh hoạt. Đoạn đường đi cũng không có gì đặc biệt: bước chân khá thoải mái, nhịp nhàng, tuy trên cao là ánh mặt trời của trưa Sài Gòn, và đồng hồ đang điểm 10h30'.
... Sau hơn 2 tiếng miệt mài với tạ và sắt như mọi ngày, người mệt nhoài, tôi bắt đầu chuyến hành trình về nhà. Nước mang theo đã hết, mồ hôi nhễ nhại, nắng rọi gay gắt ngay đỉnh đầu khiến cơ thể càng thêm mất sức. Lúc này đây, tôi đã bắt đầu cảm nhận được cuộc sống quanh mình. Như đang vào vai của một kẻ hành khất với đôi chân không lành lặn, tôi lê từng bước qua các con hẻm nhỏ dọc ngang, ngước nhìn thật chậm cuộc sống của mọi người.

Sài Gòn giữa ban trưa cũng có nét đẹp riêng của nó. Chợt... vấp ngã, tim mệt rồi, đập liên hồi nhưng tôi vẫn gượng đứng dậy. Nhắm mắt lại, hít thật sâu và thở thật chậm, chỉ cố để lấy lại chút sức. Phù - thở ra một hơi thật dài, tôi đã thấy khỏe hơn. "Cất bước tiếp thôi!" - tôi tự nhủ, để lại được thấy những điều kỳ diệu, mà chỉ có đi thật chậm bạn mới nhận ra được. Cúi người xuống, tôi nhặt một cây đinh to nằm trơ trọi giữa đường và bỏ vào thùng rác gần đó. Thêm được không quá mươi bước, bên kia đường, một bà cụ với cái bị và vài tờ vé số đang đứng chờ một ai đó đưa qua. Thoắt, tôi băng thật nhanh qua và cố làm điều mà ngày thường vì đi quá vội tôi đã không làm được, tuy trong lòng rất muốn: nắm lấy tay bà và dẫn từng bước thật chậm giữa hai chiều xe xuôi ngược. Nhìn bà đi xa rồi, dáng người khom khom, tóc bạc trắng, tôi lại nhớ đến Ngoại mình. Còn nửa đoạn thôi là đến nhà rồi, trời nắng như đổ lửa. Trong đầu vẫn còn đâu đó hình ảnh bà lão ấy, tôi khẽ giật mình vì một cánh tay chìa ra mời vé số: đó là một cậu bé mặc áo học sinh lớp ba. Muốn mua cho em vài tờ, nhưng tôi không mang theo đồng nào cả. Lục tìm trong túi, chỉ có vài viên kẹo nhỏ để tặng em. Em bước đi tiếp, để lại sau lưng là một lời chúc tốt đẹp khẽ thầm trong miệng: "God bless you. Amen".

Gần đến cửa nhà, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đã lựa chọn đi bộ vào ngày hôm nay. Nó giúp tôi chiêm nghiệm cuộc đời, để thấy rằng quanh mình cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, dù cho nó có khó khăn đến thế nào đi nữa. Cuộc sống luôn cần có những tấm lòng, sự chia sẻ và biết thương yêu nhau để trở nên tốt đẹp hơn. Chợt không xa, một cánh hoa dại đang đưa mình trong làn gió nhẹ. Phải chăng bấy lâu nay, vì muốn níu lấy cuộc đời, mà tôi đã ngược đãi thời gian của mình? Quá vội vàng nên tôi chẳng nhận ra được những điều tốt đẹp nhỏ nhoi quanh nơi tôi đang sống...

Tâm hãy như bông sen trắng nhưng vẫn sống động như mặt hồ!


V.XIII

 



- 365 ngày, chỉ có một ngày sinh của tôi - 13/5, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng sống vui vẻ, hạnh phúc như một ngày mới đến tôi lại được sinh ra thêm lần nữa. Hãy sống như cuộc đời này chỉ có hôm nay, sống hết mình và nỗ lực hết mình.
- Cuộc sống bộn bề lo toan nhưng đừng quên tận hưởng, rất nhiều nỗi buồn nhưng đừng quên trao một nụ cười cho nhau.

Hãy sống như cuộc đời bạn chỉ mới bắt đầu hôm nay và sẽ kết thúc vào ngày mai !


- Mỗi ngày trôi qua tôi lại thêm chút muộn phiền, vui vẻ và những cảm xúc trào dâng khó tả. Tôi muốn bộc lộ, thể hiện nó cho mọi người nhìn rõ được mình, cho thế giới này biết Tôi & Bạn chỉ có một, chỉ một mà thôi. Xin đừng chà đạp, ganh ghét nhau, hãy cùng giúp nhau sống hết cuộc đời này trong tiếng cười, trong bàn tay nắm chặt của tình thân hữu...

Posted Image


- Cuộc đời ngắn lắm bạn ơi. Nó trôi qua thật nhanh, thật lặng lẽ, đôi khi ta không hay không biết, chỉ nhìn nó, đếm nó và rồi "giết" nó. Rồi đến một lúc nào đó, ta sẽ phải giật mình khi biết rằng đã chẳng còn nhiều thời gian để làm mọi việc, để tận hưởng hoặc đơn giản chỉ để ngắm nhìn lần cuối cuộc đời này...

Thời gian sinh ra là để sử dụng, không phải để nhìn hay để giết !


- Đôi khi trong cuộc đời có lúc bạn không nhận ra được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân, bạn mất phương hướng, cảm thấy tuyệt vọng và muốn tìm cái chết. Nhưng bạn có biết việc kết thúc cuộc đời là sai lầm, là hèn nhát không? Sống để chấp nhận thử thách đôi khi cần nhiều can đảm hơn là đối mặt cái chết. Nghị lực cần cho cuộc sống rất nhiều, hãy chấp nhận thử thách và nhận ra giá trị của bản thân bạn sau khi vượt qua khó khăn. Bạn và tôi là một cơ thể thống nhất, hòa nhập nhưng vẫn có giá trị riêng của mỗi con người.

Sự sống rất cần lòng can đảm, để tồn tại và vượt mọi khó khăn !!!



V.XIII


 

Câu chuyện thứ nhất:
- Một nữ sinh phổ thông hôm nay sau giờ tan học bỗng nán lại lớp, ngồi đăm chiêu nhìn xa xăm mà suy nghĩ về cái gọi là cuộc đời. Giờ đây, tâm trạng của cô bạn ấy có rất nhiều điều buồn bã. Cô nghĩ rằng mình thật xui xẻo khi làm không tốt bài kiểm tra toán lúc nãy. Thế nhưng, ở tận châu Phi xa xôi kia, cũng có một cậu bé trạc tuổi cô. Cậu bé này thân hình nhỏ thó, ốm yếu và đang bệnh vì thiếu ăn. Cậu ấy có một cuộc sống thật sự rất tệ. Và có lẽ suốt cuộc đời này cậu bé người Phi ấy sẽ chẳng bao giờ biết được cái cảm giác đến trường là gì. Vì với cậu, có cái ăn thôi cũng là một mơ ước...

Câu chuyện thứ hai:
- Một anh chàng làm thợ hồ đang nghỉ tay ăn trưa thì được một bà lão mời vé số. Sau một hồi chọn lựa anh ta lấy một tờ và rất trông đợi vận may sẽ đến với mình chiều nay. Thế mà khi xổ ra thì ôi, kết quả trăm lần như một, trật vẫn hoàn trật mà thôi. Tức mình anh thợ hồ chửi đổng một tiếng thật khó nghe. Khi ấy, gần chỗ anh làm có một ông lão tàn tật ngồi ăn xin nghe được bỗng cất lên tiếng thở dài đầy chua xót. Với ông, việc cầm một tờ vé số tự mua để dò là điều xa xỉ...

Câu chuyện thứ ba:
- Một phụ nữ đã có gia đình hôm nọ đi ngang một đám tang lớn. Lân la hỏi chuyện thì bà ta được biết gia đình không may này có ba người con trai vừa bị mất cha. Điều đáng chú ý ở chỗ là người cha rất giàu có nên đã để lại cho con mình rất nhiều tài sản lớn. Về đến nhà, người phụ nữ ấy kể lại câu chuyện cho người mẹ già của mình nghe. Cô ta bảo ba người con ấy may mắn vì được gia tài lớn. Người mẹ nghe cười gật gù, nhưng mấy ai biết trong lòng mẹ cô đang đau như cắt...

Một bạn trẻ ngồi tiếc nuối với điểm số thấp của mình nhưng đâu nghĩ rằng ở nơi xa xôi nào đó, thì với một người đồng trang lứa, chỉ việc có ăn hàng ngày thôi cũng là một điều may mắn...
Một anh chàng tiếc rẻ với vận may không đến từ tờ vé số mà bỏ quên rằng đâu đó trong xã hội gần mình vẫn có những con người không dám một lần mua vé số. Vì với họ, 1 đồng cũng là rất quý.
Một phụ nữ cảm thấy người khác may mắn vì được chia gia tài từ người cha quá cố mà đâu nghĩ rằng chính mình mới may mắn vì còn có mẹ trên đời...

   Cả ba câu chuyện trên rất đời thường phải không bạn? Thế liệu khi đọc xong bạn có nghĩ mình may mắn không? V chỉ muốn các bạn biết điều này, rằng
khi chúng ta được sinh ra, được cha mẹ trao cho cơ hội trải nghiệm cuộc đời là chúng ta đã rất may mắn!


V.XIII


3 Trang  1 2 3 > 
Thông tin cá nhân

V.XIII
Nơi ở: Đời là Cõi Tạm... †
Yahoo: eltonjonh135  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Hạnh phúc luôn ở quanh ta: trên gương mặt của những ai biết cho, biết nhận, biết mưu cầu và trân trọng nó (P.H.P.V)

Chatbox
!

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     


Music



Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com