Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

lytinh88 Blog

Ân nhân giấu mặt phần 2

Ân nhân giấu mặt phần 2

Kết quảcuối cùng đã có, Lâm hơn Hạhai điểm,tổng điểm của anh bằng Lan Hương, vậy là hai suất học bổng đã có chủ. Biết cơhội lớn nhất đời đã vuột mất, Hạlại lao đầu vào học nhưquyên sinh. Trong tìnhyêu, cô vẫn giữnguyên phương châm cũ: chỉyêu người giàu có hơn mình. Nhưng cólẽ, vì Hạquá lý trí nên những người đàn ông cứđến rồi lại ra đi vội vã sau khi đã lấy được “một chút gì đó” ởcô. Một vài lần khi đăng nhập facebook,Hạnhận được lời mời kết bạn của Lâm nhưng cô đều từchối.
Năm cuối đại học, Hạlàm thêm nhưđiên đểtíchcóp đủtiền làm tốt nghiệp. Giữa lúc ấy, cô nhận được tin cha bịung thưgan. Hạsớm biết sẽcó ngày này nhưng chẳng ngờnó đến sớm thế! Sốtiền học bổng hàngnăm và sốtiền vất vảlàm thêm bấy lâu cô dành dụm đổhết vào chi phí chữa bệnhcho cha. Dẫu biết mọi cốgắng chỉnhằm duy trì thêm vài tháng sống ngắn ngủi choông nhưng xét đến cùng, người đàn ông ấy cũng có công sinh thành ra Hạdù chưamột ngày chăm sóc, lo lắng cho cô.
Trong những ngày tháng khốn khổấy, ngoài sựchia sẻcủa bạn bè, Hạcòn nhận được sựgiúp đỡtận tình của một mạnh thườngquân giấu mặt. Người ấy gửi cho Hạmột khoản tiền khá lớn nhưng lại không đòihỏi bất cứmột sựtrảơn nào từphía cô. Trước đây những đại gia tìm đến Hạ, họcho Hạmười thì cũng lấy lại từcô tám, chín phần. Chưa có ai cho không Hạnhưthếnày… Cô cất công tìm kiếm ân nhân khắp nơi nhưng hoàn toàn vôvọng.
Ra trường, Hạxin vào làm trong một công tyliên doanh với nước ngoài. Vốn nhanh nhạy, khôn khéo nên cô nhanh chóng đượctuyển vào làm nhân viên chính thức.
Ba năm sau, công việc thăng tiến không ngừng,sắc đẹp lại đang ởđộchín muồi, nhiều người đàn ông có gia thếtốt ngấp nghétìm đến với Hạ. Nhưng cô từchối tất cả, lặng lẽđóng cửa trái tim mình, trongthâm tâm cô vẫn hằng chờđợi người ân nhân ngày xưa. Hoa nhìn Hạáingại:
- Nhỡđâu người ấy là một phụnữthì cậuđịnh chuyển đổi giới tính đi theo người ta chắc?
Hạquảquyết:
- Tôi có linh cảm đó là đànông.
- Bây giờcũng có nhiều người giàu có, saycậu nhưđiếu đổ. Chỉcần cậu gật đầu một cái là sẵn sàng sai kiệu tám ngườikhênh đến đón, cớsao phải tựlàm khổmình nhưthế?
Hạim lặng, mắt nhìn xa xăm vào một khoảngkhông vô định. Từbao giờmà cô trởthành một con người sống thiếu lý trí đểcontim mặc sức điều khiển nhưvậy? Vốn trước đây cô là đứa ích kỷvà đầy tham vọngkia mà? Lúc nào cũng chỉbiết yêu bản thân mình, sẵnsàng đạp đổmọi thứquý giákhác đểđạt được điều mình mong muốn, vậy mà giờđây lại mù quáng chờđợi mộtngười mình chưa từng biết mặt? Hoa lên tiếng phá vỡbầu không khí tĩnhmịch:
-Sắp tới kỷniệm 60 năm thành lập trường,cậu có vềkhông?
- Có chứ!
- À, anh Lâm của cậu cũng vềnước rồi đấy!Nghe kểhắn và Lan Hương thành một cặp rồi. Tiếc thật, hắn giờphất lên nhưdiềugặp gió, giá ngày ấy cậu đừng đá hắn thì giờ
- Giờlàm sao. Việc người ta không liênquan gì đến tôi.
- Cậu vẫn đểbụng chuyện năm xưa đấy à? Nóithật chứ, cơhội lớn nhưthếthì có ai dại dột đi nhường cho ngườikhác?
Hạkhông thèm nghe hết câu đã đứng dậy bỏvềkhiến Hoa chưng hửng…
***
Ngày kỷniệm trường, mọi người vui vẻtrởvềbên nhau, cùng ngồi ôn lại những hồi ức từthời xa lắc xa lơ. Hạchủđộng cầmcốc bia sóng sánh đi vềphía Lâm, trong ánh mắt ngỡngàng xen lẫn tò mò của cảlớp. Giọng Hạhồn nhiên và bông đùa:
- Bạn bè cũ lâu ngày tái ngộ, trăm phầntrăm nhé, coi nhưxóa bỏmọi “ân oán năm xưa”.
Lâm lúng túng đứng dậy, khẽchạm cốc cùng Hạ.Nhìn vào đôi mắt trong veo của người đối diện, anh biết cô đã trưởng thành hơnnhiều.
- Em sống tốt chứ?
Hạchưa kịp trảlời thì Hoa đã lên tiếng chenngang:
- Ngoại trừviệc “thủtiết” đợi chờân nhânthì cơbản là sống rất tốt.
Hạlườm Hoa một cái "rách mép", má ửng hồngchữa ngượng:
- Đừng nghe nó nói nhảm. Cảm ơn anh, emcũng bình thường thôi. Nghe thiên hạđồn đại anh và Lan Hương sắp làm đám cưới.Nhớgửi thiệp mời cho em nhé.
- Ừ, nhất định.
Họchia tay từđây. Những nuối tiếc của mộttình yêu đẹp năm xưa cũng gửi theo gió bay...
***
Khi lễkỷniệm kết thúc, bóng tối lướt vạt áodài bao bọc lên vạn vật, dưới gốc cây muồng hoàng yến có một người đàn ông đứngtựa lưng vào thân cây, hai tay đút túi quần nhưmột thói quen khó bỏ. Bên cạnhanh là một cô gái nũng nịu dựa đầu vào vai anh, giọng nửa giận dỗi nửa hờn ghendịu dàng:
- Người ta vẫn đợi ân nhân đấy! Nếu biết làanh… có khi nào anh hối hận mà quay trởlại không?
- Em ngốc ạ. Bây giờanh và cô ấy giống nhưhai người bạn. Rồi đến một ngày, cô ấy sẽquên đểđi tìm hạnh phúc đích thực củađời mình.
***
Hoa chởHạvề, vào hè rồi bằng lăng nởtím trờithương nhớ.
- Này, nãy mày chạy đi đâuđấy?
- Tao đi dạo loanh quanh sân trườngthôi.
- Mày lại mò đến mấy chỗngày xưa thườnghẹn hò với hắn chứ?
Biết mình lỡlời, Hoa im bặt. Hạsiết tay mìnhquanh eo bạn thì thầm:
- Hoa này, giờthì tao tin rồi. Thực sựtrên đời có những thứkhông thểmua được bằng tiền.
 
 
 

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com