Hôm nay, chợt buồn!!!!
Thời tiết ở cái xứ này nắng mưa thất thường
Tuy
có mưa đấy nhưng sao không có cái cảm giác quen thuộc của Phan
Thiết.Mưa ở đây lạnh lùng, vô cảm, làm con người cũng vô cảm theo...Mình
thấy nhớ Phan Thiết, nhớ cái nơi mà mình sẵn sàng đội mưa để đi học
thêm Lifelines.
Hình như mình thích mưa.Cái đêm mình 16 tuổi, trời
cũng mưa.Đêm đó, sáu thằng đạp xe, đội mưa đi dọc đường Cao Thắng chỉ
để...tìm một quán nhỏ ăn mừng Sinh Nhật.Trời lạnh...nhưng lòng không
lạnh, mà ngược lại, ấm áp vô cùng.
Mình nhớ cái nhà "nổi".Phải, nó
nổi thiệt.Mỗi lần mưa to là sợ.Mình, Hoàng và Nguyên, mỗi đứa một thau,
thi nhau mà tát nước nhưng chẳng bắt được con cá nào.Kinh nghiệm đầu
tiên : mọi cái ướt nhẹp:từ sách vở, quần áo, giày dép.Mình đã phải leo
lên tận mái nhà để phơi sách, lâu lâu canh chừng xem khô chưa để còn
lât trang khác, để còn phơi cuốn khác.
Cái nhà nổi đó, nơi mà anh em
tụ họp mỗi khi có dịp vui, bàn chuyện quan trọng...Nó là tụ điểm , là
"kha tửu quán" của lớp 11 Toán.Mình chắc chắn sẽ không quên, không bao
giờ quên...
Mình nhớ nắng Phan Thiết.Nhớ cái mùi thơm của nước nắm,
cái vị mặn của biển, của muối trong những cơn gió tập vào mặt mình những đêm lặng mình trước biển mênh mông, trong màn đêm tĩnh
mịch, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng...Biển ơi! giờ mi có nhớ ta không...????
Mình nhớ lớp 11 Toán
của mình, cái "tổ ấm thương yêu" của mình, nơi mà mình cảm nhận được
thế nào là tình cảm bạn bè, nơi mà mình muốn ngày nào cũng được ngồi,
cũng được đặt cái cặp đen trong ngăn bàn ấy, cũng được nhìn ra cái
khung cửa ấy ,ngắm nắng chạy trên sân trường...
Mình nhớ đêm Phan
Thiết.Thời điểm mình được là mình.Mình thích đêm.Trong cái tĩnh mịch
ấy, ta lặng lẽ suy nghĩ về đời mình, lặng lẽ mơ ước cho tương
lai,....và lặng lẽ buồn cho những ngày mình sẽ xa đêm...
Mình nhớ
các bạn, những người bạn của tôi.Mình cảm ơn các bạn đã cho mình sống
những ngày tháng đầm ấm yêu thương.Các bạn có tin là mình đang khóc
không khi viết đến câu này không...Mình không dễ khóc, nhưng mình đang
khóc đấy...mình đang khóc...
Bạn bè ơi!, ngày tháng xa xôi, đường đời
trắc trở và oan nghiệt.Chúng ta có quá ít thời gian bên nhau.Biết bao
giờ ta được gặp lại? biết lúc đó, bạn còn nhớ ta không?....
anh phú ơi anh ghi những dòng đó làm em muốn khóc luôn đấy
Wa wa wa
Đây là bài đầu tiên của anh P mà Po đọc được hết 99%
Vẫn cảm giác pùn man mác đó nhĩ
An ủi seo đây ta ?__?
Em thua mấy anh chị hẳn 1 lớp
Hiểu bik không = là chắc ròy
Nhưng mà em thấy hjnh` như có tí máu văn chương của anh P thấm zô em rùi à
Mấy kỉ niệm mà anh P kể làm ai cũng zừa zui zừa pùn
Chỉ có những kí ức là làm ta nhớ mãi
Con người, sự vật chỉ để làm nổi bật thêm ~__~
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com