Tác giả: Fan Minh
Thể loại : TCHĐ
Nguồn : Blog's Fan minh
-------------------------
3 Mối tình và kết cục của 1 dân chơi
Phần 1:
Hắn rất đẹp trai. Với chiều cao 1m82 ,giọng nói nhỏ nhẹ, nước da trắng
trẻo, mái tóc luôn được chăm sóc kỹ lưỡng với đủ loại keo, sáp. Thửơ
học sinh cấp 3, hắn đã tham gia một câu lạc bộ người mẫu và được đánh
giá là một mẫu nam triển vọng của làng mẫu Hà Nội. Tính vô tư, đa cảm
và dễ gần. Bạn bè nhìn nhận hắn như một công tử được cuộc đời chiều
chuộng, với chiếc xe SH đen bóng, cặp kính râm rất ngầu, phục trang
thật sành và trên tay là chiếc điện thoại nokia 8800, thuộc loại đắt
nhất thời bấy giờ. Ông bố là giám đốc một công ty tư nhân giàu có luôn
hào phóng chiều chuộng móc hầu bao cho cậu con trai trong những cuộc ăn
chơi, mua sắm… Hầu như hắn chẳng bao giờ lo về kinh tế của mình, chỉ
cần làm vừa lòng ông bà già, thế là có đủ tiền tiêu. Được cái, vì hắn
cũng ngoan ngoãn, ăn chơi biết điểm dừng, học cũng được trong một lớp
chọn của trường nên chẳng ai kêu ca gì. Năm lớp 11, hắn đem lòng yêu
say đắm cô bạn gái cùng lớp. Nàng tên Thuỷ,cá tính lắm, rất xinh và
cũng là con nhà giàu, với mái tóc nhuộm hung đỏ, làn da trắng như trứng
gà bóc, gương mặt luôn được trang điểm nhẹ nhưng ấn tượng. Cả hai yêu
nhau thắm thiết nhưng chưa đi quá đà, một phần vì hắn muốn giữ gìn cho
Thuỷ,phần nữa do nàng đang ước mơ cắp sách du học trời Tây…
Thời gian cứ thế trôi đi, đôi tình nhân học trò bước vào tuổi 18. Cái
tuổi đẹp nhất nhưng lại bứơc ngoặt nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Chàng trai đăng ký thi Đại Học Thương Mại, còn cô gái chuẩn bị sang Mỹ
du học tự túc. Tâm hồn non nớt của hắn không hay biết rằng, xa cách là
một nguyên nhân rất lớn dẫn đến chia tay…Cũng có thể hắn có lẽ cũng
mường tượng ra thảm cảnh đó, nhưng vì chiều và nghĩ cho tương lai của
người yêu , hắn đồng ý cho nàng ra đi. Còn Thuỷ thì chỉ là một cô bé mơ
hồ và suy nghĩ đơn giản, một mực nghĩ rằng sống ở bên nước ngoài là
thoát được kiểm soát của gia đình, sẽ thoải mái hơn và chẳng mấy chốc
kiếm được cái bằng đại học, vênh mặt lên với bạn bè, với cả kiếm được 1
công việc ra tiền. Nàng chỉ nghĩ đến thế thôi.
- Anh trao tặng em chiếc nhẫn này, đừng ngại ngần về khoảng cách. Hãy
đeo nó để luôn nhớ tới anh và tin tưởng ở tương lai mình sẽ cưới nhau,
anh đợi chờ em đấy….. Hắn ***g chiếc nhẫn đính hạt kim cương nhỏ lấp
lánh lên ngón tay áp út của Thuỷ, miệng nói khe khẽ với hơi thở rụt rè…
Cả 2 tin tưởng ở nhau và mơ về 1 đám cưới không xa với lời hứa hẹn trên
đôi môi nàng :’’ Anh yêu, em sẽ trở về sớm nhất, hãy tin ở em nhé ‘’
Ngày nàng xách va li tạm biệt Việt Nam cũng là ngày hắn buồn bã
nhất.Gương mặt đẹp trai giờ lúc nào cũng nhăn nhó như con khỉ… Cứ ngó
lại cái ảnh chụp cả 2 lúc ở sân bay, khoé mắt hắn lại rỉ nước. Gồng
mình , quằn quại trong những ngày tháng cô đơn triền miên, hắn nhớ lại
hơi ấm của Thuỷ mỗi khi kề bên mà thèm thuồng. Thèm được vuốt tóc nàng,
ve vuốt làn da nàng, hôn lên đôi môi thơm mùi son…Bản lĩnh đàn ông
trong hắn chưa đủ để đối phó với cái cảm giác lần đầu xa người yêu này,
bởi hắn vỗn dĩ được cuộc đời chiều chuộng từ nhỏ cho đến lớn… Hắn cố tỏ
ra mình là người cao thượng và dũng cảm….Ngày Thuỷ mới sang Mỹ, cả hai
chat chit liên tục, nhắn tin liên tục và nói yêu nhau, tin tưởng ở nhau
liên tục….nhưng rồi 2 tháng, 3 tháng, rồi 5 và 6 tháng bắt đầu nhạt
dần, nhoà dần…….Họ bắt đầu nảy sinh cãi vã nhau, nhưng chưa đến mức một
trong hai nói lời chia tay….
- - Em thấymệt mỏi quá, anh cứ tra hỏi em mãi thế này, anh không tin tưởng ở em à?
- Tin à ??? Anh tin làm sao được??? Em đi đâu cũng phải nói với anh một
câu. Em sống xa nhà, lại ở riêng anh biết thế nào Anh là người yêu của
em, phải biết em đang làm gì.
Bạn bè từ trước luôn đánh giá và nhìn nhận hăn như 1 công tử được cuộc
đời nuông chiều, nay lắc đầu lè lưỡi khi biết hắn thi trượt Đại Học,
vật vờ rồi online cả ngày, đêm nào cũng có mặt trên sàn và nốc rượu
mạnh, lại còn dính thêm khoản gái gú, cờ bạc…Hắn từ một công tử ngoan
ngoãn nay bắt đầu chơi dần…trác táng dần…với tác phong bất cần đời,
tiêu tiền như rác !
-Em !!! Hôm qua em đi đâu mà không thấy online ??? Hắn gắt gỏng với người yêu
-Hôm qua 3h sáng mới về…
-Em đi đâu mà 3 h sáng mới về ???
-Em đi chơi !
Cái cách nói chuyện tưng tửng của người yêu như tra tấn hắn cả ngày lẫn
đêm. Trong đầu hắn luôn tưởng tượng ra cảnh người yêu mình lăng lòan,
không chung thuỷ. Nhưng những tưởng tượng đó lại được niềm tin yêu mãnh
liệt dành cho Thuỷ bao biện nên thành ra trong hắn luôn có sự giằng
xé….Có lần hắn đập đầu cồm cộp vào thành giường vì đau đớn khi nghĩ đến
hiện tại… Không học hành gì, sự nghiệp không có, người yêu thì xa vời.
Nàng sống ở trung tâm thế giới, thành phố New York xa hoa lộng lẫy với
bao phù du cám dỗ. Còn hắn, ở đây với 4 bức tường…
Có thể nói trong suốt quãng thời gian từ khi Thuỷ ra đi, hắn là một
người tình chung thuỷ với niềm tin mãnh liệt vào người yêu. Dù bên cạnh
có rất nhiều cô gái vây quanh, song tâm trí hắn, trái tim hắn chỉ trao
trọn cho 1 người. Không một cô gái nào, dù đẹp đến đâu lay động được
trái tim đã hoá đá của hắn, đàn bà đối với hắn giờ như một thứ để ăn
lúc đói. Có lần say rượu, hắn vồ lấy và ôm ấp 1 cô gái trên sàn nhảy,
rồi cả hai đi nhà nghỉ với nhau….Nhưng những vuốt ve thể xác đó không
nguôi ngoai được nỗi nhớ thương người yêu. Hắn luôn nhớ đến cái mùi
nước hoa của Thuỷ,dịu dàng làn da nàng, mùi thơm của môi nàng…ngay kể
cả khi đã ôm hôn cuồng nhiệt 1 cô gái khác...’’ Dẫu sao mình cũng chỉ
là thằng đàn ông với bản năng của giống đực ‘’ - Hắn luôn nghĩ như vậy
để bào chữa cho cái mà lý trí cho là tội lỗi….
1 năm, rồi 1 năm 6 tháng trôi đi kể từ cái ngày Thuỷ đi du học. Hôm nay
là ngày cô trở về nước trong một kỳ nghỉ ngắn hạn.Vẫn một tình yêu chưa
hề bị sứt mẻ và niềm tin sắt đá, hắn mong chờ gặp cô với bó hoa thật
to, gồm 10 bông hồng dành tặng nàng lúc xuống sân bay… Hắn và Thuỷ ngồi
ô tô trên đường từ sân bay về Hà Nội. Liếc mắt nhìn người yêu bên cạnh,
hắn thấy Thuỷ đã thay đổi rất nhiều, form người đầy đặn hơn cùng lối ăn
mặc, trang điểm mạnh bạo hơn, mái tóc quăn lọn to và một mùi nước hoa
hăng hắc, bàn tay nắm lấy tay hắn mà cảm giác không còn ấm êm như thửơ
nào…Chiếc nhẫn năm xưa đã không còn trên ngón tay thon của nàng…
-Em, chiếc nhẫn anh tặng đâu rồi ???
-Em để quên nó ở bên kia rồi, em xin lỗi vì ngày gặp anh em không đeo nó, nhưng em đã đeo nó trong suốt thời gian qua……
-Ừ, không sao cả
Hắn chẳng thèm để ý những thứ nhỏ nhặt đó bởi cái tâm trí vui sướng khi
gặp lại người yêu đã che lấp đi cái cảm giác xa lạ mất rồi. Có thể hắn
lại một lần nữa đang khoả lấp, đang bao biện…Nàng nhìn hắn và cười
tươi, gục vào vai hắn và ngủ thiếp đi….
Những ngày sau đó cả 2 đi chơi với nhau, rồi đi chụp ảnh Hàn Quốc, đi
ăn trứng cút lộn, đi mua đồ, hắn mua cho Thuỷ một chiếc áo hoạ tiết da
báo bó sát người. Nàng soi kỹ trước gương, tay nâng nâng ngực, chỉnh
sửa cổ áo rồi diêm dúa chớp mắt làm điệu trước hắn.Hắn há hốc mồm, mắt
trợn tròn khi thấy nàng không mặc corse !!!! Ngày xưa, Thuỷ thường
thích những chiếc áo kín đáo sáng màu, ít khi mặc áo quây hoặc hở 1
phần ngực nhưng giờ lại thích không mặc áo lót . Hắn thừa nhận rằng
ngực của ngươì yêu mình đã lớn hơn trứơc nhiêu, có lẽ nàng thích khoe
điều đó cho hắn hay sao ???
Thời tiết Hà Nội thời gian này thật lạnh lẽo.Từng cơn gió mùa đông Bắc
thổi thốc mạnh làm tóc hắn và tóc nàng bay bay…. Cặp tình nhân trẻ tuổi
vẫn vi vu khắp phố phường trên chiếc xe máy Sh ngày nào. Người đi đường
thấy cặp đôi này lướt qua, ai cũng phải ngước nhìn…Ho thật đẹp đôi và
sành điệu quá…Chàng trai cao to đẹp đẽ, cô gái xinh xắn với phong cách
ăn mặc rất Tây..Họ trao cho nhau những nụ hôn vội vàng trên xe máy ngay
cả khi phố phường đang giờ tan tầm đông đúc. Những buổi tối tại góc cà
phê kín đáo. Hắn ôm hôn nàng thật mạnh bạo nhưng thỉnh thoảng, Thuỷ lại
cho hắn rơi tõm xuống cái vực sâu hụt hẫng, đôi môi nàng không dịu
dàng, không nồng nàn, không mê đắm như trước…Miệng nàng nói yêu hắn mà
tay nàng siết chặt như 1 cảm giác dày vò đang hiện hữu trong tâm trí….
Hắn bắt đầu cảm thấy nghi ngờ người yêu mình. Sự nghi ngờ đó ngày một
lớn hơn và chính linh cảm của trái tim đã mach bảo hắn phải tìm hiểu
đầu đuôi sự việc. Không thể bao biện và khoả lấp được nữa rồi...!!! Đôi
mắt hắn lim dim nhìn Thuỷ đầy xảo trá, đôi mắt hắn đã không còn non nớt
như ngày nào nữa rồi… Hắn truy lùng mọi manh mối của Thuỷ, tìm cách đột
nhập vào nick chat của nàng và đã thuê hẳn 1 hacker để làm việc này.
-Sao online giờ này, giờ này bên em là mọi người đi ngủ hêt rồi đó biết chưa ?…
-Hôm nay em thức đêm …
-Nhớ em quá, bao giờ em quay trở lại đây??? Căn phòng anh ở bây giờ trống trải quá, thiếu em….
-Em đang nhớ anh….
-Vậy sao em yêu, anh cũng đang nhớ em quá nè …cái My trứoc gặp tuị mình
nó cứ khen 2 chúng mình đẹp đôi và yêu nhau hạnh phúc quá đi…
-Chúng mình đã yêu nhau đâu…
-Yêu thì anh mới biết đến cái nốt ruồi ở chỗ đó…..
ĐCM mày thằng chó - Hắn rít lên trong cổ, 2 mắt muốn lồi ra vì uất ức
khi nhìn thấy avatar là ảnh Thuỷ và thằng khốn nạn đó đang cùng mút mát
một cốc kem. Thì ra Hắn đã đột nhập vào nick chat của Thuỷ và giả danh
cô ta để chat với ‘’ thằng chó’’. Mở hòm mail của Thuỷ ra là vô số thư
tình và ảnh chụp mặn nồng ân ái… Hắn đã đập tan cái lap top trị giá hơn
2000 USD không chút thương tiếc. Tay chân muốn rụng rời, hắn khóc tức
tưởi, những giọt nước mắt trào ra nhiều đến mức không thể kiểm soát
!.Hắn nằm vật ra sàn nhà và gào khóc…Còn đâu hình ảnh Thuỷ với tà áo
dài trong trắng nữ sinh , cái trong trắng đó hắn muốn giữ cho đến cái
ngày mà hắn hy vọng là cả 2 sẽ cúơi nhau….Còn đâu niềm tin vào sự thuỷ
chung hắn trao trọn vẹn cho Thuỷ trong gần 2 năm qua….Hắn đang gặp 1
điều đau đớn nhất trong cuộc đời. Hắn đâu phải người không chung thuỷ
?? Chẳng nhẽ ông Trời phạt hắn vì những lần qua đêm với những cô gái
làng chơi không quen biết hay sao ??? Đằng này người con gái hắn hết
mực yêu thương và giữ gìn nay đã phản bội hắn…Lòng đau như trăm nghìn
con dao cứa, như hàng vạn vạn mũi tên cắm phầm phập vào tim . Càng đau
hơn khi nỗi đau này không thể nói, không thể tâm sự với ai. Hắn như
người mù mà vừa câm, vừa điếc, đôi tay cũng không thể viết lên được 1
chữ…. Bố mẹ hắn đang xem phim hài và cười sằng sặc dưới nhà, bạn bè có
chăng chỉ thương hại hắn với những lời an ủi cũ rích.Lúc này chỉ có một
mình với 4 bức tường và bóng đêm bao phủ…Hắn đã phải dùng 1 liều thuốc
ngủ tương đối để có thể ngủ được và tỉnh dậy vào sáng mai, hy vọng chấm
dứt nỗi cay đắng trong lòng…
Lờ mờ nửa tỉnh nửa mê. Đôi mắt nhìn kim đồng hồ đã điểm 12h trưa, kẻ
đau tình bật dậy chầm chậm. Nhìn dòng người qua lại, hắn hít thở chút
không khí và ánh nắng mặt trời mà đầu óc nhức như búa bổ, khắp các bắp
thịt cũng nhức mỏi,cộng với cổ họng đau rát và có đờm, hắn đã bị ốm, ốm
thật rồi. Bước liêu xiêu vào phòng vệ sinh và nhìn lại gương mặt mình,
hắn vuốt lại tóc, nhe răng ra chải .... Lếch thếch làm vội bát mì tôm
cho đỡ đói, rồi lại quẳng cái thân xác cao to ấy lên giường. Đầu óc hắn
ngu ngơ như 1 đứa trẻ lên 3, ngó cái bộ dạng lúc này có lẽ người ta sợ
hắn mắc căn bệnh thần kinh hoang tưởng.
Hắn tự cho mình một vài phút trước khi thức dậy để lơ ngơ thôi. Có lẽ
cơ thể đang xuôi theo những tàn dư của liều thuốc ngủ tối qua, nhưng
đầu óc lại đang tỉnh táo dần. Bức ảnh hai đứa chụp với nhau ở sân bay
gần 2 năm trước . Bỏ ra khỏi khung và không dám nhìn lại, mắt hắn nhắm
nghiền, tay hắn vò nát đi rồi quẳng ra ngoài cửa sổ : ‘’ Chết đi !!!
Chết đi !!! Hắn lẩm bẩm….
Kẻ bị phản bội hoàn toàn có thể gặp và đánh đập, chửi mắng kẻ phản bội
một cách thậm tệ nhất. Nhưng trái tim đang bị tổn thương nặng nề chưa
thể biến hắn thành cục súc như vậ.y. Những ngày tháng yêu thương mòn
mỏi đợi chờ đã biến tâm hồn hắn trở nên cao thượng lúc nào không hay ?
Một kỷ niệm cũ bỗng dưng ùa về trong đầu hắn. Ngày đó là ngày mà hắn và
Thuỷ cãi nhau, hắn đã nặng lời với Thuỷ làm cô ta giận mất mấy ngày
nhưng rồi 2 đứa gặp nhau trong một chiều mùa thu Hà Nội :
- Sau này em sợ anh vũ phu với em lắm…
- Không không anh thề là sau này dù có như thế nào đi nữa anh sẽ cư xử nhẹ nhàng với em…..
-Chẳng biết được từ giờ đến cuối đời sẽ như nào đâu !
-Không không anh thề mà , xin thề , nhìn cái mặt anh đi, hiền thế này mà hề hề…
Nói rồi hắn chu mỏ lên hôn chụt 1 cái vào môi Thuỷ…nụ hôn say đắm nhất….
Hắn vẫn nhớ như in kỷ niệm đó và cho đến ngày hôm nay, dù tình yêu đã
chết nhưng tình thương thì chưa hết. Hắn cặm cụi nhắn một mẩu tin cho
Thuỷ, mấu tin cuối cùng:
Anh đã biết mọi chuyện của em bên kia rồi, không trách em vì trong tình
yêu chẳng có cái gì đúng hoàn toàn, chẳng có cái gì sai hoàn toàn. Anh
không muốn nhìn thấy em một lần nào nữa ,. Hy vọng từ giờ trở đi, em sẽ
là người sống có trước, có sau …!
Hắn thực sự trở thành 1 người cao thượng có phần nhu nhược sau tin nhắn đã được gửi đi này.
Chai Hennessy gần cạn, mắt lim dim, hơi thở nồng mùi rượu, hắn gục mặt
xuống bàn….Nhìn xung quanh toàn màu mờ **c của khói thuốc lá, lố nhố
những màu đen đầu người loang lổ trong ánh đèn laser, tai nghe lùng
bùng tiếng nhạc dance chát chúa. Tuấn - thằng bạn dân chơi của hắn ngồi
cạnh hết mực vỗ vào vai an ủi. Nhưng cái mà hắn cần lúc này là một con
đàn bà có thể xoa dịu chứ không phải cái vỗ vai đen đét của một thằng
đàn ông. Hắn khó chịu, rất khó chịu, chỉ muốn đấm vào mặt thằng bạn
mình một cái nhưng giờ thân thể đã mỏi mệt rã rời. Cú sốc mang tên Thuỷ
đã hành hạ hắn suốt hơn tháng nay, nó bòn rút sức lực, làm hắn mất đi
niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Đối với một người đa sầu đa cảm như
hắn thì chỉ cần một tình yêu đơn giản và gần gụi, nếu không có sự ra đi
kèm phản bội của Thuỷ, hắn đã không như thế này. Chỉ một màu đen giống
như bộ quần áo hắn đang mặc, cuộc đời đối với hắn lúc này chỉ một màu
đen đó thôi …!!! Đôi tay buông xuôi theo ỹ nghĩ cho đến khi rơi xoảng 1
cái cốc. Hắn mới giật mình tỉnh rượu….
Ngồi bên cạnh lúc này là một cô gái với thân hình tuyệt đẹp, mái tóc
bồng bềnh như sóng biển, gương mặt toát lên vẻ bất cần với cặp môi cong
khiêu gợi, 2 mắt mở to lên nhìn hắn như 1 sinh vật lạ. Hắn ngạc nhiên
chớp đôi mắt chưa đến mức độ quá cáo già để có thể soi thấu tim gan
người khác. Trong giây lát, hắn thấy cần phải ngay ngắn lại mình trước
một cô gái đẹp như vậy. Hắn ngồi thẳng, chỉnh lại áo vest. Ra bộ nghiêm
mặt một chút rồi tranh thủ lúc cô đang nhìn mình, hắn cười nhe hàm răng
trắng muốt ra đáp trả ….chẳng hiểu sao cái miệng hắn lúc đấy lại buột
ra câu nói :
-Chào em….
Tiếng nhạc chát chúa làm tiếng chào nhỏ thó của hắn bay đi đâu mất.. Cô
gái ra hiệu cho nguời bồi bàn dọn dẹp chiếc cốc bị vỡ và trên tay cầm 1
chiếc cốc mới, đặt lên bàn ,chỗ hắn. Nhìn kỹ gương mặt cô, hắn thấy ấn
tượng ở đôi mắt rất quyến rũ, cái mũi cao và thon trên gương mặt thanh
tú và nhất là bờ môi hơi vểnh, ở nàng có điểm gì đó rất bất cần đời…đẹp
theo kiểu bất cần bướng bỉnh.
-Giới thiệu cho mày, đây là Cẩm Vân, người Sài Gòn, bạn tao - Tuấn cuời hềnh hệch sau lưng hắn…
Cẩm Vân mặc chiếc váy áo 2 dây màu đen, để lộ bờ vai thon và một phần
của bầu ngực căng tròn trắng trẻo , cặp chân dài ngọc ngà được tô điểm
bằng đôi guốc cao gót Dolce & Gabbana siêu đẹp cùng màu đen
tuyền….Hắn thấy Vân thật hợp cạ trong cách ăn mặc, hắn thích con gái ăn
mặc đơn giản nhưng sang trọng như vậy :
- Anh là bạn của Tuấn….Như thế này là như thế nào mày ? – Hắn nói với cô gái rồi quay sang hỏi Tuấn
- Vân là bạn của tao từ hồi…mẫu giáo !!!!. Vân chưa có người yêu đâu, hôm nay rủ mãi mỏi cả mồm em ấy mới đến đây đấy…
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tinh ranh hiểu ngay lòng tốt của thằng bạn mình.
Quả thật, với vẻ đẹp tuyệt của Vân, ai mà chẳng mê, nhất là giữa lúc
hắn đang cô đơn quằn quại đến như thế này….Cái mồm giảo hoạt của hắn
hoạt động hết công suất, càng nói hắn càng cảm thấy như đôi mắt của Vân
tiếp thêm năng lượng, như bật đèn xanh cho hắn đi sâu vào lòng cô
ta…Đặc biệt là giọng nói Sài Gòn ngọt lịm như viên kẹo đang hoà tan dần
trong miệng hắn, làm cái lưỡi của hắn tiết ra thật nhiều nước bọt…
Anh đưa em về nha, bây giờ là 11h rồi, về muộn quá ba em lại kêu – Vân nói và nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ xinh trên cổ tay…
Bước ra khỏi cửa New Centery – vũ trường lớn nhất HN, hắn dắt tay nàng
bước lên cỗ xe tăng Hummer - chiếc xe mới tậu của ông già hắn với cái
tên cỗ - xe- tăng- Hummer - hắn khoái trá khoe khoang với bạn bè như
vậy không biết bao lần… Thời gian này, hắn đen tình nhưng đỏ bạc, vụ cá
độ bóng đá vừa qua đem lại trong túi hắn rủng rỉnh những trăm triệu.
Lại thêm việc gia nhập vào nhóm Hắc Hải. Một nhóm quy tụ nhưng hào kiệt
ăn chơi có tiếng của đất cảng Hải Phòng và Hà Nội, thường xuyên quậy
phá bằng những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, . Hắn được Hắc Hải đánh giá
như một tay chơi toàn diện, vừa trẻ nhất hội, lại cao to đẹp giai, ăn
mặc sành điệu nhưng độ chơi vẫn phải phụ thuộc vào ông bà già nên hắn
chỉ được xếp ở chức tài xế cho cả Hội. Và cỗ xe tăng Hummer này là
phương tiện để cả bọn di chuyển
Chiếc xe hơi độc đáo đỗ xịch trước cửa căn biệt thự mặt phố Bà Triệu.
Cẩm Vân bước xuống trước ánh mắt sững sờ của dòng người qua lại. Nhìn
Vân lúc này thật dễ thương với chiếc áo lông màu đỏ khoác ngoài cùng
chiếc khăn quấn cổ trắng tinh lúi húi bước vào cổng. Tay nhấn vội cái
chuông, đôi chân cứ giậm đất vì rét…Vân mỉm cười rất tươi chào hắn. Hắn
cười nhạt chào lại rồi đánh vô lăng lái xe đi…..
-Alô Vân à !
-Vâng ai đấy ạ…
-Anh là người đưa em về 15 phút trước
-A !!!!!!!… ….Anh Hai , sao anh Hai biết số của em ? Mà giọng anh nghe qua điện thoại khác quá à …Nghe như là bị ốm rồi …
-Anh hỏi Tuấn, ừhm, anh ốm vì em đấy - Hắn nói một câu chẳng liên quan !
-Vậy à anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, thời tiết HN không như trong SG, dễ ốm lắm đấy….Vân tỏ vẻ rất quan tâm…
Những ngày sau cuộc gặp gỡ sắp đặt đó, hắn với Vân quấn lấy nhau với
những lần buôn chuyện tưởng như cháy cả máy di động…Vân không thích
online, cũng không thích nhắn tin, thích thì nói chuyện điện thoại,
không thì gặp trực tiếp. Vân luôn miệng khuyên nhủ hắn đừng cắm đầu vào
cái máy vi tính nữa vì thế giới ảo đầy những phù du, lừa lọc, thay vào
đó Vân chủ động rủ hắn đi ăn uống, dạo phố, hát karaoke cho đầu óc
khuây khoả….Cô nàng hơn hắn 2 tuổi xem ra đang chiêu dụ hắn bằng chiêu
bài chiều chuộng và quan tâm săn sóc…Sau vết thương tình, hắn nói
chuyện luôn tỏ ra là kẻ từng trải với điếu thuốc Black Mild lúc nào
cũng cháy trên môi. Nhưng với cá tính tinh khôn của Vân thể hiện ra ở
cách ứng xử, rõ ràng cô ta từng trải hơn hắn rất nhiều…Vân khuyên nhủ
hắn như một người chị đang đầu độc dần tâm hồn non dại của thằng em.
Bản thân hắn cũng cảm nhận như vậy, nhưng hắn giờ còn quan tâm gì nữa ?
Chẳng cần một cô gái trong trắng, tinh khôi nữa !!!.Hắn chẳng sợ gì
nữa...Kệ mẹ ! Cái mà hắn cần, là sự quan tâm của 1 cô gái biết nghĩ …
Hắn chẳng muốn gì hơn việc gục đầu vào vòng` tay của ả nào đó thời gian
này để trao trọn vẹn trái tim đầy sẹo của mình……
- Sao em người Sài Gòn mà lại ở căn nhà mặt phố đó ? Hắn tò mò hỏi Vân trong một lần đi cà phê cà pháo’
- Căn nhà đó là của ba em. Ba má em ly thân từ khi em mới lên 6 …Em
sống với má trong tp HCM….Má mới mất năm ngoái nên giờ em chuyển đến
sống với ba ở HN…
-Vậy à….
-Dạ.
Cặp mắt Vân không - có -vẻ - gì -là - buồn …Vân chỉ đá mắt đi hướng
khác tránh nhìn vào đôi mắt soi mói từng chi tiết của hắn. Hắn càng
ngày càng thấy si mê Vân vì cô ta có vẻ như là một người đầy bản
lĩnh………….
Phần 3:
Buổi tối hôm nay thật quá đỗi êm đềm với hắn, ngồi trong một nhà hàng
chuyên đồ Nhật sang trọng và trước mặt là Cẩm Vân xinh đẹp.. Hôm nay cô
ta mặc chiếc áo cổ lông màu hồng, váy hồng, chân đi đôi bốt trắng.Vân
và hắn có 1 sở thích chung đó là ăn sushi, đặc biệt là Gunkan zushi –
cơm được nặn theo hình cái chén nhỏ, bọc ngoài bằng rong biển và phủ
bên trên là trứng cá !...Vừa ăn cao lương mỹ vị, mắt lại được ngắm nhìn
người đẹp nên chẳng mấy chốc là no.Cài lại cúc áo vest, hắn khệnh khạng
đứng dậy vẫy tay người phục vụ :
-Tính tiền !!!
Cẩm Vân nhìn bộ dạng của hắn mà cười khúc khích, nhắc hắn nhỏ mồm kẻo ở
đây toàn khách Vip – không giống như những hàng quán bình thường khác
rồi vừa cười vừa nói luôn : ‘’ Không cần đâu anh, em thanh toán rồi ‘’.
Hắn ngạc nhiên không hiểu vì sao Vân làm vậy. Rồi xoa xoa cái bụng, hắn
đến cạnh cô ta thì thầm :
-Anh có đủ tiền để mua cả cái nhà hàng nay cho em ăn mà !
Vân cười lớn hơn, khoe chiếc răng xinh đính hạt kim cương lấp lánh rồi từ tốn nói :
-Anh không nhớ hôm nay là ngày gì à ?
-Không - Hắn gãi đầu gãi tai.
-Hôm nay kỷ niệm 1 tháng anh và em gặp nhau trên New. Anh có còn nhớ
chiếc cốc bị vỡ ? Nó giống như những nỗi buồn của anh đã vỡ tan thành
quá khứ và em đã mang đến cho anh 1 chiếc cốc mới - tượng trưng cho
những niềm vui mới !!
Đôi mắt hắn rưng rưng xúc động. Hắn lặng người đi chẳng biết phải nói
gì sau câu nói đầy ý nghĩa đó . Phải, quá khứ đã lùi xa mãi tít sau
lưng và hiện tại của hắn là Vân – đang cười rất tươi lúc này…Còn tương
lai, hắn mơ hồ rẳng tương lai của hắn sẽ tươi sáng hơn một chút….
Phóng xe máy thong dong trên đường Yên Phụ sau bữa tối, cặp đôi vẫn
chuyện trò với nhau rôm rả. Suốt tháng qua, họ đã nói không biết bao
nhiêu chuyện, từ sở thích ăn mặc, nước hoa, món ăn, kiểu tóc, âm nhạc,
xe cộ…hầu như ngày nào cũng đi chơi khắp cái đất Hà Thành này. Nhưng
trong lúc trò chuyện giữa im ắng của phố phường lúc này hắn lại đả động
đến gia đình. Đơn giản hắn muốn moi thêm thông tin từ Vân, bởi bạn bè
hắn có câu muốn đánh giá chính xác 1 cô gái trước tiên phải xét đến gia
cảnh cô ta ra sao… Hắn tâm sự rằng gia đình mình rất hạnh phúc , chị
gái đã lấy chồng, hắn rất được chiều và thich gì được nấy. Nhưng có đôi
lần, hắn cảm thây mình hơi bất hiếu –vì chưa làm gì cả bằng chính bàn
tay khối óc để cha mẹ vui lòng và tự hào – ngoài cái dáng vẻ đẹp trai
đến mức bạn bè cha mẹ hắn đến nhà - ai cũng phải thốt lên !!!.. Lặng im
1 lúc,Vân mới dè dặt mở lời :
-Má em như thế nào thì anh biết rồi….
-Ba em làm bên bộ Ngoại Giao...Dạo nay em chán quá, ba em đang cặp kè
với một con ranh con có khi còn nhỏ tuổi hơn cả em và dẫn nó về nhà.
-Nhưng em quen thế rồi, từ trước đến nay ba vẫn vậy…Ông đã lấy vợ hai đâu ?
Giữa lúc trút bầu tâm sự , đột nhiên chuông điện thoại Vân reo, cảnh cô
ta lúc nào cũng cầm bút gẩy gẩy vào cái màn hình O2 mini để nhắn tin và
rút máy ra nghe điện đã quá quen với hắn.Từ lâu hắn rất ghét con gái
lúc nào cũng kè kè di động nghe điện với nhắn tin như vậy. Nó làm ngáng
chân nhưng câu chuyện hắn nói. Làm tụt cả cái cảm xúc hắn đang cao
trào, và khiến hắn có đôi chút ghen…Nhưng vì chưa phải là người yêu của
Vân nên hắn cũng không thể nhắc nhở..
-Dạ, lát em gọi lại sau nha…! Nhớ mua tặng em, anh hứa rồi đấy - Giọng Vân thật dễ thương với người bên kia máy.
- - - Mình đang nói đến đâu anh nhỉ ? - Vân hỏi hắn tiếp rồi bỗng lảng
sang 1 chuyện khác không liên quan : ‘’ Trời hôm nay đẹp, em thích tiết
trời thế này‘’
Họ dừng chân tại hàng ốc luộc trên một con phố vắng người qua lại… Vân
rất thích ăn ốc, nhất là tại nơi này vì có nước chấm ngon. Cả 2 ngồi
trên v** hè ăn một món dân dã khác với bữa tối vừa rồi. Vân vừa ăn vừa
nói khẽ : ‘’ Anh nhìn đôi vợ chồng này đi, người vợ thật tần tảo khéo
tay. Còn ông chồng mải miết giúp vợ bưng bê từng sọt ốc, còn rửa cả bát
nữa kìa…Hihi...2 đứa con gái sinh đôi chắc chỉ học lớp 5, lớp 6 cũng ra
phụ giúp cha mẹ. Lần nào ra HN em cũng ngồi đây để ngắm họ.. - Nói đoạn
Vân dừng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói : ''Gia đình họ hạnh phúc
nhỉ, sau này em mong có được 1 niềm hạnh phúc như thế ‘’ Khuôn mặt Vân
ánh lên vẻ tươi tắn và hy vọng, đôi mắt càng thêm long lanh và đẹp hơn
giữa những ánh đèn của buổi tối nay…
-Trời lạnh mà anh không mang mũ len à ? Thôi để em quấn cái khăn quàng
cổ lên đầu che 2 cái tai anh cho đỡ lạnh ! – Vân nói với hắn khi đã
đứng ở trước cổng nhà mình…
Nói rồi Vân khéo léo quấn chiếc khăn quàng của mình lên cổ hắn rồi quấn
vòng lên che mất cặp tai hắn. Nhìn hắn lúc này trông thật buồn cười,
Vân thích cái mặt hắn lúc này. ‘’Nó đáng yêu như một đứa trẻ con ‘’ –
Cẩm Vân nghĩ .
-Anh về nhà cẩn thận nha – Vân cười tươi 1 lần nữa trước khi hắn phóng xe đi. Lúc này đã 1h sáng...
Trở về với căn phòng riêng thân thuộc sau một tối đi chơi…Hắn nằm ôm
gối và ngẫm nghĩ về tất cả những diễn biến xảy ra tối nay. Hắn đã hiểu
thêm nhiều về Cẩm Vân, ẩn chứa trong con người cô ta là nặng trĩu những
cảm xúc phức tạp bắt nguồn từ gia đình…Điều đó ảnh hưởng tới tính cách
Vân, rất nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng đôi lúc bất cần !!! … Vân rất ham
vui, lúc nào cũng chỉ thích đi chơi và buôn điện thoại, không đi với
hắn thì lại đi với một hội nào đó. Có hôm không gặp, 2h sáng hắn gọi
điện cho Vân thì thấy bảo đang ăn uống cùng tụi bạn chưa về. Có lần hắn
hỏi về công việc hiện tại thì cô ta nói : ‘’ Em chán nên đã bỏ học ở
trường Đại Học Mở rồi , sắp tới em sẽ mở cửa hàng quần áo ‘’ Hắn nghĩ,
Vân là một dân chơi đấy, nhưng không chuốc lấy cho mình sự sa đoạ. Bằng
chứng là nhiều lần lên sàn, Vân ăn mặc hở hang và nhảy rất sexy, cuồng
nhiệt !!! Hắn toàn đưa cho Vân thuốc lắc nhưng cô ta không '' cắn''.
Song hắn băn khoăn rằng tại sao Vân khuyên không nên online nhiều vì
thế giới ảo đầy những phù du ,lừa lọc, mà lại không khuyên hắn bỏ
nghiện thuốc lắc ??????????
Vân không phải gái nhà lành giống như Thuỷ trước kia, chính Tuấn đã nói
với hắn : ‘’ Tao giới thiệu nó cho mày chỉ để chơi bời , nó chơi nhưng
biết cách, mà mày chỉ cần thế thôi đúng không ?''Cứ nghĩ đến mối tình
trước với Thuỷ, cô gái con nhà lành đấy, hứa hẹn như thế, tin tưởng như
thế để rồi đánh đùng 1 cái là sự phản bội. Đúng là ‘’ Cháy nhà ra mặt
chuột !!! ‘’…Hắn cười thầm trong bụng và khinh bỉ mối tình cũ nát của
mình bằng việc ngoáy *** mũi rồi bắn bung 1 phát ra khỏi móng tay ...
Hắn cần phải quên đi nhanh chóng cái quá khứ chết tiệt kia !!!. Hắn
không cần con gái nhà lành như trước nữa..!!!! 2 năm đau khổ vì con gái
nhà lành là quá đủ rồi !!!!. Hắn đâu thể lấy lại được quãng thời gian
khổ đau đã mất ?????Hắn thấy mình cần phải bù đắp bằng những cuộc chơi
!!!! Hắn thấy mình cần phải có 1 cô gái đẹp và bên trong không đến nỗi
để cặp kè trong lúc thiếu thốn tình cảm vô cùng này – Cẩm Vân đáp ứng
đủ ! .Đầu óc hắn giờ lại say sưa hồi tưởng, mắt hắn lại mơ màng, miệng
hắn lại cười khúc khích khi nghĩ về những lời khen ngon ngọt của Vân :
'' Anh có đôi mắt đẹp, cái mũi cao, đôi môi giống…con gái, khuôn mặt
hao hao ngôi sao Hàn Quốc Kang- Ta '' - ''Cô ta mang đến sự bình yên và
vui vẻ, cũng con nhà giàu, cũng ham chơi giống mình. Thật là hợp cạ quá
!!! '' Hắn nghĩ vậy và không phủ nhận với trái tim mình là hắn đang
ngày một si mê Vân điên dại, ngoài những lời lẽ ngon ngọt còn là những
cảm xúc da thịt mới lạ Vân mang đến…..bằng cách ngồi sau xe cứ áp ngực
vào lưng hắn và ngọ nguậy….!!!!
‘’ Nồi nào úp vung nấy ‘’ – Dân chơi phải cặp kè với dân chơi. Hắn thở dài rồi úp cái gối lên mặt ngủ khò 1 giấc !
phần 4:
Đội tuyển Việt Nam thắng Malaysia đoạt tấm vé vào vòng chung kết
Seagames làm cả đất nước như vỡ oà trong niềm hân hoan chiến thắng. 9
giờ tối nay, khắp phố phường HN tràn ngập sắc đỏ rực rỡ với biển người
đông đúc hò reo. Hắn và Cẩm Vân ngồi trong một cửa hàng kem Ý, nhìn ra
đường mà cảm giác mặt đất như rung chuyển dưới chân. Thời gian này tối
nào hắn và Vân cũng đi ăn kem. Vân thích ăn kem Ý lắm. Hắn có xem trận
đấu tối nay và đã thủ sẵn lá cờ Tổ quốc trong cốp xe rồi, chỉ chờ Vân
ăn xong và ra đường là phất thôi.
-Anh ơi dân đen nổi dậy !!!! Buồn cười quá !!!
Cẩm Vân cười sặc sụa và chỉ tay về phía mấy gã thanh niên cởi trần vẽ
cờ khắp người cầm xoong nồi gõ loạn xạ …Hắn tiện tay cầm máy ảnh chụp
vài pô làm kỷ niệm phút giây chiến thắng này rồi tự cầm máy ảnh chụp cả
hai.’’ Haha ‘’ - Hắn cười phá lên. Đây là tấm ảnh đầu tiên 2 đứa chụp
chung với nhau. Trong ảnh, cái lưỡi hắn thì lè ra. Còn Vân nhăn nhăn
cái mũi xinh.
-Mình lên đường đi em.!!!!
Nói rồi hắn nhảy bổ ra lấy lá cờ nhét dưới yên xe bảo Vân cầm choàng
lên người. Vân cười và bảo hắn cất đi, kẻo như vậy trẻ con lắm. Nhưng
hắn cứ nằng nặc muốn được phất cờ. Vân bèn giật lấy lá cờ rồi giấu đi.
-Em ơi anh muốn phất cờ quá…Em giấu cờ anh ở đâu đưa đây đi. Nhanh nào !!!!
Hắn chống chân xuống xe rồi lắc cái mông cho xe chồm chồm lên. Tay giơ
cao lên trời hô to : Việt Nam………!!! Việt Nam….!!! Việt Lammmmmmmmmmmm
‘’ Hắn sướng đến mức nọi nghịu cả lưỡi. Xung quanh chiếc xe Sh là cả 1
biển người và biển khói, cùng tiếng vít ga, tiếng còi xe, tiếng hò hét
của cả vạn con người. Vân cứ vỗ vào vai hắn , mà vừa vỗ vừa cười :’’
Anh ngồi xuống đi, trẻ con thế ???”. Còn hắn thì cười cứsằng sặc….
Họ lướt đi hoà mình vào dòng người đông đúc. Hơi nóng hầm hập lan toả
trong dòng máu mỗi người dân đất Việt và hầm hập trong trái tim 2 con
người trẻ tuổi.. Hắn như đã quên hết mọi mụôn phiền, trên môi hắn lúc
này là nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt long lanh. Hắn thấy hạnh phúc. Một
niềm hạnh phúc đơn giản và gần gụi quá.. Nó không lớn lao đâu. Hạnh
phúc đó chỉ là việc ngoái nhìn ra sau và thấy được Vân cũng đang cười
tít mắt giống hắn thôi. Hắn thấy mình trở nên vô tư như thưở nào. Hắn
sắp 20 tuổi rồi. Hắn muốn tận dụng nốt những tháng ngày cuối cùng của
tuổi Teen để vô tư và yêu đời. Trong năm qua, hắn 19 tuổi mà sống như
một lão 49 tuổi bởi những suy nghĩ già cỗi và bi quan. Cẩm Vân đến và
đánh thức điều mà bấy lâu nay hắn dường như đã ngủ quên – đó là tuổi
trẻ và sức sống 20…Đột nhiên, Vân xà vào ôm hắn, ngả đầu lên vai
hắn…Phút giây đó làm hắn cảm giác đất trời như đảo điên. Chàng trai sắp
20 ngồi im re không nhúc nhích, chảy trong con người chàng lúc này
không phải là dòng máu hầm hập nữa mà là dòng máu cuồn cuộn của xúc cảm
đôi lứa. Cảm xúc bất ngờ làm chàng bối rối chẳng biết phải mở mồm nói
gì bây giờ ngoài một câu rất quen thuộc :
- Mấy giờ em phải về....
- Anh cứ đi đi – Vân nói nhỏ, má ấp vào vai hắn không muốn rời…
- Vậy thì sẽ đi suốt đêm nay
- Ừ….
- Hahaha - Hắn cười rất to, sung sướng vô bờ.
Tối nay hắn diện quả đầu mào gà với màu nhuộm mới đỏ hoe, mặc chiếc áo
len hiệu Roberto Cavalli ôm sát lấy tấm thân to khoẻ, quần jean Levi’s
rách lỗ chỗ cùng đôi giày trắng Gucci . Vân diện cả bộ jean cùng đôi
bốt đen. Vẻ đẹp của chàng trai cao 1m82 với cô gái cao 1m72 làm không
ít người đi đường trầm trồ ngưỡng mộ. Đằng sau chiếc xe SH đen là bao
cặp mắt đàn ông thèm thuồng Vân bởi thân hình cô ta quá đẹp. Hắn thấy
mình thật tự hào. Hắn muốn hét to lên cảm ơn ông Trời đã ban cho hắn
niềm tự hào này.
-Em có tin 2 ta là cặp đẹp đôi nhất cái đất Hà Thành này không ?
-Không dám
-Còn ai toàn diện hơn được so với chúng ta ?
Nhắc đến 2 chữ toàn diện, Vân bỗng buông khỏi người hắn và ngồi thẳng
lại. Có vẻ như cô ta đang suy nghĩ một điều gì đó. Song hắn không mảy
may để ý đến hành động đó. Bởi lúc đó hắn còn mải mê cười và nhìn dòng
nguời đi đường có không ít kẻ làm trò
-Anh, em mót …tè quá – Vân nói nhỏ
-Hahaha, sao em chọn đúng thời điểm thế. 1h sáng rồi thì lấy đâu ra vệ sinh cho em ?
-Anh ghé tạm xe vào 1 cái ngõ nhỏ nào đi.
Chiếc xe lăn bánh đến 1 con ngõ nhỏ và khuất người qua lại. Vân nhảy
vội xuống xe và chạy vào thật nhanh. Rồi cô ta chạy ra với cái mặt hớt
ha hớt hải :
-Anh ơi chó chó…..chó sủa làm em không làm gì được, ra chỗ khác thôi !!!
Khuôn mặt hớt hải của Vân làm hắn cười nghiêng ngả, rồi họ đi đến 1 ngõ
khác…Ngõ này tối om, người dân đã đóng cửa đi ngủ và ngoài đường cũng
vắng dòng người lại qua. Từng cơn gió mùa đông thổi mạnh làm lạnh buốt
cả sống lưng, hắn đành mặc vội chiếc áo khoác lên người khi trong cổ đã
xuất hiện những cơn ho lụ khụ….Tắt động cơ xe, xung quanh yên ắng như
tờ. Hắn ngồi trên xe đợi Vân và ngó vào đồng hồ tích tắc trên tay, đã
gần 2 giờ sáng rồi.
Cạch..cạch…Tiếng đôi bốt cao của Vân gõ lên mặt đường. Cô ta đi chậm
rãi và thong thả, không hớt hải như trước nữa với khuôn mặt cười tươi
hớn hở. Hắn nhìn Vân say đắm, mũi hắn nghếch lên ngửi mùi nước hoa
Victoria’s Secret đang xộc đến gần. ‘’ Thơm tho gợi cảm điên cuồng ‘’ -
Hắn mơ màng nghĩ và buông xuôi cơ thể cho trái tim mình mách bảo cảm
xúc. Tình cảm trào dâng trong lòng hắn lúc này như một con sóng đang
lên cao và đỉnh điểm là hắn cầm lấy tay Vân rồi giật một phát làm người
cô ta sát sàn sạt vào trong lòng. Môi kề môi. Ngực áp ngực. Tay trong
tay. Hắn nói 1 câu trong trạng thái gần như là vô thức :
- Anh yêu em, Vân ! ( tác giả viết đến đây thèm câu nói này kinh khủng )
Nói rồi hắn hôn lên đôi môi mà hắn vẫn hay gọi là cặp môi bướng bỉnh
giống Angelina Jolie của Vân. Nụ hôn chóng vánh trong vòng 30 giây đã
làm đảo tung cả đất trời, đã làm thời gian như ngừng trôi, làm không
gian của họ như bừng sáng bởi thứ ánh sáng chói loà của tuổi trẻ. Mắt
hắn nhắm nghiền. Cái lưỡi hắn khua khoắng rồi như tê dại trong làn môi
thơm phưng phức của Vân. Vị son môi mê ly làm khoái cảm của hắn thấu
lên tận óc. Hắn sung sướng đến mức đôi tay quờ quạng khắp nơi, sờ đến
cái cạp quần của Vân, chạm vào da thịt Vân nhưng bàn tay lạnh ngắt của
hắn làm Vân chợt bừng tỉnh :
- Thôi, anh...
- Yêu anh không em ? - Hắn nói nhỏ lắm.
- …..Vân không nói gì
- Mình lên xe đi đi anh, em phải về rồi
- Ừ nhưng anh muốn chút nữa
- Thôi, để lúc khác !
Trên đường về con phố Bà Triệu quen thuộc, Vân ôm lấy hắn và nhắm mắt
ngủ gục …Cô ta đã thấm mệt sau một tối hò hét. ''Vân thật đáng yêu ''-
Hắn như muốn gồng tấm lưng mình lên để nó giống như 1 tấm phản chắc
chắn cho Vân đặt thân mình lên đó. Hắn muốn đi thật chậm, chậm lắm,
thật chậm thôi để nâng niu phút giây hạnh phúc này…và thật êm để Vân
ngủ mãi trên lưng. Hắn tự hỏi mình, hạnh phúc và nói lời yêu trên môi
như thế, hắn đã thực sự yêu Vân chưa ???? Có thể hắn đã yêu Vân rồi
nhưng tình cảm đó chưa đến độ chín đích thực. Hắn tự hỏi mình : Hắn có
muốn quan hệ tình dục với Vân không ? Ồ, có chứ ! - Hắn trả lời luôn
!!! Đàn ông mà, thằng nào chẳng vậy….Nhất là với một dân chơi như hắn.
Quan hệ tình dục chỉ là chuyện nhỏ !. Nhưng được đến đâu hẵng hay, nói
trước lại bước **** qua. Hắn cười mỉm đầy ẩn ý và cứ thế lướt xe đi……
phần 5:
- Alô anh Hai…à nhầm anh yêu à
- Ừhm
- Dậy đi anh, 11h rồi mà còn nằm đấy
- Hôm qua 3h sáng anh mới ngủ....
- Dậy đi ăn đi, có thích em nấu ăn cho không?
- Có...
- Vậy 11h30 qua đón em nha…!!!
Nhanh tay cúp cuộc gọi tới, hắn vùng dậy chạy vào toilet đánh răng rửa
mặt rồi vơ lấy bộ quần áo mặc luôn. Chả là hắn rất háo hức muốn xem Cẩm
Vân trổ tài nấu ăn đến đâu. Cái háo hức đó hiện rõ lên trên mép hắn còn
dính ít kem đánh răng trắng phơ do chưa kịp rửa mồm sạch sẽ. Hắn mặc
xong quần áo, soi lại bộ mặt đẹp trai của mình vào gương rồi vội vàng
vào toilet rửa mặt lại lần nữa.. ''Xong !. A` còn phải vuốt 1 ít keo
nữa chứ. Xịt ít nước hoa Versace. Nhanh nào nhanh nào.'' - Hắn tự nói
với bản thân mình.
Phóng xe máy vèo vèo trên con đường quen thuộc. Hắn thấy trong người
khang khác. Hắn thấy hôm nay mình yêu đời lạ lùng. Phải chăng lời yêu
ngày hôm qua do cái sự vô thức trong hành động đã làm cho hắn hôm nay
trở nên yêu đời hơn chăng?. Hay do cái sự háo hức được gặp Vân và ăn
những món cô ta sắp nấu? Dù là thế nào đi nữa thì chỉ vài phút nữa thôi
hắn được gặp Vân rồi. Và Vân đã làm hắn yêu đời suốt hơn 1 tháng nay
chứ không riêng gì ngày hôm nay.
- Nhanh nhanh anh, ba em đang ở nhà, em lén chạy đi chơi đấy, dạo này
ông ấy hay kêu ca em đi chơi quá – Vân nói rồi nhảy vội lên xe, hôm nay
Cẩm Vân ra khỏi nhà bằng cổng sau.
- - - Mình đi đâu đây em - Hắn hỏi.
- - - Đến nhà Phương, bạn em ở khu tập thể Thành Công nha !
Căn hộ của Phương nằm trên tầng 3 của nhà E6 khu tập thể Thành Công. Mở
cửa chào đón hắn và Vân là một cô gái khá xinh nhưng không có vẻ hiền.
Phương mặc bộ quần áo ở nhà xộc xệch đon đả cầm tay Vân dẫn vào nhà.
Nhưng mắt không quên liếc hắn từ đầu đến chân.
-Vân ơi, bạn trai đây à ?
- -Không ! Em trai Vân đấy Hihi
- - Láo nào - Hắn cười và mắng yêu Vân.
Hắn ngó quanh căn hộ rộng gần 100 mét vuông Phương ở, khá ngăn nắp, đồ
đạc mới tinh tươm. Hỏi ra mới biết cô kết hôn được có hơn 1 tháng. Trên
tường treo tấm ảnh cưới mới chụp và hắn thấy chú rể - có lẽ phải hơn
Phương đến hai chục tuổi và cô dâu – là Phương với nụ cười rất duyên.
Theo lời của Vân thì Phương là bạn thân nhất của Vân, là con gái thành
phố HCM nhưng lấy chồng HN.
-Tụi em vào bếp làm cơm đây, anh yêu cứ nằm trên ghế mà xem tivi đi nha ! – Vân vừa nói vừa cầm con dao khua khua trêu hắn.
- Ừ xéo đi, nấu ngon ngon vào nhé . Hắn trêu lại Vân và quẳng người xuống ghế sa – lông.
Cẩm Vân bưng mâm cơm ra đúng lúc bụng hắn đã réo sôi sung sục vì đói.
Hôm nay có cơm, canh rau cải, trứng rán, rau muống luộc và 1 đĩa sườn
xào chua ngọt to. Hắn đánh hơi thấy vị thơm mà chua chua, ngọt ngọt của
cái món sườn này mà lưỡi ngập cả nứơc dãi. Bẩm sinh hắn rất ham ăn, có
lẽ do tính vô tư ăn tạp nên mới được cao to thế này bởi bố mẹ hắn đều
thấp hơn hắn những một cái đầu. Ăn một miếng sườn mà miệng hắn khen nức
khen nở :
-Ngon qúa, món này em nào làm đấy ?
-Em chứ ai – Vân đáp
-Em mà khéo tay được như thế á ? Hắn ngạc nhiên
-Thôi ăn nhiều vào đi ông tướng của em, bõ công em nấu – Vân nhét cả
một miếng sườn to đùng vào cái mồm chất đầy những cơm của hắn.
Cả 3 vừa ăn vừa nói chuyện sôi nổi. Phương nói với Vân nhiều chuyện mà
tai hắn có nghe đuợc cũng chẳng thèm để ý bởi toàn chuyện đàn bà !.
Riêng có 1 câu Phương nói làm hắn nghe lỏm được cảm thấy băn khoăn :
-Dạo này Vân còn đi làm mẫu không?
Sao Vân không nói trước kia mình đã từng làm người mẫu nhỉ. Hắn chỉ
biết trước kia cô ta học thiết kế thời trang ở trường Đại Học Mở chứ
không biết Vân làm người mẫu giống hắn. Vậy mà cô ta giấu tiệt !!!. Hắn
cố gặng hỏi Vân nhưng chỉ nhận được mỗi câu trả lời : ‘’ Em bỏ làm
người mẫu 1 năm nay rồi, thôi anh đừng hỏi em không muốn nhắc đến vấn
đề đấy. Thấy nét mặt Vân cũng nhẹ nhõm, đôi mắt to chớp chớp bối rối
một chút rồi cái miệng lại cười trừ, hắn đành cười xoà cho đó là chuyện
nhỏ nhặt, chẳng đáng để bận tâm !
Câu chuyện của cả 3 bị xé ngang bởi tiếng động mở cửa rầm rầm đầy thô
bạo. Người đàn ông khoảng 40 tuổi với thân xác rắn rỏi, mặt vuông chữ
điền, mắt 1 mí và làn da xám xịt vừa vào nhà thấy họ không mở 1 lời
chào bước vội vào phòng ngủ. Đó là chồng của Phương. ''Ở gã toát lên vẻ
vũ phu''- Hắn nghĩ thầm rồi nhanh và vội miếng cơm cho chóng xong bữa.
Sau khi đã rửa bát đũa xong xuôi, Vân rủ hắn và Phương đi lên phố Mai
Dịch xem bói. Nghe đâu ông thầy bói này xem tướng chuẩn lắm. Vân đã mất
công hẹn lịch trước cả mấy ngày hôm nay. Phương nhanh nhảu chạy vào
phòng thay quần áo, đánh phấn, tô son cho thật xinh. Cô ta nhờ Vân kẻ
mắt rồi chải mascara hộ mình, nhờ Vân xem thử mình mặc chiếc áo màu này
có hợp không ?. Hắn ngắm nhìn vẻ vô tư và trẻ con của Phương, nghĩ thầm
: ‘’ 22 tuổi và đã có chồng , mang bầu 3 tháng rồi mà chẳng khác gì con
gái tuổi teen…đàn bà nhiều lúc buồn cười thật ! ‘’. Đột nhiên :
- Mày đi đâu ? Ở nhà ! suốt ngày ăn chơi đàn đúm !
Cái mặt đỏ gay của gã đàn ông, mà chính xác hơn là chồng Phương xuất
hiện cùng với cánh tay thô kệch nắm lấy tay Phương rồi lôi vào trong
phòng ngủ. Họ cãi vã nhau thật ầm ĩ và ‘’ đốp ‘’ – 1 cái tát mạnh đã
làm không gian im bặt. Hắn thấy vậy định chạy vào cho gã đàn ông kia
một trận vì dám vũ phu với người vợ mới cưới nhu vậy nhưng Vân đẩy hắn
ra cửa :
- Anh xuống duới nhà trước đi, vụ này để em giải quyết.
Hắn ngồi duới sân khu nhà tập thể mà trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn
thấy mình dại. Dại lắm. Nhẽ ra lúc đó hắn phải chạy vào trong đó tặng
nguyên quả đấm này vào mặt thằng vũ phu kia. Ai lại để đàn bà con gái
vào can ngăn. Nhỡ thằng đấy làm gì người yêu của hắn thì sao. Thì ra
hắn đã gọi Vân là người yêu từ buổi tối ngày hôm qua. Phải, hắn thấy
yêu cô ta rồi. Bằng chứng là lúc này hắn lo cho Vân lắm. Hắn toan đinh
chạy lên nhà Phương thì thấy Vân đi chậm rãi xuống cầu thang. Hắn nói
với Vân :
- - -Em làm anh sợ hết hồn. Thế sự việc là như thế nào thế ?
- - -Chẳng thế nào cả,. Mình đi đi. Phương không đi được.
Họ lên xe và thẳng tiến đến một địa chỉ nằm trong ngõ ngách của khu phố
Mai Dịch. Hắn vốn chẳng bao giờ tin vào bói toán nhưng vì chiều người
yêu nên mới đi. Vân ôm hắn, ngả đầu lên vai hắn thở nhẹ. Hơi thở của cô
làm hắn thấy thật ấm áp và tĩnh tâm lại trước chuyện bất ngờ vừa xảy
ra. Nhưng rồi Vân lại buông khỏi người hắn để nghe điện thoại. Vẫn cái
giọng nhỏ nhẹ và đùa cợt với 1 thằng đàn ông nào đó hắn không thể biết.
Ngày nào hắn cũng thấy Vân cầm chiếc máy 02 mini và dùng cái bút gẩy
gẩy nhắn tin và rút máy ra để nghe điện thoại. Mà toàn là những câu
chuyện đùa cợt chẳng ra đầu ra đũa. Toàn là những chuyện chỉ xung quanh
ăn và chơi, đùa cợt đàn ông, hết đòi mua cái này rồi lại đá sang cái
thứ nọ. Chẳng nhẽ hắn là thằng không có tiền hay sao mà Vân phải xin xỏ
của người khác ? Hắn toan định nói lên bức xúc của mình trong vấn đề
này thì cô ta nhét di động vào trong túi quần rất nhanh. Rồi lại ôm lấy
hắn. Rồi lại lấy tay che bụi cho hắn khi họ đi sau 1 chiếc ô tô tải chở
đầy những cát. Rồi lại thở nhẹ vào cổ hắn…Tai hắn nghe thật rõ tiếng
Vân thì thào:
- - -Anh biết vì sao lúc nãy cái Phương bị ăn tát không ?
- Không !
- Hihi, nguyên nhân là do con này đang cặp với ông chú em. Hôm nọ ông
ấy đèo nó đi, nhờ nó xem hộ mâý thứ đồ gỗ. Thế nào lại ôm ấp nhau rồi
chú em mua tặng nó cái máy di động làm kỷ niệm. Dạo này nó toàn đi theo
chú em chơi bài với mấy ông đại gia. Chắc anh chồng biết chuyện nên
ghen.
Hắn im lặng không nói gì. Hắn thấy băn khoăn là sao bố Vân , rồi đến
chú Vân toàn cặp kè theo kiểu ‘’ họ nhà tôm *** lộn lên đầu ‘’như vậy.
Ai đời người ta vừa lấy chồng được có 1 tháng đã nhảy bổ vào cặp.
-A- Anh biết không ? Em giới thiệu nó cho chú em chứ ai nữa ! Thằng chồng nó vũ phu quá. Nó sống thế cũng khổ.
Hắn cũng lại không nói gì. Nhưng trong đầu hắn lại nghĩ theo một chiều
hướng khác. Giá mà Phương là đàn bà tử tế đức hạnh thì đâu đến nỗi.
Họ đi qua một cánh đồng heo hút và dừng chân tại một ngôi nhà có sân
rộng, mái lợp bằng ngói, thiết kế cổ kính giống như một ngôi chùa. Nhìn
xung quanh căn nhà là một bãi tha ma rộng. Vân chợt rùng mình rồi ôm
chầm lấy người hắn. Cái rùng mình đó khiến hắn hơi chạng vạng một chút.
Hắn trấn an lại Vân và hôn lên đôi môi xinh của cô ta. Họ bước vào cửa
ngôi nhà với trước mặt là điện thờ nghi ngút khói hương. Bỗng sau lưng
họ xuất hiện một ông lão có khuôn mặt giống loài trâu, da đen nhẻm, cái
gò má cao vót cộng với đôi mắt xếch mà lại nheo nheo đầy bí ẩn.
- Anh chị đến xem ngồi ở gian bên !
Gian phòng bên cạnh điện thờ đã có 2 người ngồi chờ xem sẵn. Đôi tình
nhân ngồi đợi ông thầy bói xem cho 2 vị khách bằng cách bói bài Tây.
Ông ta ngồi trên một chiếc sập có dải chiếu. Người muốn xem bói chỉ
việc tráo bài rồi rút quân bài ra, dải xuống duới chiếu cho ông ta xem.
Hắn cảm thấy thích thú trước hành động có phần huyền bí này rồi ghé vào
tai Vân nói nhỏ : ‘’Đừng nói cho lão ấy biết 2 đứa mình yêu nhau em
nhé’’. Trong đầu hắn cảm thấy trò này có thể đùa cợt được đây.
Đến lượt hắn ngồi xuống chiếu.
-À thằng này mẹ mày có phải vừa trải qua phẫu thuật đúng không ? Ông
lão quãng 70 tuổi có khuôn mặt giống loài trâu cất tiếng sang sảng
- Sai ! - Hắn trả lời là ‘’Sai’’ mặc dù trong đầu ngạc nhiên vì mẹ hắn đúng là có vừa trải qua một phẫu thuật nho nhỏ.
-. Tôi biết là cậu đang nói dối tôi. Cầm xấp bài này lên và tráo đi.
Rút ra 10 quân bất kỳ, dải úp nó xuống rồi tự tay cậu lật từng lá bài
lên
Hắn làm đúng theo lời lão thầy bói với đôi tay tráo bài thật nhanh và
điệu nghệ. Đơn giản hắn vốn là tay cờ bạc chuyên nghiệp mà. Ông thầy
nói trúng phóc về tính cách hắn, cũng như bố mẹ làm nghề gì, gia đình
như thế nào, quá khứ hắn ra làm sao, hiện tại như thế nào. Đây là lần
đầu tiên hắn đi xem bói. Hắn thấy hơi sợ. Có lẽ do nhìn vào đôi mắt
xếch của lão ta như soi thấu tim gan mình, và lời lão phán chuẩn xác
đến 100% !!!!..Gương mặt hắn bối rối rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại rất
nhanh. Hắn muốn hỏi lão về tương lai. Đột nhiên chẳng hiểu sao hắn hỏi
lão một câu. Hắn hỏi mà như không phải là hắn đang hỏi.
- - -Ông thầy, bao giờ tôi sẽ chết ?
- - -Cậu sẽ sống đến năm 73 tuổi.
- - -Tình duyên của tôi như thế nào ?
- - - Trắc trở năm 21, 22 tuổi nhưng rồi sẽ qua. Sẽ ổn cả thôi .
Vậy tôi không còn gì để hỏi ông nữa. - Hắn thở phào và thật sự hắn
không muốn xem nữa. Hắn thấy rất căng thẳng. Dây thần kinh hắn căng như
dây đàn và mồ hôi rỏ ra từng giọt. Không gian ở đây có một sự nặng nề
kỳ lạ
Đến lượt Vân. Gương mặt cô ta lúc này cứ câng câng. Ông thầy phán ngay :
- - -Con bé này, mày chẳng sợ 1 ai cả. Gương mặt này không biêt sợ là gì đúng không ?
- - -Đúng, cháu rất bướng, từ nhỏ đã bướng rồi. Hôm nay cháu muốn hỏi ông xem tương lai trong năm mới cho cháu.
- - -Tráo bài đi, rút ra 8 lá rồi lần lượt lật lên !
Xem bài Vân lật, đột nhiên lão già giật nẩy mình tí nữa ngã ngửa ra
đằng sau, gương mặt lão biến sắc từ màu đen nhẻm sang trắng bệnh. Miệng
lão lắp bắp :
- - - Mày….mày….con ơi 10 tháng nữa thôi mày lấy chồng đấy !!!
Vân cười to, không hiểu sao giọng cười của cô ta lúc này không giống
như ngày thường. Nghe nó thật ma quái và ghê sợ. Hắn thấy đầu mình nhức
như búa bổ, hắn không thể chịu nổi khi còn ngồi ở đây nữa. Tai hắn
không muốn nghe cái tiếng chua loét như quan hoạn của lão thầy bói kia
và tiếng cười ma quái của Vân nữa. Hắn nhắm mắt lại, vò đầu rồi mở mắt
ra thì thấy Vân đã ngồi cạnh. Tay dúi cho hắn tờ 100 nghìn :
- Anh đi ra điện thờ rồi để tờ 100 này lên khay, nhớ lạy các cụ rồi mình đi về nhé.
Đôi tình nhân trẻ tuổi lặng lẽ ra về, lão thầy bói không quên đưa họ
một chút lộc để lấy may….Lão không tiễn đôi tình nhân. Lão ngồi im như
pho tượng đá với đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ.
Còn tiếp...
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com