Người ta thường cho cuộc
sống là những điều to tát, vĩ đại. Người ta thường cho hạnh phúc là đạt
được những ước vọng và những giá trị. Nhưng tôi thì nghĩ khác, tôi
thích những cái nhỏ bé, tĩnh lặng. Tôi thích tìm hạnh phúc trong sự
bình yên và giản đơn. Tôi thích những khoảnh khắc mơ hồ, mông lung để
tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống. Cuộc sống muôn màu muôn sắc, chưa đựng
vô vàn những vẻ đẹp, mà trong đó có những nét đẹp tưởng chừng như không
bao giờ tồn tại...
Lá, thuyền giấy nhỏ, nước... và mưa cứ rơi...
Gió
thổi từng cơn. Căn nhà nhỏ như khẽ lung lay theo từng đợt gió. Rồi mưa.
Từng hạt rơi xuống, nhanh dần, nhanh dần. Cô bé ngồi bệt xuống thềm
nhìn mưa. Đôi mắt trong trẻo đắm vào từng làn nước nghiêng nghiêng đang
rơi xuống.
Cô xé một tờ giấy báo, miết miết dần thành chiếc thuyền be bé. Cô thả xuống theo dòng nước mưa.
Thuyền
chập chọang trôi theo từng đợt sóng, gờn gợn. Đường vào xóm dường như
to hẳn ra, và chiếc thuyền trở nên sao nhỏ bé, mỏng manh..
Cô
dõi mắt theo chiếc thuyền, đôi mắt ánh lên một niềm vui! Chiếc thuyền
trôi xa dần tầm mắt của cô. Nhưng mưa to quá, thuyền ướt. Và rồi một
cơn sóng lớn tới, thuyền chìm dần. Đôi mắt vỡ òa ra,một điều gì đó đang
mất đi trong cô bé.
Chỉ còn một chiếc lá trên cành thôi. Rung
rinh, ướt đẫm dưới mưa. Gió. Mưa. Chiếc lá rời cành, bay lọang chọang,
rồi đáp xuống dòng nước trôi dần xa. Cây trơ trụi, chơ vơ giữa cơn mưa.
Mưa tạnh. Nước rút. Cô bé nhìn xuống vũng nước đọng lại,
một bầu trời xanh hiện ra, sáng và đẹp như một bức tranh. Cái cây khô
không lá vẫn đứng đó, giữa bầu trời. Cô ngước nhìn lên. Đôi mắt ánh lên
một niềm vui.
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com