phần 9:
Cả 3 nói chuyện với nhau một lúc rồi Hùng chủ động đứng dậy chào đôi
tình nhân để đi công chuyện. Tiễn Hùng Zếch ra khỏi cửa, lúc này y mới
nói nhỏ cho hắn :
- Tưởng người yêu mày là ai…Hóa ra là Vân Tây…
- Ủa, sao mày biết ??? À mà mày ở Sài Gòn 2 năm nhỉ? – Hắn ngạc nhiên, xoe tròn đôi mắt chưa đến mức độ quá cáo già.
Hùng Zếch lại cười nhếch mép, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói khẳng định :
- Này, dân chơi số 1 Sài Thành đấy,
- Haha thì tao cũng là dân chơi mà mày – Hắn cười vang, đầy vẻ tự hào !!!
- Ừ, nhưng nó là dân chơi số 1 theo kiểu hàng họ cao cấp mày ạ, mày ngu lắm, bị em ý lừa đồng nào chưa ?
- Mày….mày….Sao mày dám nói thế ??? – Hắn đang tự hào với thằng bạn cáo già thấp bé, bỗng dưng lắp bắp…
- Thằng bạn tao là đại gia, trước cặp với nó đang đi lùng con Vân Tây
này, nó dám đá đít bạn tao rồi ôm 1 đống tiền chạy ra Hà Nội, mẹ kiếp !
– Hùng Zếch hậm hực..
Hắn gầm lên như sư tử trước mặt Hùng Zếch :Này, thằng chó, mày ăn nói cho cẩn thận đấy !
- Mày tỉnh lại đi, trước còn ở trong Hội Dân Chơi Sài Thành, tao gặp
con này thác loạn cùng hội suốt, rượu chè, bay lắc, làm tình tập thể,
bét nhè !!!!! Mà có khi, người yêu mày qua tay tao rồi cũng nên…..Haha….
- Mày….- Hắn nắm lấy cổ áo Hùng khiến xung quanh đó có rất nhiều người
nhìn…. - Mày nói láo, đừng ghen tỵ với người yêu tao mà mày dám bịa
chuyện
- Mày vào hỏi nó xem xem có phải nhà nó ở gần công viên Lê Văn Tám,
Quận 1 không ? Mẹ nó mới chết đầu năm ngoái…Hàng cao cấp đấy mày ơi,
dân chơi Hà Thành non nớt như mày dễ bị nó lừa tình và lừa tiền lắm
….Haha…1 con hàng ….Hahahaaahaaa…..
Hùng Zếch cười như gã điên, trong phút chốc, hắn như bị hoa mắt và chao
đảo bởi khuôn mặt bỉ ổi của Hùng và ánh đèn đường phố đang hắt vào
mặt…Hắn đâu có say…Khi hắn định thần lại một chút cũng là lúc Hùng Zếch
vội biến mất dạng….
- Anh tưởng em quen thằng Hùng – Hắn hỏi dò Vân trong lúc đưa cô ta về nhà.
- Không ! Em bảo rồi mà, bạn anh chứ có phải bạn em đâu, mà em sợ anh'
mắt nó lắm, trông hãi dễ sợ luôn ….Đàn ông có đôi mắt như thế không tin
tưởng được đâu đó anh?
Khi đưa Vân về nhà xong, quay trở về căn phòng riêng thân thuộc, những
lời nói của Hùng cứ ám ảnh tâm trí làm hắn không sao ngủ được…Gương mặt
chuột, hàm răng đen sì vì khói thuốc tuôn sa sả vào mặt hắn những lời
nói trần trụi như vậy. Liệu hắn có để yên mà cho qua ???...Hắn hiểu 2
mặt của 1 vấn đề, hắn biết Vân xinh đẹp, nhà giàu như thế, thì lời ra
tiếng vào và sự ghen tỵ của người đời là khó tránh khỏi. Trước hắn cũng
bị vậy nhiều lần nên rất hiểu. Hắn và Vân đẹp đôi, nhà giàu như vậy, ai
mà chẳng muốn được như thế, nhưng có phải ai cũng may mắn như vậy đâu.
Xã hội còn bao kẻ đói rách ra…..
Nhưng càng định cho qua chuyện này, hắn lại càng không thể cho qua…Thứ
nhất Hùng là thằng rất thẳng tính. Hắn hiểu Hùng bởi có đợt cả 2 chơi
rất thân với nhau. Thứ 2 nó nói trúng phóc địa chỉ ngôi nhà cũ Vân ở
!!!!...Biết được mẹ cô ta mới mất đầu năm ngoái nữa !!!..
Hắn bật dậy khỏi giường, tay hắn vò tóc mình….Phải, nhất định hắn phải
điều tra vụ này. Trước kia yêu Thủy, đã bao lần hắn nghi ngờ cô ta
không chung thủy nhưng toàn bị niềm tin yêu mãnh liệt bao biện. Giờ với
mối tình này, hắn cũng không thể bao biện được nữa. Hắn rất yêu Vân !.
Cô ta có thể không còn trong trắng nhưng không thể là 1 con hàng !!! 1
con điếm !!!...Hắn không thể yêu 1 con điếm !!! Nhất là con điếm đó lại
lợi dụng để mồi chài tiền bạc….!!!!....Khi nghĩ đến 2 từ ‘’ con điếm ‘’
và ‘’ mồi chài tiền bạc ‘’ mà ruột gan hắn đau như cắt….Nhưng dù có đau
đến mấy vẫn phải tìm ra chân tướng sự thật… Hắn suy nghĩ về chiếc di
động của Vân, nhưng giờ không thể giật di động cô ta lần nữa, phải loại
trừ đầu mối di động. Bạn bè Vân ư ?? Toàn dân chơi Hà Nội, hắn không
thân ai trong số đó cả để hỏi và họ cũng chỉ biết gia cảnh Vân như hắn.
Đại khái là bố cô ta làm bên Ngoại Giao, cô ta mới chuyển ra sống ngoài
này tại căn biệt thự mặt phố Bà Triệu , bây giờ chuyên kinh doanh quần
áo nữ !
- À , thằng Tuấn – Hắn sực nhớ ra thằng bạn dân chơi đã giới thiệu Vân
cho hắn. Cái người mà bảo là bạn từ hồi mẫu giáo của Vân !!!!
Sáng hôm sau, hắn gặp Tuấn tại 1 quán café. Tuấn là một dân chơi lịch
sự và thân với hắn đã lâu nên hắn rất tin tưởng….Tuấn ngồi vắt chéo
chân, miệng phì phèo thuốc lá, mắt nheo nheo nói với hắn :
- À, con Vân…Tao đã bảo mày rồi, giới thiệu nó cho mày chỉ để chơi bời,
mày lại đi yêu nó, mày đúng là thằng không có lập trường !
- Ừ thì tao biết thế, nhưng tao yêu nó vì nó xinh xắn, nhà giàu, tuy
chơi bời nhưng biết điểm dừng, có bao giờ nó bay lắc đâu, nó đối xử rất
tốt , chiều chuộn, quan tâm và chẳng bao giờ làm tao phiền lòng cả.
Đấy, như con Thủy đấy, gái nhà lành rồi cháy nhà ra mặt chuột đấy mày
thấy chưa ? – Hắn gắt lên.
- Ừ thì tao cũng bảo là nó chơi nhưng biết cách mà….nên mới giới thiệu
cho mày. Bây giờ mày muốn tao nói về lý lịch nó hả ? Sự thật là tao
cũng mới quen nó từ hồi nó chuyển ra ở hẳn tại Hà Nội. Quen trên sàn ấy
mà. – Tuấn ngoáy mũi.
Hắn vùng dậy, tay đập vào bàn :
- Mẹ mày, thế mà mày bảo là bạn thân từ hồi mẫu giáo à ? – Nói đến đây 2 thằng cười ha hả vì khôi hài.
- Thôi mày ạ, tốt nhất là nên nói thẳng với nó. Dù sao yêu nhau cũng có
lúc phải đối diện với tin đồn và phải giải thích cho nhau hiểu – Tuấn
khuyên hắn 1 câu rất chí tình.
- Mày nói đúng ! Dù sao tao cũng là 1 con người lịch sự và thẳng thắn !
Đêm hôm đó, 0h30 phút. Trời Hà Nội bỗng dưng đổi gió trở lạnh rất
nhanh….Phố xá trở nên đìu hiu bởi những cơn gió mùa Đông Bắc mang theo
từng đám lá bay xào xạc….Cặp tình nhân tâm sự ngay cổng sau của căn
biệt thự mặt phố Bà Triệu. Cẩm Vân ngả người lên chiếc xe SH, còn hắn
thì đứng sát chiếc xe. Hắn giơ tay bắt lấy 1 chiếc lá đang bay nhè nhẹ
chực rơi thẳng xuống mặt Vân…Rồi ngắm nhìn đôi mắt Vân…rồi thấy cặp môi
ngon…Hắn hôn lên đó cho đỡ thèm !...Rồi hắn chầm chậm kể lại những gì
Hùng đã kể, kể tất cả những băn khoăn và suy nghĩ của hắn cho Vân….Nghe
xong, Vân rất bình tĩnh nói về quá khứ của mình, đôi mắt cô ta xúc động
:
- Trước kia vài năm, em trong nhóm Tứ Đại Mỹ Nhân – Gồm 4 cô gái xinh
đẹp nhất Sài Gòn…Chúng em hay lên sàn chơi và gây sự chú ý bằng việc
mặc toàn bikini, nói chung là hở hang nên toàn bị bọn nó đồn là cave,
hàng họ, cặp kè nọ kia…Vì em xinh đẹp nhất nên cũng bị đồn nhiều nhất,
đồn từ đó cho đến nay, em ức lắm !!! – Vân đáng nói chợt dừng lại,
nghẹn ngào đôi chút…rồi đôi môi bướng bỉnh lại tiếp tục nói :
- Tụi em nổi tiếng như cồn trong giới dân chơi Thành Phố…Anh biết
không, có đợt nhờ 1 đại gia lái chiếc Mercedes mui trần, trên xe là 4
cô gái xinh đẹp mặc bikini vòng quanh Quận 1 để khuyếch trương thanh
thế !!!
- Nhưng chúng em chỉ chơi trội thế thôi, hồi đó trẻ con mà….Nghĩ lại
giờ không thấy hối hận, vì thời gian đó đối với em có quá nhiều kỷ
niệm, thứ kỷ niệm của dân chơi mà anh – Vân cười khẩy…
- Còn lắc lư với làm tình tập thể ư ? Anh gọi bạn anh ra đây đối chấp
với em đi, em không hề quen bạn anh – Mắt vân long lanh, tưởng như sắp
khóc đến nơi- Em như thế nào anh hiểu mà, chúng ta đã trải qua bao
nhiêu cuộc vui rồi, em thậm chí không sờ đến 1 giọt rượu….Còn quan hệ
tình dục ư ? Em chỉ nồng nhiệt và quá đà với riêng mình anh…Anh hiểu mà
! Phải không ?
Vân siết chặt lấy bắp tay hắn, rồi bật khóc nức nở…với hy vọng những
giọt nước mắt của mình sẽ thanh minh cho hắn hiểu…Nhìn gương mặt cô ta
khóc lóc, hắn thương cô dễ sợ !!!...Mắt hắn cũng long lanh….Vân lại
tiếp tục nói tiếp :
- Còn lừa tiền anh ư ? Em đã vay, đã lấy của anh 1 đồng nào chưa ???
Đến câu nói này, hắn thấy cần phải dừng lại ngay câu chuyện vì sợ làm
tổn thương đến người yêu, với cả thấy Vân khóc, giọt nước mắt hắn cũng
đã lăn dài trên khuôn mặt hốc hác vì đi chơi, hắn ôm chầm lấy Vân :
- Thôi nào em….Anh hiểu, anh hiểu mà….Cái bọn chó má nó ghen ăn tức ở,
thôi kệ nó đi em…Mình quên đi chuyện này nhé, anh xin lỗi khi đã nhắc
đến…
Vân nuốt giọt nước mắt đọng trên khóe môi, nói một câu mà khiến hắn phải ghi nhớ suốt đời :
- Thôi anh không cần phải xin lỗi em đâu, anh không có lỗi gì cả, cũng chẳng ai có lỗi cả. Đó là số phận của em rồi.
Nói rồi Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi đầy nước mắt mỉm cười…Cô
lấy trong túi xách ra tấm giấy thấm lau nước mắt mình, rồi lau mặt cho
hắn…với thái độ ân cần săn sóc cho hắn giống như bao ngày đã qua…
Cẩm Vân đang chùi đi vệt son của mình nhem nhuốc quanh miệng hắn. Bỗng
dừng lại bởi cơn ho lụ khụ kéo dài. Vân chạy ra 1 góc ho rũ rượi vào
tấm giấy thấm, có 1 ít máu đỏ hiện lên trên tấm giấy trắng …Hắn chạy
lại chỗ Vân, xem người yêu mình bị làm sao, nhưng cô ta vội vàng vò tấm
giấy lại rồi vứt nó đi không cho hắn biết.
- Anh à, có lẽ mấy ngày nữa chúng mình tạm xa nhau 1 thời gian… Mặt Vân rất buồn….
- Em đi đâu ?? Sao lại thế ??
- Anh xem, cửa hàng mới mở đang bề bộn như thế này, em phải đi phụ giúp
ba lên Bắc Kinh xem hàng, rồi lấy về, em còn phải đón bà em từ bên
Hongkong về Việt Nam nữa…Chắc đi tầm nửa tháng đó….
- Thôi ! Anh không để em đang ốm thế này mà đi xa đâu…Một là em nên ở
nhà. Hai là anh sẽ đi cùng em !.- Hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt
của Vân, lo lắng….
- Không được ! Anh hâm quá ! em sẽ trở về sớm nhất ! – Vân gạt tay hắn ra….
Nghe đến câu ‘’ em sẽ trở về sớm nhất ‘’ – hắn thấy quen quen. À thì ra
ngày xưa Thủy có nói với hắn câu này. Giờ lại đến lượt Vân !. Nhưng Vân
nói chỉ đi có 2 tuần thôi mà ! Có là bao đâu nhỉ ? Hắn đành phải chiều
người yêu như bao ngày đã qua thôi….
- Ừ, nhớ đi phải giữ gìn sức khỏe, nghe lời ba uống thuốc cho chóng
khỏi ho nghe chưa em? Về Hà Nội mình lại đi chơi . Lại abc xyz nhé em
nhé…. Hehe – Hắn nói đi kèm 1 hành động mà khiến Vân hiểu ý ngay.
Cẩm Vân bật cười rồi lấy tay véo yêu cái mũi hắn : ‘’ Anh chỉ thế là
giỏi ‘’ …. Cô bất giác nhìn ra ngoài đường. Phố xá đã vắng tanh. Vân
chợt rùng mình vì lạnh.. Vân vội ôm lấy hắn 1 lúc rồi buông ra vội vàng
:
- 1 giờ sáng rồi đấy, anh về đi ngủ đi. Trời lạnh mà mặc phong phanh
thế này à. Chiếc khăn của em có còn giữ trong cốp xe không ?
Vân lục túi quần jean của hắn lấy chiếc chìa khóa rồi mở cốp xe, lấy ra
chiếc khăn choàng cổ màu trắng tinh. Chiếc khăn đó Vân tặng hắn trong 1
lần hắn về muộn, trời lạnh mà hắn ăn mặc phong phanh, cô bèn quàng khăn
quanh cổ hắn rồi quấn vòng lên che mất cặp tai hắn. Và ngày hôm nay,
Vân lại làm thế y chang hôm nào. Thấy vậy, hắn cười :
- Mình yêu nhau đã được 100 ngày rồi đó em.
- Hả ??? Anh nói gì mà ghê thế !! Anh có biết là 100 ngày là để dành cho những người đã như thế nào rồi không ?
- Haha….Đúng mà, đúng hôm nay tròn 100 ngày…Hay mai anh đi đánh con đề 10 hoặc 00 xem sao. Haha….
- Anh chỉ vớ vẩn ! Thôi về đi anh yêu. Muộn rồi….
Hắn gạt chân chống xe, chuẩn bị ngồi lên thì Vân cầm lấy bàn tay hắn
giật mạnh làm người hắn sát sàn sạt vào người cô ta. Chiếc xe máy SH đổ
kềnh xuống đường !!!!
Vân nhìn thấy thế, hoảng hốt !!!
Còn hắn cười khanh khách : Cho xe nó nát luôn đi em, vứt quách đi cho thằng ăn mày nào nhặt đê ! Haha….
Hắn chưa kịp nói tiếp thì Vân đã chặn đứng cái môi hắn lại bởi 1 nụ hôn
ngọt ngào. Mọi khi hắn thường chủ động để cái lưỡi mình khua khoắng
trong mê ly của vị son môi pha lẫn nước bọt Vân, thì hôm nay Vân chủ
động khua lưỡi đến từng chiếc răng hắn….Thật sung sướng dễ sợ !!!! Hắn
ngây ngất trong nụ hôn, ngây ngất trong hạnh phúc mong manh khi vừa
trải qua những sóng gió của điều tiếng….Phải chăng nụ hôn này báo hiệu
1 quãng thời gian thật đẹp của cả 2 hay chăng ? Hạnh phúc đích thực và
1 thiên đường trong mơ của hắn và Cẩm Vân hay chăng !!!
Hắn thầm nghĩ trong lúc Vân đang say sưa hôn mình : ‘’ Em yêu, lúc này em có nghĩ giống anh không ??‘’
Phần 10:
Cẩm Vân cắn nhẹ nhàng vào môi hắn…Kết thúc nụ hôn ngọt ngào :
- Em yêu anh ! – Vân nói thật nhỏ
- Vậy à…..
Hắn chỉ biết nói ‘’ vậy à ‘’….bởi hắn đang mơ màng trong sự bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Vân chủ động hôn hắn và nói yêu hắn bằng lời .Tình
huống này Vân lặp lại y chang buổi tối hôm nào ở một con ngõ nhỏ - hắn
hôn Vân rồi nói yêu cô….Đây thật là 1 món quà tuyệt diệu ! Cuối cùng
thì Vân cũng đã nói yêu hắn bằng lời như hắn hằng mong đợi 100 ngày
qua….Nhưng sao nói ‘’ em yêu anh ‘’ mà mặt Vân buồn như đi đưa đám vậy
??? Chắc là Vân đang mệt, vừa trải qua những điều tiếng như vậy thì hớn
hở làm sao nổi – Hắn nghĩ…
-Anh về đây, em sang đó nhớ gửi tin nhắn vào nick của anh nhé. Rồi hẹn giờ giấc để anh ở nhà online chat với em…
- Vâng, bye bye anh yêu ! – Vân vẫy tay hắn, khuôn mặt cô làm bộ nhí
nhảnh rồi bước vội ra cổng trước của căn biệt thự. Còn hắn dựng chiếc
xe SH lên rồi nổ máy đi về….Rạng sáng hôm đó, hắn ngủ rất ngon…Hắn tin
ở Vân, hành động và lời nói của Vân đã làm sáng tỏ rằng cô ta luôn phải
gánh chịu những lời đồn đại bố láo về mình. Và hắn thề rằng sẽ không
bao giờ gặp lại Hùng Zếch !
Chiếc laptop của hắn có cài phần mềm nhận biết ẩn nick...Mà thời điểm
Vân đi , hắn nằm nhà rỗi việc nên hay online. Hắn thấy dạo này bỗng
dưng Vân online nhiều phết ! – tuy nhiên cô ta toàn invisible – Hắn
phát hiện ra điều đó bằng chính phần mềm nhận diện này. Phần mềm này do
1 hacker lão luyện tặng hắn, ca ngợi là rất chuẩn xác. Nhưng không hiểu
sao vào chào Vân, cô ta không trả lời ??. Chẳng nhẽ phần mềm này lỗi
hay sao ????
Vân đi Bắc Kinh mà đến tận 6 ngày sau mới nhắn offline messages vào nick yahoo cho hắn ! Làm hắn đợi chờ sốt hết cả ruột :
- Anh iu ở nhà ngoan không ? 6 ngày qua em bận quá không online được.
Mấy ngày nữa cũng bận lắm. Em khỏe rồi, anh yên tâm. Nhớ đợi em về lại
đi chơi nhé – Vân không nói rõ với hắn là chính xác hôm nào về !
Đọc xong offline messages của Vân, hắn vội tuôn ra 1 tràng vào nick của
Vân nào là nhớ nhung, nào là lo lắng, nào là yêu lắm, nào là chán lắm,
buồn lắm. 6 ngày không có sự săn sóc, nịnh nọt, quan tâm của Vân đã làm
hắn như người bị bệnh rối loạn cảm xúc…Ngẫm kể cũng buồn cười. Chứng
bệnh này của hắn đúng là chứng bệnh của con nhà giàu !. Chứng bệnh của
1 kẻ vô công rồi nghề.Chỉ sống bằng nguồn sống là tiêu tiền, đi chơi
bét nhè và yêu đương cũng bét nhè !
Đúng lúc hắn đang điên trong cảm xúc, thì Vân hồi âm, thì ra cô ta đang online nhưng invisible :
- Em đây.- Trời ơi em đang online à ??? Đúng lúc anh đang như phát
cuồng vì nhớ em. Hôm nay mới online được à ?Sao em đi đâu mà mãi tận 6
ngày rồi mới nhắn tin cho anh…? …Thế bao giờ em về…
- Ừ, tại em bận quá. Em đang bên Hongkong đấy chứ, sang nhà bà em mới có máy tính thoải mái online được 1 chút .
- Thế bao giờ em về ? – Hắn hỏi lại câu hỏi.
- Em chưa biết được !
- Hả? Em bị làm sao thế !!! Đầu em có ấm không mà bảo chưa biết được thế ?
- Tầm chục ngày nữa anh ạ.
- Anh cần chắc chắn .
- 10 ngày nữa tính từ hôm nay, chính xác đó !
Một buổi sáng đẹp trời nọ, chính xác là vào ngày thứ 9 sau hôm Vân nói
lời yêu hắn.Khi đang lái ô tô chở gia đình mình đi ăn giỗ – đến giữa
phố Bà Triệu – hắn ngoái nhìn vào mặt tiền của căn biệt thự - cửa hàng
quần áo có cái tên mỹ miều ''Miss Susan'' và chột dạ khi thấy Vân đang
đứng lù lù ngay trong cửa hàng. Mái tóc quăn nhẹ tự nhiên có gẩy light
bạch kim, cùng chiếc di động 02 mini trên tay không lẫn đi đâu được !.
Hắn mừng rỡ vì người yêu đã trở về sớm hơn dự kiến. Hắn dù muốn nhưng
không thể chạy ngay vào ''Miss Susan'' để gặp người yêu,vì bên cạnh là
ông bà già đang giục cuống hắn phải lái xe nhanh kẻo họ hàng bên nội
chờ. Hắn bèn bấm số di động của Vân, nhưng cô ta vẫn tắt máy…..Hắn linh
cảm có cái gì đó không ổn !
Đêm hôm thứ 9 đó, hắn lọ mọ online, và lại phát hiện ra Vân online, và
cô ta lại tiếp tục invisible. Hắn vào chào Vân bằng 1 icon cười toe
toét:
– Vân à, anh nhớ vợ quá !!!!
Nhưng Vân không trả lời hắn. Hắn bèn sử dụng 1 nick khác mời Vân vào
chat nhóm. Đây là cách dễ nhận biết nhất đối với 1 người xem xem họ có
đang online hay không. Vân vội vàng ‘’ has declined to join ‘’ – Thì ra
cô ta đang tránh mặt hắn.
– Ra đây ngay, em đang online !! - Hắn Buzz !!! Vân liên tục
– Dạ, em đây, xin lỗi anh tại lúc nãy em bận quá ! - Vân gõ trả lời ngập ngừng
– Hắn toan định gõ 1 dòng chữ, nhưng cái trí khôn của 1 con ma xó trên
mạng và sự linh cảm có cái gì đó không ổn qua cách hành xử của Vân đã
khiến hắn không ngu ngốc mà lại bộp chộp nói rằng: ‘’ Em về nhà rồi sao
không gọi điện cho anh ‘’
– Em vẫn đang bên Hongkong à – Thế đi chơi được nhiều không ? – Hắn hỏi
câu này xem Vân có nói dối hắn là vẫn đang ở bên Hongkong không.
– Dạ, em vẫn đang bên Hongkong. Ui chài, đi chơi được đâu anh, toàn
phải đi có việcCâu nói này của Vân đã tố cáo cô ta nói dối. Song hắn
vẫn bình tĩnh gõ vào bàn phím, đôi tay hắn hơi run rẩy :
– Thế việc gì ?
– Ừ thì toàn là công việc của em mà anh
– Bao giờ về ?
– Chục ngày nữa anh ạ, mà cũng chưa biết được thế nào…
– Hắn điên tiết lên, từng ngón tay hắn bổ mạnh vào bàn phím :
– Nói láo. Em về rồi sao lại nói dối anh. Sáng nay anh thấy em lù lù ở
cửa hàng kia kìa, mặc áo màu tím !– Vân im lặng, không trả lời hắn
– Em nói đi, tại sao em lại nói dối anh ??? – Mắt hắn giận dữ trừng
trừng nhìn vào màn hình, tay hắn nhấn ‘’ Enter ‘’ liên tục, muốn Vân
trả lời mình nhanh chóng…. Sau 1 đống câu hỏi của hắn hiện lên. Vân trả
lời hắn thẳng thắn !:– Anh à, sự thật là em không đi đâu cả. Em đã nói
dối để tránh gặp anh. Người yêu em du học xong bên Úc sắp về nước rồi.
Em xin lỗi vì trước kia không nói với anh điều này…Sự thực là anh và em
không hợp nhau đâu. Chúng mình nên chia tay. Anh và em cũng không thể
mãi như thế này được. Em hơn anh 2 tuổi. Em cần 1 người đàn ông thực
sự. Thế nhé, em đang chat với anh ấy !
– Mẹ kiếp, thế em coi anh là thằng trẻ con à ??? Hả ??? Anh là thằng
ngu à ?????? Tại sao ? Tại sao em lại lừa dối anh như thế ??????? Tại
saoooooooooooooooooooooooooooooooooooo ???????
Hắn cứ nhấn enter liên tục, 1 loạt những câu hỏi như thế liên tục hiện lên màn hình trong sự vô vọng……
Vân không nói gì. Cô ta chắc là đã out. Còn hắn. Chỉ biết là hắn đau
lắm. Nỗi đau đó không diễn tả được bằng câu chữ, bằng lời. Nỗi đau
trong lần chia tay này chỉ sâu thẳm trong tâm hồn hắn hiểu mà thôi.
– Thôi mày, không khóc nữa ! đàn ông gì mà… - Tuấn khuyên hắn qua điện thoại trong 1 lần hắn gọi đến nhà Tuấn tâm sự…
– Tao đau quá Tuấn ơi !!!
– Thôi đi mày, tao nghĩ 1 con điếm cũng không có gì là nên tiếc rẻ !
– Thằng chó này, nó không phải là điếm.– Hắn bênh vực Vân trước Tuấn.
- Mày lại bao biện rồi. Tao nghĩ thằng Hùng Zếch nó nói đúng đấy. Vân
bỏ chạy chứng tỏ nó có tật giật mình. Sự rũ bỏ của nó đã chứng tỏ rằng
nó là 1 con hàng chính hiệu như Hùng nói !!!– Mẹ kiếp, nó không phải là
1 con hàng cao cấp. Tao tin nó bởi những lần nó đi chơi với tao đã
chứng tỏ tất cả. Nó không đòi hỏi tao, lợi dụng tao về tiền bạc. Nó chỉ
không chung thủy thôi. Nó yêu thằng du học bên ÚC chứ không yêu tao.
Tao hận mấy đứa du học quá. Tại sao chúng nó toàn lừa dối nhau như thế
nhỉ, chẳng nhẽ xa cách là cứ phải cặp kè để cho đỡ thiếu tình à ??
– Thôi ! Mày nghĩ tiêu cực quá ! Ừ thì Vân không phải 1 con điếm nhưng
Vân nó là dạng không chung thủy ! Và mày phải hận nó thì đúng hơn đấy
!. Tao nghĩ mày nên tìm 1 cô gái ngoan ngoãn và gần gũi, đơn giản thôi.
Chứ mày nặng tình thế này không cặp kè được như bọn tao đâu. Đã cặp kè
là phải có lúc chấp nhận ngã ngựa như thế !
– Nỗi đau này thật khó mà gượng dậy…- Hắn cúi mặt, lẳng lặng dập máy
điện thoại bàn…..Máy điện thoại bàn này để trên chiếc bàn học cũ rích
đầy bụi và mạng nhện….Hắn mở ngăn kéo bàn học ra, còn trong đó những
tấm ảnh kỷ niệm 1 thời với mối tình học sinh, với người yêu đầu tiên là
Thủy. Hắn chưa từng lật lại những tấm ảnh đó từ khi chia tay Thủy cho
đến nay. Còn nhớ tấm ảnh hắn với Thủy chụp với nhau lúc ở sân bay, có
lần hắn vò nát đi rồi quẳng ra cửa sổ. Thế mà hắn sau đó lại nhặt lại
tấm ảnh đó và cho vào ngăn kéo kỷ niệm này. Đối với kẻ nặng tình nghĩa
như hắn, kỷ niệm tình yêu không thể vứt đi và quên hoàn toàn. Chỉ có
thể tránh nó đi, tránh nhìn vào nó cho đỡ đau, đỡ nhớ mà thôi. Hắn bỏ
vào ngăn kéo kỷ niệm đó những tấm ảnh của hắn và Cẩm Vân. Rồi đóng sầm
ngăn kéo lại. Riêng chiếc dây chuyền bạch kim Vân tặng, hắn vẫn đeo
trên cổ với hy vọng 1 ngày nào đó sẽ gặp lại người yêu !
Tay sờ vào chiếc dây chuyền , hắn nhớ đến dáng hình VÂn lần đầu gặp gỡ
trên vũ trường New Centery. Đôi mắt to quyến rũ, cặp môi bướng bỉnh và
thân hình tuyệt đẹp. Hắn nhớ đến những cuộc chơi, nhớ đến nụ hôn đầu
tiên của cả 2, nhớ đến những lần ái ân mặn nồng mà đau đớn xen lẫn tiếc
nuối. Nếu như trước kia, từng kỷ niệm đẹp như tôn vinh tâm hồn hắn, như
cho hắn bay lên trên mây thì ngày hôm nay, từng kỷ niệm đó lại xé toạc
bầu trời tâm hồn của hắn, đẩy hắn xuống vực sâu đen thăm thẳm….Lời nói
yêu ngọt ngào của Vân để rồi tiếp đó là sự lừa dối và lời chia tay phũ
phàng, quả là 1 cái tát lật mặt hắn. Hắn không thể tin tình cảm con
người lại đổi thay nhanh đến vậy ??? Phải chăng đó là thứ tình cảm của
dân chơi !!!! ??? Vân chỉ thích hắn chứ không yêu hắn ??? Phải, người
cô ta yêu là kẻ sắp bước chân từ nước Úc trở về Việt Nam. Còn hắn, cô
chỉ thích thôi, chỉ cặp kè trong lúc cô thiếu thốn tình cảm thôi !!!.
Ôi thật nực cười cho cái số phận hắn, tưởng định cặp kè để chơi bời
được ai, nay lại bị người khác cặp kè chơi bời lại. Vân quả là dân chơi
số 1 !!!!
Vài ngày sau cú sốc mang tên Vân, hắn đã thay đổi hoàn toàn tính cách
và diện mạo. Hắn không còn để mái tóc với cái mai và gáy dài công tử
như trước nữa – Hắn cạo đầu gần trọc. !!! Gương mặt thư sinh ngày nào
giờ xương xương đến bạc nhược, lún phún râu. Hắn rất cục tính. Đôi mắt
giờ luôn hằn học và hắn nói to như thể đang quát tháo ai….. Ngó hắn giờ
giống thằng phát xít thế hệ mới quá !...Và hắn lại tiếp tục lao vào
những cuộc chơi…Không ai cản được hắn lấn sâu thêm vào vũng bùn nữa…Mà
trước Vân có cản hắn chơi đâu nhỉ….Hắn giờ không có Vân vẫn chơi như
thường !!! May ra có 1 cô gái nào đó giúp hắn suy nghĩ và làm tỉnh ngộ
ra. Nhưng biết tìm đâu…..?
XY – Một vũ trường nằm ở mạn ngoại thành thành phố HCM. XY rất nổi
tiếng trong giới ăn chơi Sài Gòn bởi những hoạt động mua bán, sử dụng
ma túy và mại ********* gần như công khai. Trong 1 lần thắng bạc đậm
hắn cùng nhóm Hắc Hải được Hải mập – 1 dân chơi Sài Gòn rủ đến vũ
trường này thăm thú. Trước khi vào cửa, Hải Mập nhanh nhảu nói cho hắn :
- Nghe phong phanh trước kia Cẩm Vân hay lên đây chơi lắm anh à.
- Im mồm, tao đã bảo mày đừng nhắc đến tên nó cơ mà – Hắn quát Hải mập, mắt hằn học
Cả lũ kéo vào sàn nhảy XY.
Sau 1 tiếng bê tha rượu bia. Hắn chạy vội vào phòng vệ sinh vì mắc tiểu
Đứng cạnh tiểu cùng hắn là 1 gã đàn ông có khuôn mặt dài như mặt ngựa ,
tóc buộc đuôi ngựa, thân xác cao dong dỏng, phải đến hơn 1m90…nhưng mỗi
tội thân hình gã ốm như cây sậy. Hắn đang thở dài trút đi nỗi buồn của
mình, quay sang bên cạnh thì thấy người sậy cũng đang đi tiểu nhìn chằm
chặp vào ''của quý'' của hắn. Hắn cảm thấy rất khó chịu và bất bình
thường ở gã người sậy. Cho đến khi nhìn dáng đi ẻo lả của người sậy,
hắn mới cười thầm và nhận ra gã là 1 tên đồng tính luyến ái nặng. Lúc
hắn đang rửa mặt soi gương, người sậy lại gần, giơ bàn tay với những
móng tay dài vuốt má hắn với điệu bộ rất là đĩ thõa :
- Giời ạ, em xinh quá cưng !
Không nói câu nào, hắn vít tóc người sậy, cho một gối vào giữa mặt. Gã
lảo đảo, hắn tiến tới đá thêm 1 phát vào mồm !!! .Hắn ra đòn nhanh và
mạnh đến không ngờ như một robot được lập trình sẵn chỉ biết chém và
giết !
- Từ lần sau tránh mặt tao ra nghe chưa thằng xăng pha nhớt ?
Hắn giật tóc người sậy lúc này đang quỳ xuống sàn nhà vệ sinh, lật ngửa
mặt hắn lên….Cái đầu gối và cú đá của hắn đã làm bay mất chiếc răng cửa
của người sậy!!!.. Miệng gã giờ bê bết máu….
Vì thời điểm đó ở phòng vệ sinh chỉ có gã và hắn nên hắn không vấp phải
sự can ngăn nào. Hắn bỏ mặc người sậy với đôi mắt căm thù ở đó, đường
hoàng bước ra sàn nhảy. Ánh đèn laser đặc biệt và tiếng nhạc ghê rợn ở
XY tạo nên hiệu ứng kỳ lạ, làm hắn cảm thấy như mình đang ở dưới địa
ngục, xung quanh là những bóng ma đang nhảy múa. Trong lờ mờ sương
khói, hắn nhìn thấy 1 cô gái nhang nhác CẨm Vân đang điên cuồng trong
những động tác gợi dục, ôm lấy dàn loa công suất lớn rồi cởi bỏ dần áo
váy cho đến khi trên người chỉ còn mỗi bộ đồ lót. Bâu lấy cô là chục
thằng đàn ông đang múa may, nhảy nhót trong những động tác cực rẻ tiền.
Cảnh tượng đó hắn nhiều lần trông thấy, nhưng sao hôm nay thấy ghê tởm
đến vậy ? .. Thì ra cô gái đó nhang nhác Cẩm Vân, mà thấy Hải mập bảo
trước kia Cẩm Vân hay đến đây chơi. Điều đó gợi cho hắn sự liên tưởng
ghê tởm…..Không hiểu sao lúc đó, hắn đi đến nhặt đống đồ cô ta vứt ra,
rồi cầm lấy tay cô gái làm cô quay đầu lại. Trong chốc lát đó, hắn cứ
ngỡ cô ta là Cẩm Vân, nhưng không phải. Cô gái này không thể xinh đẹp
bằng Vân được !.Hắn đưa cho cô ta đống váy áo cô vừa vứt ra trước điệu
cười hô hố của mấy thằng đàn ông xung quanh…..
Hải mập chạy đến lôi hắn đi :
- Anh say rồi…Chuyện của người khác, can dự làm gì…
Nhưng hắn đâu có say, hắn tỉnh lắm , miệng hắn nhìn cô gái và lắp bắp gọi :
- Vân…Vân...Vân ơi !!!
9 thằng bước ra khỏi cổng vũ trường XY để ra về. Bãi để xe của XY gần 1
công trường xây dựng, rất vắng người. Hải mập hét toáng lên khi nhìn
thấy chiếc xe Lexus đời mới 6 chỗ ngồi của mình - dùng để chở cả hội
đến sàn XY bị đập vỡ tan cửa kính, vỏ xe móp méo bởi hàng loạt những
vết búa tạ.
Tên người sậy xuất hiện đằng sau chiếc xe với con dao dài, nhọn hoắt
trên tay…Xung quanh gã là 14 tên khác cũng đang cầm lăm lăm trong tay
dao nhíp, dao chọc tiết lợn, kiếm Nhật…….
Hải mập nhìn thấy người sậy, lắp bắp nói với hắn:
- Chết....chết.... rồi anh ơi, anh làm gì để Tư Ẻn phải kéo đồng bọn ra
đây thanh toán thế này. Tư Ẻn là bảo kê của sàn nhảy này, em ruột của
Ba Huỳnh, trùm xã hội đen thế lực bậc nhất Sài Gòn đấy anh ơi
!!!!!!!!!!!
Bọn Tư Ẻn tỏa ra thành vòng tròn, bao vây lấy 8 anh em phi đội dân chơi
Hắc Hải. Mồ hôi trên trán hắn rỏ ra từng giọt rơi nặng nhọc xuống bãi
cát công trường.Thật không ngờ, gã đồng tính lại là một tay xã hội đen
có tiếng. Hắn đã lấy mất chiếc răng cửa trên miệng gã. Thì nhất định gã
phải lấy mạng hắn. Cứ nhìn cái đôi mắt đầy sự căm thù và con dao chọc
tiết lợn nhọn hoắt trên tay Tư Ẻn thì biết. Giữa lúc đó, Hải mập run
lẩy bẩy lại gần Tư Ẻn nói :
- Anh Tư , anh nể mặt ba má em. Tha cho hội anh ấy đi….
Tư Ẻn vung dao lên, rồi soạt 1 phát, Hải Mập thét lên đau đớn, nhát chém đã lấy đi của Hải mập 1 đốt ngón tay trỏ !!!!
- Mày nên cút khỏi đây nếu như không muốn tao cắt tai mày về cho chó ăn
- Hải mập cút chạy thục mạng trong hoảng loạn. Tư Ẻn tiếp tục nói :
- Mấy Thằng Bắc Kỳ này, hôm nay tao sẽ dạy cho chúng mày 1 bài học khi
bước chân vô lãnh địa của tao ! Không có thằng nào lành lặn trở về hết.
Và mày, mày phải chết ! – Tư Ẻn ôm lấy cái miệng đang sưng vù, chĩa con
dao nhọn về phía hắn .
- Hắn bước lên, dõng dạc trả lời :
- Mày chỉ cần thanh toán tao là đủ rồi. Bạn tao vô can.
- 7 người anh em Hắc Hải thấy hắn nói vậy không hề nao núng. Họ quyết
tâm ở lại vì bạn chiến đấu đến cùng. Và họ thủ thế, sẵn sàng chiến đấu
mặc dù trong tay không có 1 tấc sắt để làm vũ khí !
Hắn hô to : Các anh em, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu !!!!...
- Chạy thôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn nhanh tay cầm lấy viên gạch ném vào lũ xã hội đen làm chúng tách ra
mở đường máu cho anh em chạy thoát. Tụi Tư Ẻn cầm dao chém liên tiếp
những nhát hụt vào không khí. Bãi đậu xe được phi đội dân chơi Hắc Hải
biến thành lợi thế để đánh du kích. Không có dao trong tay, họ cầm gạch
ném liên tiếp vào tụi xã hội đen. Nhưng rồi thì họ cũng bị những nhát
chém làm rách toạc cả áo, rách cả thịt, chảy cả nhiều máu. Đâu đó thét
lên những tiếng đau đớn xen lẫn chửi bới. 1 khung cảnh hỗn độn chưa
từng có tại bãi đậu xe của vũ trường XY….Không 1 dân chơi nào quanh đó
nhìn thấy dám nhảy vào can ngăn. Bởi chúng đều rặt 1 lũ sợ chết !
Tụi Tư Ẻn thật là những tay xã hội đen thâm hiểm và độc ác. Chúng chém
sa sả không ngừng vào bạn bè hắn, làm hắn nhìn thấy vậy sôi tiết, gào
lên như 1 con thú !!!!!. Hắn cũng bị lãnh 1 nhát chém vào cánh tay trái
!!!!....Lũ hèn hạ Tư Ẻn đánh người không vũ khí !!! Chúng là lũ đê hèn.
Trong chớp mắt hắn vớ được chiếc ghế sắt của người trông xe đang vứt
chỏng gọng giữa đường. Hắn bèn cầm chiếc ghế sắt này làm vũ khí phang
liên tiếp vào lũ hèn giải vây cho đồng đội… Không ngờ, hắn đã hạ gục
được 1 tên, rồi 3 tên,5 tên, 9 tên. Chiếc ghế sắt phát huy tác dụng vừa
làm vũ khí, vừa làm lá chắn phòng thủ. Dao chém vào cũng phải văng ra
và gãy !!!....Những tên xã hội đen còn lại cũng bị Hắc Hải giật lấy
dao, chém cho bỏ chạy….
Còn riêng Tư Ẻn, đang nằm lê lết trên đường với 1 vũng máu… Nhìn thấy
hắn đang tiến đến gần. Tên cô hồn Tư Ẻn chầm chậm rút ra trong túi áo
khẩu súng lục. Nhằm vào hắn mà bắn :
- Đoàng !
Còn tiếp...
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com