Linh Đan's Blog

(♥ Góc Thơ ♥)

   Trong: My life
 
Thời gian cứ vô tình trôi đi mặc cho sự nuối tiếc của con người, vậy là một mùa tri ân nữa đã đến.

Từ giảng đường thênh thang bâng khuâng nhớ về mái trường xưa... Cuộc đời tôi đi qua biết bao nhiêu mùa tri ân, biết bao mùa nắng mưa, vui buồn.. biết bao người thầy cả đời đưa đò.. thầm lặng..
Tôi biết khóc, trước những cảnh đời bất hạnh, biết chia sẽ nụ cười với mọi người.. biết gượng đứng lên sau khi vấp ngã.. biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân những người đi sau.

Tôi còn biết thế nào là hy sinh, thế nào là cuộc sống…biết thế nào là tình bạn bè, tình cảm thầy...


Xem tiếp »

   Trong: My life
 
Anh như là cơn gió

....chợt đến....rồi lại chợt đi

lướt qua bao người

....chẳng biết sẽ dừng chân ở nơi đâu

gió cứ thế....cứ thế lướt đi....

dường như chẳng hề biết mệt mỏi

chẳng cần nhìn lại những nơi nó đã thổi qua....đã làm lá cây rơi xào xạc....và thậm chí đã làm mặt đất cuộn tung bụi mù mịt....

Vì anh là gió

nên anh phải đi....anh quen di chuyển....mà nếu anh không đi....anh không phải là gió nữa....

Em nghĩ vậy là vậy....

Là gió....người ta nói gió vô tình....nhưng em cảm thấy khi gió luồn qua từng kẽ tay em....

em cảm thấy khi gió ôm lấy em....khi gió quấn quýt bên em....

Khi em...


Xem tiếp »

   Trong: My life
 
Tân Thạch buồn, ngày… tháng… năm2009
Gởi nhỏ bạn thân nhất của tôi!
Mày àh! Vậy là tao với mày xa nhau thật rồi! không biết đã bao lâu rồi tao với mày không có nói chuyện với nhau. Dẫu có đi nữa cũng chỉ là những câu hỏi bâng quơ, ngu ngốc của tao vì muốn được tiếp xúc với mày, còn mày thì…
Kể từ cái ngày mày đi về khu vườn hoa xinh đẹp ấy( chính tao cũng không thể xác định rõ đó là khi nào nữa!) mà tao biết chắc chắn nơi ấy không hề có sự hiện diện của tao. Mày bỏ tao lại với mảnh đất khô cằn này một mình tao chống chịu, mày bước đi mà không một lần ngoảnh lại. Tao không trách mày vì mày có...


Xem tiếp »

   Trong: My life
 
Vậy là chỉ còn vài ngày nữa năm học phổ thông cuối cùng kết thúc, bọn học sinh 12 chúng tôi đang ráo riết ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp và đại học sắp đến. Số lượng bài vở thì nhiều nhưng tôi không sao ngăn được mình có những dòng miên man suy nghĩ. Tự dưng trong lòng thấy có cái gì đó nuối tiếc, bồi hồi. Tôi bỗng dưng thấy yêu lớp, yêu trường, yêu bạn bè đến lạ. Tôi yêu cái chỗ ngồi của mình, nơi này giờ đây tôi có thể nhìn rõ cây phượng đỏ hoa rực rỡ, nhìn rõ cái sân trường với những bồn hoa do chính tay bọn học sinh chúng tôi tự trồng và vị trí này là nơi tôi có thể nhìn rõ nhất toàn bộ khung cảnh lớp học.Tôi yêu cả thằng bạn ngồi bên cạnh, yêu những lần cãi nhau chí chóe giữa tôi và nó, yêu cái cách nó hỏi bài tôi trông nó ngây ngô dễ thương hết mực.Tôi trân trọng từng tiếc học, một phần vì đó là thời gian tôi ôn luyện cho kì thi và cũng là thời gian mà chúng tôi còn ở lại bên nhau trong một tập thể. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được tình bạn lại tuyệt vời đến thế. Giờ đây mỗi ngày vào lớp với tôi là một niềm vui nhưng tôi biết mình không còn vui được bao lâu nữa. Tôi ước gì bây giờ lại trở về năm học lớp 11(Khi đó bọn tôi đã khá thân nhau) có lẽ khi sắp mất đi một cái gì đó ta mới biết quý và trân trọng nó. Tôi mong sao mỗi thành viên của lớp 12B6 này đạt được thành tích tốt nhất trong kì thi TN tới và luôn hạnh phúc trong cuộc đời này. Hy vọng sau này chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại để ngồi ôn lại những kỉ niệm thời học sinh. Tạm biệt thời áo trắng thân thương, tạm biệt 12B6…Mãi nhớ!

   Trong: My life
 
Nếu như không hề có đêm tối, thì làm sao ta có nơi để ta tự nhận ra chính mình!
Nếu như không hề có mưa rơi, thì làm sao ta có lý do để biện minh khi ta đang khóc!
Nếu như không hề có nước mắt, làm sao ta biết được giá trị của nụ cười mà một người nào đó muốn gửi trao về ta!
Nếu như không hề có sự lạnh giá, làm sao ta biết được cái ấm áp khi bên cạnh một ai đó!
Nếu như không hề có sự đơn côi, làm sao ta biết được ta đang hạnh phúc như thế nào khi luôn có một người bên cạnh!
Nếu như không hề có sự chia ly, làm sao ta biết quý những phút giây gặp mặt!
Nếu như không hề có sự mất mác, làm sao ta biết được giá trị những thứ mình đã có!
Nếu như không hề có sự thất bại, làm sao ta biết được cảm giác của thành công!
Và nếu như không có Anh, làm sao em biết được cuộc đời lại thú vị đến vậy!
Cám ơn bóng đêm đã cho tôi biết tôi là ai trong cõi đời này. Cám ơn mưa đã cùng tôi trút nỗi niềm tâm sự. Cám ơn nước mắt đã giúp tôi vơi đi nỗi buồn trong lòng. Cám ơn sự lạnh giá đã giúp tôi biết được thế nào là ấm áp khi cầm tay một ai đó. Cám ơn những lúc một mình đã làm tôi hiểu thêm giá trị của những người bạn xung quanh. Cám ơn những cuộc chia tay để tôi biết quý trọng hơn những cuộc gặp mặt sau này. Cám ơn sự mất mác giúp tôi nhận ra giá trị của mọi thứ tôi đã và đang có. Cám ơn sự thất bại đã giúp tôi có thêm nghị lực để vươn đến sự thành công. Và cám ơn anh đã bước đến trong đời tôi để tô vẽ lên một bức tranh đầy màu sắc. Cám ơn tất cả mọi thứ trên đời.

 
Thông tin cá nhân

Pé_Nhẽo
Họ tên: Linh Đan
Sinh nhật: 21 Tháng 12 - 1990
Yahoo: cs_bachduong  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Ai cũng trắng tay vào đời rồi lại trắng tay về với đất, hơn thua chi? Tranh giành chi, được-mất...Có nghĩa gì đâu! Tất cả phù vân.

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Đếm Thời Gian

Bạn bè
*_Kentsy_*
*_Kentsy_*
nolimit
nolimit
vudieu_tinhyeu
vudieu_tinhyeu
tuyết mùa hạ_1606
tuyết mùa hạ_1606
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com