Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

love is life !! ...belive in love, although it make U hurt !

ngày cuối bên nhau

Ngày...

Mưa to quá em nhỉ, anh biết là em sợ anh bị ướt mưa rồi lại lăn ra ốm. Em ôm trọn anh vào lòng. Em là như thế, lúc nào cũng quan tâm tới anh nhiều quá, vậy mà anh lại chẳng biết, cứ vô tình im lặng nhìn em thôi. Cảm ơn em đã chăm sóc anh, cô bé.

Ngày...

Quán cafe chiều thứ ba,cũng bình thường như bao ngày, lưa thưa vài cặp tình nhân ngồi tâm sự. Cụ già quen thuộc ngồi đọc báo và một anh chàng kỹ sư lạ mặt lạch cạch bên chiếc máy tính xách tay.

Mình cùng nhau vào quán. Em, như mọi lần gọi hai ly đen đá. Em để 1 cho em,1 cho anh. Bà chủ quán với ông cụ nhìn em bằng ánh mắt ái ngại một cách kỳ lạ. Anh chàng kỹ sư sau một hồi gõ gõ cũng ngước nhìn với một vẻ ngạc nhiên. Em mặc kệ những ánh mắt ấy và chỉ nhìn anh, đôi mắt em buồn, anh cũng buồn.

Ngày...

Em là như thế, có gì buồn vui đều nói hết với anh, không dấu chuyện gì dù nó nhỏ nhặt đến phiền lòng. Em bảo có lẽ vì anh không bao giờ nhận xét gì, chỉ có nghe em nói mà thôi. Em thấy thoải mái vì điều này.

Tối nay cũng thế, em lại ngồi kể cho anh nghe chuyện ở trường, chuyện việc làm, linh tinh…và cả câu chuyện có hình ảnh anh kỹ sư nào đó.

Ngày...

Lâu lắm rồi mới thấy em trang điểm. Em xinh xắn biết bao với cái áo màu xanh ngọc và mái tóc đen dài phủ vai...

Lâu lắm rồi em mới đứng trước gương
lâu lắm rồi mới thấy em cười như thế
lâu lắm rồi em ra khỏi nhà mà không có anh. Em đi một mình, bỏ anh lại trong căn phòng trống trải cô đơn và lạnh lẽo. Anh biết làm gì bây giờ. Một nỗi lo lắng mơ hồ mà anh không định nghĩa được.

Nhưng không biết đã từ bao lâu rồi anh thấy em nhắc nhiều hơn về 1 chàng kỹ sư.

Ngày...

Em lại đi, chỉ có một mình và anh ở lại...

Ngày...

Em lại đi, lại trang điểm, lại cười...
và anh thì vẫn lặng im không nói...

Ngày...

Mình đi với nhau, và lần này có thêm 1 người, chàng kỹ sư hay ngồi cafe và gõ bàn phím lạch cạch. Em đưa anh và người đó đến 1 khu phố toàn những nhà giống hệt nhau, để anh ở lại.

- Tạm biệt anh,anh sẽ chúc cho em hạnh phúc chứ?!

Anh vẫn không nói gì, nhìn em...

Hai người ra đi, anh ở lại ngôi nhà có tên mình, và hiểu rằng đây là ngày cuối cùng ta bên nhau.

 
Hình ảnh: Deviantart.com
Ngày...

Mưa to mà không mang áo mưa, chiếc vòng sẽ ướt mất. Cô gái nghĩ rồi cất chiếc vòng tay vào người, chạy ra ngoài trời mưa…

Ngày...

Quán cafe chiều thứ ba, cũng bình thường như bao ngày, lưa thưa vài cặp tình nhân ngồi tâm sự. Cụ già quen thuộc ngồi đọc báo và một anh chàng kỹ sư lạ mặt lạch cạch bên chiếc máy tính xách tay.

Cô gái gọi hai ly đen đá. Bà chủ quán với ông cụ đã qúa quen, nhìn cô thương hại. Lại còn cái anh chàng kỹ sư đang gõ gõ cũng ngước nhìn mình với một vẻ ngạc nhiên nữa chứ. Kệ họ. Cô đặt chiếc vòng lên bàn cạnh 1 ly cafe và nhìn nó, ánh mắt thật buồn.

Ngày...

Cô đặt chiếc vòng tay lên mộ anh. Hôm nay cô dẫn chàng kỹ sư đến đây với thật nhiều lý do. Cô nhìn chiếc vòng lần cuối và buột miệng:

- Tạm biệt anh, anh sẽ chúc cho em hạnh phúc chứ?!

Đó là ngày cuối cùng sau 2 năm cô giữ chiếc vòng, món quà sinh nhật anh tặng cô trước khi anh ra đi, xa cô mãi mãi…


bởi: Sói Cô Đơn trong Oct 12 2008, 06:55 PM

Có lẽ cái gì cũng cần có một sự kết thúc ...
2 năm - gìn giữ - một kĩ niệm ...
2 năm - sống cùng - quá khứ
Có lẽ ... đã đến lúc để quay về thực tại ...
để bắt đầu một cái gì đó ... khác hơn ...

bởi: camchuongxanh trong Nov 1 2008, 11:17 AM

bạn thân mến!mình luôn vào vnvista,va luôn tìm bài bạn đọc.Hay!

bởi: Guest trong Aug 30 2009, 09:13 PM

1 cau truyen that su wa bun...thanks chi thy

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com