Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
C | H | B | T | N | S | B |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
| | | | | |
(A-0205) Nudiepvien ơi... Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh... (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"...
Có những điều... của cuộc sống
Triết lý của số 1
Bạn
có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý
nghĩa này !
• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất
cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới
sinh ra.
• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là
trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.
• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất,
nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.
• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh
nhất.
• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong
hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của
cuộc sống.
• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.
• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để
nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.
• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm
nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ
làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo
khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.
• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được
hay làm việc bất chính mà có.
• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.
• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một
hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một
thế giới.
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết :
1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm -
Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG
VÀ HẠNH PHÚC *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè...
Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm
được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may
mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm
mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến
bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng
cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.
* Chúc Mừng Năm Mới !
Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột.
Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân
thiên hạ Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang
tiếng là : " uống nước cả cặn" Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1
trận chứ chẳng chơi Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân Ta : Ngồi co chân lên ghế Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần
áo Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì
nhìn Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi
làm phiền người khác thì nhìn Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác
trả tiền ) Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác. Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác
|
Hàng sấu cao chót vót chạy dài theo từng con phố, lá xanh mướt làm dịu trưa hè. Quả sấu bình dị thêm gia vị cho cuộc sống, thêm tình cảm cho người ở xa mãi vấn vương người ở lại.
Về đến phương Nam nắng ấm, cầm trên tay chiếc lá nhỏ màu vàng, em tặng tôi lúc chia tay, tôi ngẩn ngơ nhớ em. Em - Hà Nội và những con đường có hàng cây mang cái tên ngồ ngộ - cây sấu.
Tôi gặp em một ngày rét, đợt rét cuối cùng của xuân đang luyến tiếc mùa chưa chịu bay đi, nhường chỗ cho hạ về… Một lúm đồng tiền trên má tinh nghịch, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, mái tóc bồng bềnh như mây, em làm tôi bối rối.
Như một thiên thần nhỏ dễ thương, em đưa tôi đi qua nhiều con phố có những hàng cây lạ đối với tôi: cây sấu. Những gốc sấu to, cao, chạy dài theo dọc đường, làm phố hiền hòa thân thiết, kể cả với khách phương xa.
Không như các loài cây khác, cuối xuân, những hàng sấu mới rùng mình xào xạc như trút lá. Tôi bên em tưới những cơn mưa lá sấu vàng ào ạt bay, rơi trong mùi hương dìu dịu không tên. Mỗi bước chân mỗi đoạn phố, những hàng sấu và em - Hà Nội cứ lẫn lộn.
Cảm giác choáng ngợp trước vẻ đẹp khó gọi tên cứ ngập trong tôi. Tít tắp trên vòm cây cao, những lá sấu mỏng manh, lả tả rớt xuống vai, xuống tóc, xuống mặt phố, mang theo hương lá dìu dịu ướp thơm cả khoảng không, làm thành một thảm vàng hoang sơ quấn quýt, níu kéo bước chân, để cứ quẩn quanh như không muốn xa…
Trong mát lạnh của đêm, em chợt nghiêng mái tóc sát vào tôi… Tim tôi ngừng đập trong tích tắc. Những mảnh hoa hình sao màu trắng sữa lấm tấm trên tóc em, ngỡ như sao trời lạc vào đậu lại, quyện mùi hương phảng phất hình như không phải của trần gian. Mắt em thăm thẳm, tôi như chìm trong ánh nhìn của em… Và như ánh chớp, môi em chạm môi tôi nhẹ như cơn gió thoảng qua mang hương sấu ngọt lịm. Tôi không biết mình mơ hay tỉnh… Em - Hà Nội hay hàng sấu già sù sì biến hình để tôi ngây dại, vấn vương…
Đêm từng đêm phương Nam, cầm chiếc lá trên tay, tôi đem theo hương sấu ướp thơm giấc mơ và tương tư em. Và loài cây phố Hà Nội – cây sấu là cây tương tư mỗi khi tôi nhớ em. Em - Hà Nội của tôi.
Em gửi vào cho tôi quà Hà Nội – Những trái sấu non bé tí xanh như viên bi ngọc dễ thương, kèm mảnh giấy với nét chữ nghiêng học trò – công thức nấu món canh sấu với thịt nạc. Em còn tái bút mấy dòng – Anh nhờ mẹ nấu anh ăn cho dễ chịu trong nắng nóng phương Nam, là dịu mát em gửi tới anh đấy. Tim tôi lỡ một nhịp, thế này thì làm sao tôi hết tương tư em.
Không biết người Hà Nội ăn món canh sấu non thịt nạc thấy thế nào, nhưng quả thật món canh đó gợi cho tôi nhiều cảm xúc, không chỉ có em – Hà Nội của tôi.
Vị chát thoáng qua ở lớp vỏ mỏng như lụa cho cảm giác thèm để rồi vị chua nhẹ không đủ nhíu mày nhưng lại làm dịu cái khô khát của nắng nóng và vị ngòn ngọt của tí hột non trắng ngà kích thích thêm. Món canh Hà Nội không chỉ ăn, thưởng thức mà còn ngấm một cái gì đó rất riêng Hà Nội, như phảng phất màu tím bằng lăng góc phố trưa, hé nụ phớt đỏ hoa phượng đầu mùa và mùi hương hoa loa kèn len lỏi qua từng cơn gió…, không diễn tả nổi.
Tôi hiểu em muốn nói với tôi rất nhiều qua món canh sấu Hà Nội – Những lời không ngôn ngữ nhưng ngầm chứa bao ẩn ý tình cảm khó gọi tên.
Tôi đi nhiều nơi, nếm nhiều món ngon vật lạ, ăn thử các đặc sản vùng miền cũng không ít, nhưng những món ăn Hà Nội thường để lại trong tôi hương vị không thể quên. Hà Nội đẹp thâm trầm cổ kính, người Hà Nội thanh lịch, món ăn Hà Nội cũng tinh tế như thế.
Trái sấu non, một thứ trái quả dân dã, gần như không có mặt trên các sạp rau quả trong các khu chợ lớn, nhưng hình như hiện diện ở khắp nơi, rất lạ. Từ bữa ăn thường nhật con nhà bình dân đến thực đơn “đặc sản” - món ăn Việt trong nhà hàng sang trọng cỡ 5 sao cho khách nước ngoài.
Cầm trái sấu nhỏ xinh trên tay, tôi nhớ em lạ lùng. Tôi nhớ tới trái ô mai sấu chua ngọt em đưa tôi nếm thử, tôi nhớ những khoanh sấu chín vàng ươm được tách hột ngâm trong nước đường có ít ớt cay, ở phố cổ Hà Nội. Một gã trai gồ ghề thô mộc bỗng như một cậu bé hồn nhiên ăn những trái sấu dầm, sấu ô mai, thích thú nhìn em chau mày suýt xoa bởi vị chua cay, món quà đường phố không hề có ở phương Nam - thành phố của tôi. Giọng em nhẹ như hơi thở, đầy mê hoặc: “Rồi anh sẽ không thể quên.”
Lỗi đâu phải tại mưa
Buổi chiều mưa tầm tã. Tối lại mưa. Em đi ra đi vào trong căn phòng chật hẹp. Ngồi bên cửa sổ ngắm màn mưa giăng xiên xiên em thấy lòng mình nao nao. Mưa cuối mùa. Những cơn mưa không ồn ào, dai dẳng nhưng cũng đủ làm lạnh một tâm hồn. Ba tuần, đã ba tuần nay anh không đến. Em không biết vì sao anh không đến. Không điện thoại, một tin nhắn cũng không. Một mình em. Em bật điện thoại. Tiếng chị tổng đài đều đều “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau”. Em cúp máy, quăng nó vào giữa đống chăn mền bừa bộn. Úp mặt vào gối, em thổn thức. Bên ngoài mưa vẫn hối hả. Em nghĩ về anh, về những ngày đã qua. Em tình cờ quen anh trong một đêm mưa, khi mà đường vắng hoe, không một bóng người. Trong khi xe bị hư, em đang ngơ ngác không biết cầu cứu ai, nước mắt em chực chảy thì anh đến. Anh đỗ xịch xe máy và hỏi xe em bị làm sao. Lúc này nỗi sợ vỡ òa ra, nước mắt em hòa với nước mưa ướt mèm. Một hồi loay hoay, anh kết luận: “Xe em hết xăng”. Nhìn quanh quẩn một hồi không thấy trạm xăng nào, em không biết phải làm sao nếu lại một mình dắt xe giữa đêm tối. Em hỏi: “Giờ phải làm sao hả anh?”. “Thì dắt bộ đến chỗ có xăng chứ sao”. Thế là anh tình nguyện dắt xe giúp em. Quãng đường xa như ngắn lại. Anh nói chuyện thật dí dỏm, anh đã xua đi trong em nỗi sợ hãi, anh nói về mưa, những cơn mưa chợt đến chợt đi. Tối đó anh đã đưa em về. Từ đó anh và em quen nhau, rồi chúng mình yêu nhau tự khi nào chẳng hay. Tiếng mưa như gõ nhịp vào nỗi nhớ. Em nhớ anh. Cồn cào. Da diết. Em lại ngồi ngắm mưa. Màn mưa xiên xiên. Dưới ánh đèn vàng, giàn hoa tigôn đang run run vì lạnh. Những cánh hoa màu hồng li ti rụng tơi tả dưới mái hiên. Đưa tay ra ngoài em bắt gặp giọt mưa mát lạnh. Nhói đau. Quay vào, em bật máy. Không ai online. Chẳng biết làm gì, em lang thang blog của mình. Đây là nơi em có thể mở lòng mình với bè bạn, có thể viết bất cứ điều gì mà em suy nghĩ. Có mấy comment của những người bạn mới. Em trả lời họ hờ hững. Ngoài trời vẫn mưa. Anh vẫn bặt vô âm tín. Chiếc loa nhỏ đang phát ra những ca từ buồn bã “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao….”. Bài hát như rót vào lòng em những u buồn. Em vặn nhỏ tiếng nhạc, nhắn tin cho vài người bạn. Có một mặt cười sáng. Em nhận ra đây là nick quen thường xuyên comment những bài viết mới của em. Người này thật lạ. Em chưa gặp bao giờ, cũng chưa từng quen, vậy mà thường xuyên nói chuyện với nhau như thể đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Toàn những chuyện vu vơ nhưng rất thú vị. Hôm nay cũng thế. Tình cờ gặp. Tình cờ nói chuyện. “Mưa thế này, chỉ làm cho con người thêm ướt át khó chịu. Em có thấy thế không?”. “Mưa đẹp mà anh, em thích những hạt mưa xiên, thích cảm nhận sự mát lạnh của mưa thấm vào mình. Em thích được đi dưới mưa”. “Không phải thế chứ cô bé, coi chừng cảm lạnh đó”. Em không còn nghe tiếng mưa rào rào ngoài mái hiên. Mưa đã ngớt tự khi nào. Tự nhiên em thèm đi ra đường, để thấy không khí rộn ràng của cuộc sống.
oOo
Anh vẫn bặt vô âm tín, không một lời nhắn. Nỗi buồn xua tan khi em và người bạn mới gặp nhau. Người mà em thường xuyên nói chuyện trên mạng. Anh ấy khác anh, khác tất cả những người bạn của em. Anh ấy nhẹ nhàng, tinh tế trong từng câu nói. Lần đầu tiên gặp nhau, em đã bị anh ấy thôi miên bằng những câu chữ. Anh ấy khác em, không thích mưa, anh ghét những cơn mưa dai dẳng. Với anh ấy, những cơn mưa trong ký ức vẫn chưa nhạt nhòa. Đó là những ngày mưa quê anh triền miên nước. Những cơn mưa không biết khi nào dứt đã ám ảnh anh. Những ngày đi học, mưa xối xả tạt vào mặt, vào người. Mùa mưa đến, nước lên, đi học phải ôm quần lội qua suối. Những ngày mưa bố không lên rừng được, nhà lại rơi vào cảnh thiếu đói. Và mỗi lần nghĩ về mưa, ký ức lại làm anh thổn thức. Có lẽ vì vậy anh ấy rất phản đối khi em có ý thích muốn đi chơi dưới mưa. Em cười, đột nhiên anh ấy cũng bật cười. Trời đã cuối thu. Không khí mát mẻ hẳn và có chút se lạnh của mùa đông. Em thấy chút gì lạnh lẽo trong lòng. Em không còn chờ đợi những tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh. Mấy ngày trước em có nhận được một tin nhắn của anh. “Anh đang ở rất xa em. Anh nhớ em nhiều. Chờ anh em nhé”. Anh làm trong ngành an ninh nên việc giữ bí mật về thân phận, về công việc là điều tất nhiên. Em xem xong tin nhắn thở dài thườn thượt. Em nằm ườn ra giường, nhìn lên trần nhà. Những ngôi sao xanh xanh bằng nhựa phát quang tỏa ra màu nhờ nhờ trong đêm tối mịt. Em để mặc cho ngày tháng trôi. Em không biết mình có lỗi, khi mà những tháng ngày này em lại không nghĩ về anh, không nhớ về anh. Em hoang mang trước mình. Có những hôm anh ấy đến rủ em đi chơi, em tự nhủ với lòng mình sẽ không được làm gì có lỗi với anh. Mỗi lần đi về em lại tự nhắc mình lần sau không được thế. Em đang mắc lỗi. Phải không anh? Vậy là đã bao lâu rồi em chưa được gặp anh? Một mùa mưa, hai mùa mưa đi qua… Anh vẫn chưa về. Em cũng từng trốn tránh anh ấy. Rồi những buổi trò chuyện thường xuyên trên mạng lại thôi thúc em gặp anh ấy. Đi bên anh ấy, em thấy lòng mình ấm áp. Buổi chiều thứ bảy thật buồn. Lũ bạn thân đứa nào cũng đi chơi với người yêu. Có chuông điện thoại reo. Là anh ấy. Em băn khoăn tự hỏi, có nên nhấc máy hay không. Ngồi nhìn “con dế” nhỏ réo chuông ầm ĩ, em chần chừ rồi bật máy. “Cô bé rảnh không? Đi chơi với anh nhé”. “Đi đâu hả anh?”. “Một nơi anh nghĩ là em sẽ thích đấy”. Một khoảng yên lặng trong em, nhưng rồi em không thắng nổi mình. Em nhận lời. Anh ấy đợi em trước cổng nhà. Trời bắt đầu mưa. Em ngạc nhiên khi thấy anh ấy khoác áo mưa đứng chờ em. Anh ấy vốn ghét mưa mà. “Mưa to quá, hay là anh em mình vào quán nào ngồi, không anh ướt hết đấy”. “Chắc không mưa to đâu, thời tiết dạo này thất thường lắm, một lát là tạnh thôi”. Em lên xe khi trời vẫn còn mưa lay bay. Ngày cuối tuần, những cặp tình nhân tình tứ bên nhau. Trông họ thật hạnh phúc. Em nhìn họ và mỉm cười. Em không biết mình cười cái gì. Chắc em cười chính bản thân em thôi. Nếu ai đó để ý sẽ thấy ngay. Em ngồi sau xe anh ấy mà cách anh ấy hàng kilômet. Em sợ nếu vô tình mình chạm vào anh ấy. Em sợ… Không biết có khi nào anh tưởng tượng cảnh em sẽ ngồi sau xe người con trai khác đi chơi không. Nhưng em thấy có gì đó day dứt khi nghĩ về anh. Anh ấy đưa em đến với ngày hội thả đèn trời của thành phố. Mưa vẫn rơi, từng hạt, từng hạt. “Em có bị ướt không?”. “Không sao mà, em thích đi dưới mưa”. “Vậy thì đi nhé!”. Mưa nặng hạt dần nhưng không làm cho không khí sôi động của đêm hội giảm đi chút nào. Những chiếc đèn trông như những chiếc bao tải, miệng được uốn bằng tre, giữa có dây thép chăng ngang để buộc bấc từ từ được châm lửa rồi thả lên trời. Những đôi bạn trẻ cùng nhau thả đèn và khấn lời cầu nguyện gửi tới thượng đế. Mưa mau hạt hơn. Họ vẫn say sưa với trò chơi của mình. Những chiếc đèn hơi chao nghiêng vì gió, vì những hạt mưa tấp vào nhưng rồi cũng bay lên, mang theo những ước mơ. Đêm, những ánh đèn sáng đỏ như những vì sao. Em cũng từng mơ ước, cũng từng gửi gắm biết bao điều vào những ánh đèn lung linh. Em và anh ấy cùng đứng giữa trời mưa như thế. Một chiếc áo mưa không đủ che cho hai người khỏi ướt. Trời càng về khuya càng lạnh, những giọt nước mưa tấp vào mặt lành lạnh. Ngồi sau xe anh ấy, chiếc áo mưa chỉ đủ che đầu, nhưng cả hai vẫn say sưa ngắm từng chiếc đèn đang chao lượn trên bầu trời. Nghiêng qua bên, em nhìn rõ khuôn mặt anh ấy hơn. Không có kính, cặp mắt sáng trong, thông minh hiện ra dưới hàng mi cong vút. Đôi mắt đẹp như mắt con gái. Thật dở cho những người chỉ là bạn, lại là bạn mới quen như em trong trường hợp oái oăm này. Là người yêu hay bạn thân lại khác. Đằng này anh ấy và em chỉ là những người bạn mới quen. Anh ấy không thể chăm chút cho em. Anh chỉ dám quay lại và hỏi: “Em có bị ướt không?”. Em không biết lúc đó anh ấy nghĩ gì, có khó xử, có ngượng ngập như em không? Hai người mới quen, đi với nhau cũng thật khó. Trời càng lúc càng mưa lớn, anh ấy chở em về trong màn mưa trắng xóa. Em thích mưa, thích đi dưới mưa là thế, nhưng lúc này em lại thấy ghét nó. Mưa làm em khó xử. Hai người chung một áo mưa, tức là em phải ngồi gần anh ấy hơn, tức là… Anh ấy cũng chẳng dám nói, hai người với hai suy nghĩ dưới cơn mưa ầm ào. “Em có thể ngồi gần lại cho khỏi ướt, kẻo về lại ốm”. Em cười, giọng em run run vì lạnh. Anh ấy không biết em đã ướt hết tự lúc nào. Em ngồi sau xe anh ấy nhưng em chẳng thể ôm lấy anh ấy như em từng ôm anh, bởi anh là người yêu của em, còn anh ấy chỉ là bạn. Một người bạn em mới quen. Lúc này em thấy ân hận sao em lại nhận lời đi chơi để tự đẩy mình vào trường hợp khó xử này. Về đến nhà, người em lạnh run. Em chui vào chăn như con mèo cuộn mình trong ổ của nó. Em có tin nhắn. Của anh ấy: “Em nhớ lau khô đầu rồi hãy đi ngủ nhé, cẩn thận không cảm lạnh đấy”. Em cười, tin nhắn này sao giống của anh vậy. Ngày xưa anh vẫn thường nhắc em không được đi đầu trần dưới mưa. Giật mình nhớ lại sau mỗi cơn mưa, em đã đi cùng ai? Hôm nay người đó không phải là anh. Em có lỗi hay mưa có lỗi? Nếu như anh biết được lỗi này không phải tại mưa.
NGUYỄN THỊ THU HÀ
101 lý do vì sao em yêu anh
Anh cứ hỏi
tại sao em yêu anh? Em nói em không biết vì anh là người mà trái tim em lựa
chọn. Và hy vọng những ngọn gió sẽ gửi lời này đến cho anh. 1. Em yêu anh vì cái cách chúng ta kết thúc sau mỗi câu nói. 2. Em yêu anh bởi cách anh nhìn em thật là ấm áp. 3. Em yêu vẻ đẹp trong đôi mắt anh. 4. Em yêu anh vì em biết anh sẽ không bao giờ rời xa em. 5. Em yêu một sự thật rằng em cũng sẽ không bao giờ quên
được anh. 6. Anh có biết em không dám tưởng tượng nếu một ngày không
có anh trong cuộc sống của em? 7. Anh có biết nếu chúng ta phải chia tay thì em sẽ
không biết phải làm sao để đi tiếp tương lai của mình? 8. Em đã rất hạnh phúc khi chúng mình cùng nắm tay xem cảnh
mặt trời lặn lúc hoàng hôn. 9. Và em cũng rất hạnh phúc khi thỉnh thoảng chúng mình thức
cả đêm để nói chuyện và sau đó cùng nhau ngồi xem cảnh mặt trời mọc. 10. Em yêu anh vì em biết anh sẽ luôn ở đó khi em cần. 11. Và em yêu sự thật rằng em cũng luôn ở đó để chờ anh. 12. Em luôn mơ ước người cùng em đi hết cuộc đời, chỉ duy
nhất một người là anh thôi 13. Em cảm thấy an toàn khi được ở bên anh. 14. Cảm thấy yêu đời khi hai tâm hồn chúng mình hoà quyện. 15. Em yêu cái cách anh làm em cười. 16. Và em cũng yêu cả nụ cười rạng rỡ của anh. 17. Em yêu cái cách anh không tự hài lòng về bản thân mình. 18. Nhưng em cũng yêu cách anh không cho phép em tự thoả mãn
về em. 19. Em yêu anh lúc anh quan tâm, lo lắng cho em. 20. Yêu anh lúc anh đang trầm tư suy nghĩ. 21. Em yêu cả cách nói đáng yêu và hài hước của anh 22. Anh có biết không, em còn yêu cả cách chúng mình cùng
liếc qua mỗi phòng khác nhau và cả hai cùng biết đang nghĩ gì. 23. Khi chúng ta ở cách xa nhau nhưng dường như anh luôn
hiện diện ở gần em. 24. Anh luôn tạo cho em bất ngờ bằng những món quà hoàn hảo,
đơn giản thôi chỉ để nói anh rất quan tâm em và hạnh phúc trong em như tràn
ngập. 25. Em yêu cái cách anh sẽ ngồi cùng em xem chương trình ti
vi em thích mà có thế đối với anh nó nhàm chán vô cùng. 26. Yêu cách anh cư xử với bạn bè em rất chuẩn mực. 27. Anh đã mang đến cho em bao điều thú vị của cuộc sống. 28. Anh đã tạo cho em một cuộc sống tươi đẹp mà không có
lòng ghen tị. 29. Em yêu anh vì anh muốn em quan tâm anh nhưng lại chẳng
chỉ huy hay ngăn cấm em điều gì. 30. Nhưng em đâu chỉ ích kỷ thế, chỉ biết nhận mà không biết
cho. Em sẽ làm bất cứ điều gì trên thế giới này miễn là người em yêu được hạnh
phúc. 31. Và anh cũng vậy, phải không? Anh cũng sẽ làm bất cứ điều
gì chỉ để em cười ròn tan trong hạnh phúc của mình. 32. Em yêu giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp mỗi khi anh gọi điện
cho em. 33. Yêu giọng nói thì thầm bên tai em. 34. Em yêu tình yêu chúng mình tạo nên thật hoàn hảo
và hòa hợp 35. Em yêu sự tinh tế và giác quan nhạy bén của anh. 36. Yêu cả sự lãng mạn mà chúng ta cảm thấy như đang xem một
bộ phim lãng mạn hoàn hảo. 37. Em yêu anh vì anh chính là tâm hồn của em. 38. Em yêu anh vì anh luôn luôn tôn trọng em. 39. Luôn bảo vệ và che chở cho em. 40. Anh lo lắng cho em nhưng chẳng bao giờ nói ra, mà lặng
lẽ quan sát rồi giúp đỡ khi em vấp ngã. 41. Em yêu cả cách anh nựng em như một cô bé nhỏ. Và em quả
là bé nhỏ đối với tình yêu của anh. 42. Làn môi anh thật mềm mại khi anh hôn em, một nụ hôn thật
ngọt ngào. 43. Mềm mại và ấm áp mỗi khi anh lại hôn lên đôi má ửng hồng
của em. 44. Em yêu cử chỉ vò tóc của anh mỗi khi anh đang chìm sâu
trong suy nghĩ. 45. Yêu cả những câu chuyện vu vơ chúng mình nói. 46. Em yêu mỗi cử chỉ âu yếm của anh. 47. Yêu những điều ngạc nhiên anh mang đến cho em. 48. Yêu sự thông minh, tinh tế của anh 49. Yêu tính khéo léo và nhạy bén. 50. Yêu khả năng kết bạn của anh những nơi chúng ta từng đi. 51. Em yêu cái cách anh dành tình yêu của mình cho cuộc
sống. 52. Yêu cách anh dành sự say mê của mình cho những sở thích
thú vị. 53. Em luôn cảm ơn Chúa đã mang anh - một con người tuyệt
vời đến với cuộc sống của em. 54. Em yêu cách anh tặng con những món quà đầy ý nghĩa. 55. Yêu những giây phút đặc biệt khi chúng ta cùng nhau chia
sẻ kỉ niệm trìu mến giữa anh và em 56. Những ngày nghỉ tuyệt vời cùng người em yêu nhất 57. Em không biết nữa nhưng trái tim em như ngừng đập mỗi
khi anh đi qua chỗ em ngồi. 58. Em yêu anh đơn giản vì anh dành tình yêu cho em. 59. Em yêu anh cũng đơn giản vì em yêu anh thôi. 60. Em yêu cách anh lựa chọn để diễn tả tình yêu và cảm xúc
của anh với em. 61. Cách anh truyền cảm hứng đón nhận cuộc sống đến với em. 62. Cách anh thắp sáng tính sáng tạo trong em. 63. Cách anh làm em cảm thấy mọi thứ thật dễ dàng và đều có
thể thực hiện được miễn là anh cùng em đồng lòng. 64. Em yêu sự hài hước trong anh. 65. Anh khiến em cảm thấy mình như đang đứng ở vị trí số một
trong tim anh. 66. Em cũng yêu cả cách ăn mặc của anh. 67. Yêu sự tao nhã trong hiểu biết của anh. 68. Em yêu anh cách anh thể hiện mình. 69. Em yêu sự thanh thoát và tính phóng khoáng của anh. 70. Em yêu cuộc sống này vì có anh bên cạnh. 71. Nếu một ngày em sẽ phải ra đi vĩnh viễn thì em vẫn là
một người hạnh phúc nhất trên đời vì em đã có được một tình yêu thật sự mà anh
đã đem đến cho em. 72. Em yêu anh vì em biết chúng mình sẽ cùng nhau đi đến bến
bờ hạnh phúc cuối đời. 73. Em yêu anh với những lời nói dịu hiền bao quanh em. 74. Em yêu anh cả khi nhìn anh ngủ, và em chỉ muốn ngắm mãi
gương mặt hiền hậu ấy mà thôi. 75. Chẳng phải là khi ngủ anh mới đáng yêu mà cả lúc anh
thức giấc trông anh cũng thật tuyệt vời. 76. Anh sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với em và đặc biệt là dành
trọn cả trái tim anh cho em, vậy bảo sao em không yêu anh cho được. 77. Em yêu cá tính mạnh mẽ của anh. 78. Yêu lúc tụi mình tranh nhau nói 79. Và thật đáng yêu sao khi trước khi anh đi làm lại để cho
em một tờ giấy nhỏ nhỏ với ba chữ ngọt ngào “anh yêu em” 80. Em yêu cách anh cư xử với em ra dáng một ông chồng mẫu
mực. 81. Yêu cách anh chăm sóc em và các con của chúng mình. 82. Em yêu món ăn anh nấu, cố gắng nấu thật ngon, yêu dáng
vẻ lụi hụi tất bật trong bếp chuẩn bị bữa tối ngày cuối tuần. 83. Em yêu cách anh dành thời gian để cám ơn em đã làm những
gì mỗi ngày. 84. Cách anh thể hiện sự quan tâm của mình khi chúng ta có
những người bạn đến thăm. Chẳng khoe trương gì nhưng em biết, anh luôn muốn nói
với mọi người rằng “Tôi rất yêu vợ tôi” 85. Em yêu anh vì anh chẳng bao giờ xấu hổ khi thể hiện tình
cảm của anh với em trước chỗ đông người. 86. Em yêu sự tin tưởng anh dành cho em, những sự thầm kín
bên trong anh. 87. Em yêu khả năng anh làm em cảm thấy vui vẻ hơn mỗi lần
em gặp phải rắc rối trong cuộc sống. 88. Em yêu cách chúng mình cùng giảng hoà sau tranh luận. 89. Yêu cách anh dạy dỗ con nên người. 90. Yêu cách anh ủng hộ em và hướng dẫn em đi mỗi khi em lạc
lối. 91. Em yêu anh vì anh đã dành thời gian của mình để tặng em
những điều lãng mạn trong cuộc sống và chỉ ra anh yêu em nhiều đến mức độ nào. 92. Em yêu cả mái tóc mềm mượt của anh. 93. Em yêu cả con người anh 94. Em yêu sự thẳng thắn, cởi mở trong anh để cố gắng làm
những điều mới tốt hơn. 95. Yêu cách anh diễn tả những điều đã qua một cách thú vị 96. Em yêu sự dũng cảm của anh 97. Yêu sự cao thượng bên trong tâm hồn anh. 98. Em yêu anh vì anh muốn được ở bên em suốt đời và chỉ
mình em thôi. 99. Em yêu anh vì em cảm thấy được hạnh phúc, được là chính
mình khi em ở bên anh. 100. Em yêu anh vì anh là trụ cột trong gia đình. Là bờ vai
cho em nương tựa. Là những ngón tay ấm áp xen kẽ tay em một cách vừa vặn hoàn
hảo như tạo hoá đã ban để lấp đầy khoảng trống giữa các ngón tay của em. 101. Và em yêu anh. Đơn giản chỉ vì “Em Yêu Anh” mà thôi.
Điều anh muốn nói
Em thân yêu, đừng ra cửa đón anh bằng một khuôn
mặt “sưng sỉa” và nặng trịch. Em có biết anh cả ngày đi làm rất mệt mỏi, anh ao
ước được trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy khuôn mặt tươi tỉnh và nụ cười rạng
rỡ của vợ không? Anh sẽ quá mệt mỏi khi lúc nào cũng phải “có trách nhiệm” dỗ
dành, vỗ về em mỗi khi em không vừa lòng. Hơn nữa em có tưởng tượng ra trông em
lúc đó xấu xí và già thế nào không? Em cười trông đẹp hơn nhiều đấy! Hãy yêu anh như ngày xưa em đã từng yêu anh, nhưng đừng đem
anh ra so sánh với những người đàn ông khác, rồi trầm trồ khen ngợi công danh
sự nghiệp của họ, rồi nhăn nhó, trách móc tiền đồ của anh. Em à, ai cũng có thế mạnh riêng. Những lời động viên của em
có sức mạnh to lớn gấp ngàn lần những lời thở than, trách móc. Nó sẽ giúp anh
tự tin bước tiếp và phấn đấu trên con đường anh đã chọn. Đừng lúc nào cũng hỏi: “Anh có yêu em không?”. Anh yêu em
nhưng anh không phải là một con vẹt để lúc nào cũng hót câu đó. Hãy cảm nhận
tình yêu của anh qua ánh mắt, nụ cười và hành động, chúng có sức nặng hơn bất
cứ lời nói nào! Đừng lúc nào cũng bắt anh lựa chọn. Anh yêu em, cần em trong
cuộc đời nhưng anh cũng cần có cha mẹ, bạn bè và công việc. Em có biết mỗi lần
em nói: “Anh chọn đi, một là em hai là mẹ..” làm anh đau lòng lắm không? Với anh gia đình luôn là bến đỗ và tình yêu lớn nhất. Đừng
trách anh sao có những chuyến đi công tác xa cả tháng không về. Có thể anh mải
mê công việc nhưng chẳng phải mọi cố gắng cũng là vì gia đình thân yêu của
chúng ta sao? Sự dịu dàng của phụ nữ luôn là sức hấp dẫn lớn nhất với đàn
ông. Em đừng có thường xuyên cáu gắt hay to tiếng với mọi người trong gia đình.
Anh muốn gia đình là chốn bình yên nhất mà chúng ta có thể về. Em có biết mỗi
giọng nói dịu dàng của em, cử chỉ nhẹ nhàng của em sẽ làm tan biến đi mọi nỗi
bực dọc đời thường. Đôi khi “lạt mềm buộc chặt”, phải không em?
Hạnh phúc khi mất nhau? Năm đó, xứ lạnh nằm yên trong lồng ngực. Em nhớ những
ngày mình cùng đội mưa đến trường trong cái lạnh duy nhất ở xứ này. Cái lạnh
làm tay em co cứng trong đôi tất mỏng. Em đã thầm cảm ơn cái lạnh ấy đã cho em được
những phút giây ngọt ngào trong bản tình ca anh hát. "Người yêu hỡi xin giấu lệ sầu khi chia tay tình đầu...",
trên hành lang ký túc xá, anh vẫn say sưa đàn ghita hát cho em nghe. Hát như
thể bao nhiêu đam mê đã ứ đầy, đã bung ra thành những thanh âm giàu giai điệu. Những tháng ngày bình yên ấy, những bữa cơm bụi sinh viên, những
đêm giao lưu thơ nhạc tại giảng đường... tất cả vẫn còn đây, vẹn nguyên và đủ đầy.
Đôi lúc em tự hỏi vì sao anh để mất em giữa những ngày bộn bề công việc và cơm
áo. Tại sao anh không ủ ấm em bằng những nụ hôn ngọt ngào, mà lại bỏ
em giữa những bộn bề của cuộc sống. Nhưng mối tình đầu của em, anh vẫn nguyên
vẹn trong tim em với những vết cào quá khứ. Những cơn đau đã qua, em bình an tồn tại khi không anh và
vượt qua những va vấp đời thường, em đứng dậy bởi những điều cần phải sống.
Sống đẹp như một ngày đẹp trời anh đã viết cho em! Có những giấc mơ em chỉ nhìn thấy hình ảnh anh đi trong mưa, cười
trong mưa và anh khóc. Anh nói với em về một điều bình dị của tình yêu, đó là
anh không bao giờ quên em. Trong giấc mơ anh thường ngồi đàn thật buồn, hát
thật buồn và nhìn em thật buồn. Em từng hỏi anh vì sao anh xa em, anh ngậm ngùi: đừng hỏi anh như
thế. Khó nói lắm. Chỉ biết là từ lâu lắm rồi trong anh không còn hình bóng em.
Nhẹ nhàng thế ư? Nhẹ đến mức anh có thể nguôi quên như thế, có thể bình an như
thế, có thể sống như thế... Em vô nghĩa đến mức anh không thể nói với em vì sao
anh chia tay. Đó là nỗi ám ảnh duy nhất trong em! Năm năm rồi, thời gian đã đổi thay khá nhiều, đã xếp lại mọi
trật tự vốn có. Em rời xa xứ lạnh và neo vào một bến thuyền khác. Em bước lên
chiếc thuyền mình tự đóng - mở với bao nhiêu hoài vọng mới - cũ đan xen. Hạnh phúc không phải là khi mình có nhau mà hạnh phúc vẫn còn
khi mình mất nhau mãi mãi. Em trân trọng những kỷ niệm về anh như trân trọng
chính trái tim và cuộc sống của mình. Vì với em, tình yêu không phải một trò chơi.
Tình yêu là một nỗi đau ngọt ngào. Mối tình đầu. Xứ lạnh vẫn bình an khi em trở lại. Một ngày đẹp
trời, vẫn góc quán ấy, những chỗ chúng mình ngồi ngày xưa đã có ai kia tình tứ.
Em gom những kỷ niệm lại và tung lên trời trong một đêm trăng. Sương trắng phủ
lên thành phố. Có một nỗi nhớ cấu cào. Đó là mảnh ký ức cuối cùng vực em dậy để
cân bằng - có một ngày đẹp trời anh vụt mất tình yêu!
Mơ tết
quê nhà
Những nôn nao tết trong tôi không hẳn vì tết là dịp hội hè. Đi
làm xa nhà cả năm, tôi chỉ mong tết như một kỳ nghỉ vài ngày, không công việc,
không stress, không có những bức bối thường nhật... Một kỳ nghỉ ở ngay chính căn nhà thơ ấu của mình, bên ba mẹ, để
thấy lòng thật bình yên, dù là một kỳ nghỉ không dài. Từ lúc lớn lên, đi học xa
nhà rồi đi làm xa, tết của tôi bao giờ cũng đi kèm với những vội vã, những ngày
qua quá nhanh và những dự định chưa bao giờ làm kịp... Năm nào tôi cũng cố để
dành phép xin về sớm một chút, đi muộn một chút, nhưng chưa bao giờ toại
nguyện. Tôi thèm được sống trong bầu không khí của những ngày giáp tết,
khi mọi người lục tục dọn dẹp nhà cửa, quét vôi, sơn cửa, khoác cho căn nhà thường
ngày của mình một màu áo mới. Thợ vôi trong những ngày giáp tết đắt sô kinh
khủng, thường thì không tìm ra hoặc vì đắt sô quá làm không kỹ nên ba tôi hay
mua vôi, mua sơn về túc tắc tự làm. Hồi tôi còn ở nhà, những thứ bảy, chủ nhật
gần trước tết, tôi luôn phụ ba sơn cửa, chà mạng nhện, quét vôi... Sau đó dọn
dẹp bàn thờ ông bà, chùi bộ lư đồng cho lên nước bóng loáng, rửa tất cả ly
tách, chén bát, nồi niêu sạch sẽ. Ra nghĩa trang dọn cỏ, quét vôi, đồ lại chữ trên bia mộ ông bà. Đến
ngày cuối năm đi dạo chợ hoa tết, hì hục bê về mấy chậu hoa mai, hoa cúc vàng
rực. Mẹ tôi thích hoa vàng nên tết nào nhà cũng vàng rực sắc hoa. Hồi đó, những
việc tẩn mẩn như vậy làm tôi chán kinh khủng, bởi trong lúc mình chúi đầu với
cọ sơn, vôi vữa đầy người thì ngoài kia, nắng tết vàng ươm, mơ hồ như lụa, gió
bay, lá reo và bao nhiêu điều hấp dẫn đang chờ đón. Đến khi xa nhà đi học, rồi đi
làm, lúc tôi được nghỉ tết về nhà thì nhà cửa đã khang trang, một tay ba cặm
cụi làm hết. Mà ba thì ngày càng già đi, sức khỏe chẳng thể như xưa... Bây giờ
tôi chỉ ước mình có lúc nào đó được rảnh rang để lăng xăng đỡ đần ba những ngày
giáp tết... Tôi nhớ hồi bà ngoại còn sống, tết nào bà cũng gói bánh tét. Lá
chuối hái từ vườn nhà cô Bảy bên cạnh nhà, phơi nắng để vừa heo héo, lấy khăn
lau sạch. Đậu xanh ngâm sẵn và đãi vỏ từ ngày hôm trước. Nếp gói bánh bao giờ
cũng là loại nếp ngon nhất, mới nhất mà ngoại gởi mua từ quê... Buổi chiều
ngoại gói bánh tét, tôi thường lân la ngồi bên cạnh, lòng ngập tràn hạnh phúc
khi được ngoại nhờ vả một công đoạn nào đó, như xếp lá, cầm dây đay cho ngoại
buộc bánh, lâu lâu lại được ngoại đút cho một chút nhân đậu xanh beo béo, thơm
thơm... Năm nào cũng vậy, sau khi gói bánh xong, tôi được ngoại gói cho
một chiếc bánh tét tí hon. Chiếc bánh tét tí hon này, có khi có nhân hoặc không
nhân, do được gói từ những nguyên vật liệu còn dư lại, đối với tôi lúc đó là
một báu vật... Ngoại xếp củi nhen lửa nấu bánh, củi thường là những nhánh cây
to cỡ bằng cổ tay người lớn, lò nấu bánh than hồng đỏ rực. Tôi quẩn quanh bên
lò bánh tét của ngoại đến tận nửa đêm, có lúc ngủ quên mất, nhưng khi thức dậy,
bao giờ câu đầu tiên tôi hỏi ngoại cũng là về chiếc bánh tí hon... Rồi ngoại mua dừa, mua gừng về xắt lát làm mứt. Tết năm nào, nhà
nào cũng bắt buộc có hai món mứt đó, như thể thiếu mứt dừa, mứt gừng và hạt dưa
thì không phải là tết... Sau này ngoại mất, tôi đi làm xa, tết đến mẹ ít khi
bày biện làm bánh, làm mứt... Bây giờ thì hằng năm, tôi thường hẹn mẹ chờ tôi
về để tôi đưa mẹ đi sắm tết. Hai mẹ con đi sắm tết không chỉ là niềm vui của mẹ
mà còn là niềm hạnh phúc của tôi, khi thấy mắt mẹ lung linh cười... Những ngày giáp tết ở thị xã bé tẹo của tôi, chợ tết thường
phình to ra một cách bất ngờ, người bán và người mua đều gia tăng, rộn ràng,
tấp nập. Đi chợ với mẹ thường sẽ gặp muôn vàn người quen, sẽ phải liên tục cúi
chào và mỉm cười khi có ai đó hỏi han. Để mẹ sẽ sung sướng trả lời: con trai
tôi ở xa về đó! Sẽ khệ nệ hai tay xách hai túi thức ăn, bánh trái nặng trĩu mà
có khi sau tết, khi tôi đi rồi, ba mẹ ở nhà dễ chừng phải ăn đến cả tuần lễ chưa
hết.
Biết là phiên chợ đầu năm sẽ họp lại vào ngày mồng hai tết, nhưng
năm nào cũng vậy, những ngày tết của gia đình chỉ có ba người chúng tôi luôn
tràn ngập thức ăn. Mẹ luôn mơ ước gia đình bé nhỏ của chúng tôi sẽ nhanh chóng
thêm người, tôi ray rứt vì chưa làm được cho mẹ nguyện ước này, mà cũng chẳng
biết bao giờ mới làm được. Bởi tình yêu chưa bao giờ là một điều dễ dàng đối
với tôi, em chưa bao giờ là của tôi, chỉ là một bóng hình thật mơ hồ, thoáng có
thoáng không và tôi phải luôn đau đáu vì em... Ôi,
sao mà nhớ quá chừng màu nắng quê tôi vào những ngày giáp tết, thân thuộc đến
cháy lòng...
Gửi Tháng Giêng
Đêm qua giật
mình tỉnh giấc, tung chăn mới nhận ra cái gì đó rất khác lạ ngoài ô cửa, cái
lạnh trở mình của những ngày cuối năm. Thì ra bước chân tháng mười hai đang dần
khuất dạng, xa, xa hơn, rất xa... Ngày nắng âm ấm, đút hai bàn tay vào túi áo rồi lại giật mình
thả tay ra, có cái gì như là lá me rụng, lả tả, xiêu xiêu quét nhẹ xuống đường.
Góc phố bỗng làm chùn bước chân bởi những cảm xúc lãng đãng, mơ hồ từ đâu bay
về... Bóc tờ lịch thơm dịu, tay run run cầm ngày 31 trong tay, chợt
nhận ra con số 1 đôi khi cũng lạ quá! Nửa vui như trẻ nhỏ hồn nhiên, nửa bồn
chồn như bà lão tóc trắng, tự cười mỉm với chính mình mà chẳng hiểu vì sao? Ngồi vào bàn gạch chi chít những kế hoạch đã làm trong năm và…
khó chịu khi số chữ "OK" lại ít hơn con số 0. Tất cả đã đặt một dấu
chấm. Rồi lại sẽ bắt đầu... Bắt đầu bằng những lời hứa trong veo với trang giấy
tinh khôi... Mong manh và mỏng mảnh - ranh giới giữa hai ngày, hai tháng, hai
mùa, hai năm. Chợt nhủ với lòng: từ mai nhất định sẽ dậy sớm đón ban mai lộc
mới, đón gió, đón mây, đón cả mảnh hồn tươi trẻ lạc mất hôm nào. Ô cửa sổ ơi, đừng
đóng vội nhé! Tháng giêng vẫn không mất đi cái vội vã trên từng gót chân nơi
phố đông, vẫn không vỗ về trọn vẹn từng đôi mắt khát khao hao gầy của những em
bé lẻ loi, co ro trong cái lạnh lập xuân dưới một góc đường ồn ào, náo nhiệt đủ
mọi âm thanh và rực rỡ đèn hoa, vẫn không che lấp khuôn mặt mệt mỏi ưu tư của
bóng dáng ai gầy gầy kĩu cà kĩu kịt gánh hàng rong. Nhưng, sẽ có những bước chân chầm chậm hơn để đợi chờ khoảnh
khắc ôm chầm lấy ai đó thương yêu và nụ cười nào giòn tan trong bầu không khí
ngọt lịm...; sẽ có những bàn tay bé bé đặt trong một bàn tay lớn, ấm áp diệu kỳ
vô ngần; sẽ có niềm tin, nghị lực và tình yêu nào cho những đôi vai nặng trịch
tiếp tục đi vạn nẻo đường đời mà hoa trong lòng nở thơm mát… Dường như - tháng giêng - con người ta đang trưởng thành hơn...
Hoa Đào Năm Ấy
Cây anh đào cổ thụ ngày nào vẫn âm thầm soi bóng trước sân trường
tôi. Bao lứa học trò trước và sau tôi đã từng chạy giỡn nô đùa, từng hẹn hò (dù
chỉ là trao nhau một cái nhìn, một tờ thư nhỏ) dưới bóng râm của tàn cây rậm
ấy. Đã bao lần cây thay lá, bao lần khoác lên mình chiếc áo hoa làm
rực sáng khoảng sân trường. Không biết cây đã bao nhiêu tuổi? Chỉ biết khi tôi
hãy còn là cô bé con, cây đã cành nhánh xum xuê, gốc đã to xù xì như một ông
già. Tôi thường mân mê lớp vỏ cây nứt nẻ, tinh nghịch leo lên cháng ba cây ngồi
vắt vẻo vừa nhâm nhi quà bánh, vừa ngắm những đám mây trắng trôi bềnh bồng qua
vòm lá xanh... Không hiểu sao với tôi khi ấy cây anh đào luôn gợi cảm giác thân
thiết, sẻ chia. Mỗi khi có chuyện buồn (bị điểm thấp hoặc thầy cô la rầy vì nói
chuyện hay ăn vụng trong giờ học), đợi đến lúc ra chơi tôi lại tha thẩn bên cây
anh đào, táy máy khắc những dòng chữ như trút đi nỗi buồn vô tội vạ vào thân,
nhánh cây. Những dòng chữ than thở ấy sau này được các cô cậu học trò khác…
viết tiếp đầy rẫy trên thân cây. Nhưng có lẽ để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất về cây anh đào
là mỗi độ tết đến. Ngồi trong lớp học mà tôi cứ mải mê ngắm nhìn những nụ biếc đơm
đầy cành. Hoa đeo cả tận gốc cây xù xì. Những chùm be bé xinh xinh thi nhau nở
rộ từ những ngày chớm đông. Trông từ xa, cây anh đào trước sân trường tôi giống
như chiếc dù hoa xinh xắn in trên nền trời. Hoa anh đào lâu tàn nên thường được chưng trong dịp tết. Chỉ cần
chọn một cành thật sai nụ cho vào bình chứa nước sạch là có được bình hoa tươi đến
qua "mồng". Tôi còn nhớ dạo ấy tất niên trường tôi lớp nào cũng chưng
một nhánh anh đào, trên treo đầy những tấm thiệp xuân. Nhánh anh đào làm sáng
rực lớp, khiến ai cũng thấy mùa xuân đã về trước cửa. Giờ đây, hoa anh đào gần như rất hiếm thấy ở các sân trường. Nó được
thay bằng phượng, bằng những cây bàng rất dễ trồng, nhanh tỏa bóng mát. Cây anh
đào trước sân trường cũ cũng không còn. Thế nhưng mỗi lần ngang qua cổng trường
xưa, nhất là mỗi độ tết đến, lòng tôi lại nao nao nhớ về những mùa hoa năm ấy.
Đêm của ngày qua
Chị trở lại Hà Nội với
ước mơ ngày cũ sau hai năm xa cách. Nhìn con đường rộng dài hơn nhưng không vơi
bớt sự tấp nập, ồn ào. Gọi điện cho người xưa, những xuyến xao thủa ấy vẫn đủ
để làm chị rạo rực. Giọng
anh nghe như hững hờ lại như ngóng đợi. Hay tại chị quá đa cảm, yếu mềm. Cây
hoàng yến rủ những
chùm hoa rực rỡ vàng làm buổi chiều xốn xang hơn. Bao nhiêu năm qua rồi, nó vẫn
đẹp, lộng lẫy và kiêu sa như thế. Anh
đợi chị, chỉn chu và nghiêm túc với chiếc cà vạt màu trầm. Chị bật cười: “Trông
anh như đi dự hội nghị cấp cao chứ không phải đón người cũ”. “Vậy sao? Em thì
vẫn thế. Bướng bỉnh và hay châm chọc”. Chị
nhìn chiếc SH màu mận bâng quơ: “Anh đổi xe lúc nào vậy. Đẹp nhưng có lẽ không
hợp với một ông thầy”. “Ừ! Vì thế thầy phải đổi
nghề”. Chị bàng hoàng: “Anh đùa?”. “Sao lại đùa. Anh mới mở công ty cùng vài
người bạn”. Anh
chìa cho chị tấm card có dòng chữ giám đốc maketting kiểu cách. Chị thấy hẫng
hụt như vừa mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá. Tiếng dương cầm thánh thót nhỏ
vào không gian từng giọt, từng giọt hoài vọng, u buồn. Cô gái đánh đàn mơ màng
nhìn ra vòm ánh sáng rực rỡ cuối con đường. Bất giác, chị muốn mình biến thành
các thanh âm, vượt thoát khỏi cuộc gặp gỡ không như mong đợi, vượt thoát khỏi
anh và khoảng không xa lạ đến vô cảm nhường này. Giảng
đường của tuổi hai tám bình lặng chứ không xôn xao, háo hức như thời thiếu nữ.
Chị đứng khép mình nơi cuối hành lang hun hút gió, nơi những chùm hoàng yến rực
lên màu nắng, bâng khuâng nhìn đám sinh viên hồn nhiên cười đùa. Từng
mảng kỷ niệm thức dậy, vẹn nguyên, tràn đầy như thể vẫn còn vương vấn đâu đây.
Ngày đầu tiên quen anh cũng là một ngày đầy nắng. Cả hai tình cờ đứng cạnh nhau
cuối dãy hành lang này ngắm nhìn khoảng không thênh thang trước mặt. Vài câu
hỏi bâng quơ để rồi sau hai năm tình cờ chung lớp không thể thờ ơ với nhau được
nữa. Tình
yêu lớn dần theo thời gian và những chia sẻ rất đỗi đời thường. Lớn lên ở miền
quê khác nhau nhưng đều chật vật vì miếng cơm manh áo, cả anh và chị đều nuôi
trong mình khát vọng vươn lên mãnh liệt. Sau
những ngày hăng say, miệt mài học tập bên nhau, kết quả học tập xuất sắc chào
đón cả hai người. Chị trở về quê trong nỗi bịn rịn thương nhớ và lời ước hẹn
của anh. Đàn ông phải là cánh chim đại bàng vẫy vùng nơi bầu trời cao rộng. Chị
hiểu. Và chấp nhận chờ đợi. Một
năm….rồi ba năm, “Em đừng mòn mỏi vì anh nữa. Mọi thứ chưa như anh mong muốn.
Mà anh lại không thể dừng lại lúc này. Anh vẫn yêu em. Nhưng…con gái có thì.
Anh cầu mong em hạnh phúc”. Chị đã chết lặng trong vòng tay vỗ về của anh,
không nước mắt, không trách cứ, nhưng lòng vụn vỡ vì sau dằng dặc ngày chờ đợi,
tình yêu, vết thương lòng không dễ gì rêu phong khi kỷ niệm luôn tràn đầy nơi
sâu thẳm trái tim. Chị
quyết định trở lại Hà Nội học thêm và lắng nghe một lần nữa những thanh âm nồng
nàn thủa ấy. Anh vẫn điện thoại cho chị những lúc cuộc đời chẳng bình yên. Anh vẫn
chưa có ai.
Chị
đã nghĩ, mình có thể chấp nối những yêu thương ngày cũ nếu còn đủ xuyến xao khi
gặp lại anh. Thậm chí, sẽ hy sinh cả sự nghiệp đã vững vàng, để cùng anh bươn
trải giữa thành phố rộng lớn này.Vậy
mà, lần gặp nhau đầu tiên giữa ngần ấy thời gian, đầy hy vọng và mong ước cuối
cùng gói lại trong nỗi trống trải, mỏi mệt như thể vừa vượt qua cơn giông bão. Anh
có thanh thản không khi để chị lại một mình chênh chao trên con đường dài rộng,
cũng như bỏ lại sau lưng khối kiến thức quý giá tích luỹ bao năm để rồi trở
thành một nhà kinh doanh, lạnh lùng, tính toán? Chị
không biết, nhưng chị hiểu, chị đã mất anh hay chính anh đang đánh mất mình.
Chị thẫn thờ bước trên con đường ngập trời lá, thoang thoảng hương đêm. Nghe
gió dịu dàng vuốt ve làn tóc buông lơi ngan ngát mùi bồ kết... Chuông
điện thoại không ngừng réo rắt. Mấy cô nhóc cùng phòng nháy nhau: “Chị Duyên
ơi! Hà Nội gọi Hải Phòng có nghe rõ không. Anh nhớ và yêu em lắm lắm!” rồi cười
khúc khích. Chị
nhấc điện thoại ngập ngừng. Bỗng dưng thấy sợ cái giọng nửa hững hờ nửa ngóng
đợi của anh, dẫu biết mình chẳng đủ can đảm của ngày nào “Duyên này. Chưa ngủ
phải không. Anh muốn em về công ty anh làm Tài giao dịch của em chắc chắn có
đất dụng võ. Và, biết đâu, chúng mình…”. Chị
cúp máy giữa lúc anh đang hào hứng lên kế hoạch, cảm giác mình vỡ òa rồi muốn
tan ra. Chị đã từng dệt thời gian xa cách bằng những đêm lao xao kỷ niệm cùng
hoài vọng. Cuộc đời rồi vẫn còn những đêm như thế, không phải cho anh mà cho
chị, cho một ngày mới bắt đầu. Vũ Mai Thùy
Nỗi nhớ không phải là tình yêu
“Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ - tiếng nhạc trầm
du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc,
lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh
mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu…”. ... Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ… Rượu đã nhạt còn rót vào chén vỡ… làm sao mà ta say...? Họ đã từng yêu nhau. Một tình yêu bắt đầu với những cái nhìn
đầu tiên trong phút chốc, diễn ra khá nhanh, thật chóng vánh, tiến triển khá
đẹp, khá lãng mạn. Nhưng kết thúc cũng thật mau và cũng khá vội vàng. Cuộc sống đã cách xa, ngày tháng cũng đã qua và mọi chuyện
đã dần như trở vào quên lãng. Mỗi người trong bọn họ đều đã có một cuộc sống
riêng và cũng chẳng thể ngó ngàng đến cuộc sống của nhau. Thế nhưng đến một ngày vô tình đi về qua lối cũ, anh bắt gặp
lại bóng dáng của cô thấp thoáng phía cuối con đường… Anh chợt thấy có một cái
gì đó bỗng lạnh, chợt thoáng qua thật mau. Và như thấy lòng mình đang đứng lại…
Anh tự trấn an, cười thầm và tự nhủ: “Không phải! Có lẽ, chỉ là cảm xúc thôi…”.
Đêm hôm ấy, trở về nhà sau một cuộc vui và men bia nồng nặc,
một mình trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn chiếc bể cá, nhìn những sỏi đá, anh
thấy lòng mình sao băng giá, cô lạnh, đơn độc đến tái tê… Quá khứ chợt ùa về, anh mơ màng chìm mình trôi vào trong nỗi
nhớ. Nơi mà trong tiềm thức có một khoảng lặng với một cảm giác thật yên bình.
Nơi mà chỉ có mỗi hai người, tay nắm tay, vai kề vai chạm khẽ, miệng tươi cười
và ánh mắt xôn xao… Lúc đó, anh hiểu rằng - anh đang nhớ. Một nỗi nhớ.. không
có mấy ngọt ngào… “Anh… Em thấy nhớ anh… Hãy đến đây! Và nắm lấy tay em…” Cuối cùng thì anh cũng đã đến để gặp lại cô, người từng rời
bỏ anh để ra đi theo những gì cô cho là hạnh phúc. Anh vẫn đến dù lòng đã mang
nhiều trĩu nặng, vẫn đến dù chỉ là một lời nhắn được gửi gắm từ phía cô… Và đôi
khi anh đến vì lòng trót mang một lời hứa, lời hứa rằng sẽ mãi không bỏ cuộc…
một lời hứa tự thửa bao giờ…
Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ - tiếng nhạc trầm du dương
buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau,
lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước
nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu. Anh nhìn cô, nở một nụ cười gượng
gạo. Cô im lặng nghoảnh mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời gió thổi, những
ngọn gió xôn xao… Những ngọn gió… không có mấy ngọt ngào… “Anh… chúng mình đừng gặp nhau nữa nhé… Thật sự, em không yêu anh đâu, em chỉ thích anh thôi… Chỉ là em thấy nhớ anh thôi…” Anh đưa tay xóa cái tin nhắn vừa nhận. Chân bước đi, môi nở
một nụ cười dúm dó. Bạn biết chuyện, trách bảo: “Cứ như trò chơi, không hiểu
gặp làm gì?”. Anh nheo mắt nhìn bạn rồi thở dài quay đi không nói. Tay châm
điếu thuốc khẽ hút một hơi thật dài. Anh nhả khói, những làn khói mong manh bay
cao dần rồi trôi theo làn gió. Gió xôn xao, cơn gió chẳng ngọt ngào… “Có hay xem phim không?” “Có! Mà sao?” “Có thấy có những người suốt cả bộ phim, suốt cả cuộc đời
cứ dửng dưng lẳng lặng. Nhưng đến lúc sắp chết lại vội vã đi tìm, hoặc làm mọi
điều chỉ để nhìn thấy, để gặp gỡ một người… có thấy không?” “Ừh… có…” Đấy, cuộc sống là thế. Bình thường có mấy ai muốn tỏ ra mình
không mạnh mẽ. Nhưng rồi sẽ đến một lúc nào đó, trong một góc khuất của chính
họ, họ sẽ làm mọi thứ, mọi điều để được sống thật với lòng mình. Dù chỉ là một
cái nhìn từ xa, một cái nhìn lặng lẽ thì họ vẫn muốn, vì đó là cái khoảng lặng
mà họ muốn kiếm tìm. Và thường thì họ sẽ chẳng bao giờ hối hận vì điều đó. Cho
dù họ thừa biết rằng đó chỉ là nỗi nhớ. Một nỗi nhớ chẳng phải là tình yêu. Một
nỗi nhớ.. không có mấy ngọt ngào…. Ai nói rằng tình cảm lưu luyến là điều khiến người ta đau
khổ Ai nói rằng biển đời chìm nổi, chỉ có tình yêu là vĩnh
cữu Dù có lúc chia ly, có khi gặp lại Dù có khi sum họp ,có khi tan Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian…
trọn đời…
Thế giới xung quanh có muôn vàn loài hoa, mỗi
loài đều mang ý nghĩa riêng hoặc tượng trưng cho điều gì đó. Hiểu biết về chúng
sẽ giúp ta cảm nhận mỗi vẻ đẹp một cách toàn vẹn nhất. Hoa loa kèn - Đỏ: vẻ đẹp và sự kiêu hãnh. - Trắng: sự trong trắng thuần khiết. Hoa trà - Đỏ: Sự khiêm nhường - Trắng: Vẻ đẹp tinh tế Hoa cẩm chướng - Đỏ: Trái tim tội nghiệp - Hồng: Tôi không bao giờ quên bạn - Vàng: Sự khinh bỉ - Trắng: Đáng yêu và ngọt ngào Hoa cúc - Đỏ: Tôi yêu bạn - Trắng: Sự chân thật, ngây thơ - Vàng: Tình yêu nhẹ nhàng Hoa tử đinh hương - Màu tía: Mối tình đầu - Màu trắng: Sự ngây thơ trẻ trung Hoa hồng
- Màu đỏ: Tình yêu - Màu vàng: Tình bạn - Màu hồng: mối tình đầu, lãng mạn, tình yêu tuổi trẻ - Màu trắng: Sự trong trắng tinh khiết Các loài hoa khác Hoa đỗ quyên: Sự ôn hoà Hoa hải đường: Sự thận trọng Hoa thuỷ tiên: Sự tôn kính, quý trọng Hoa thược dược: Hay thay đổi Hoa thạch thảo: Tình yêu chung thuỷ Hoa lay ơn: Sự chân thành Hoa dâm bụt: vẻ đẹp hiếm có Hoa lan dạ hương: nét đẹp dè dặt Hoa tú cầu: Cảm ơn bạn đã hiểu Hoa lan chuông: Hạnh phúc tăng dần Hoa tầm gửi: Hãy hôn tôi Hoa sen cạn: Lòng trung thành Hoa phong lan: Tình yêu, vẻ đẹp, sự tao nhã Hoa bướm: Sự cân nhắc Hoa mẫu đơn: Sự e lệ, rụt rè Hoa mõm chó: Sự kiêu căng ngạo mạn Hoa cẩm chướng râu: Lòng gan dạ, quả cảm Hoa tulip: Sự danh tiếng Hoa violet: Sự khiêm nhường giản dị
Tản
mạn ngày Xuân với chữ “Hòa”
Cứ mỗi
độ Xuân về, Tết đến là trên phố Hàng Bồ, Bà Triệu, trong Văn Miếu, cùng nhiều
nơi khác của Thủ đô Hà Nội lại xuất hiện những "ông đồ nho" thân quen
bên nghiên mực tàu và xấp giấy đỏ, sẵn sàng đáp ứng thú chơi chữ tao nhã ngày
xuân của mọi người, mọi nhà. Những năm trước, người Hà Nội thành kính với chữ
Tâm, chữ Đức, chữPhúc, Lộc, Thọ, Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín... chữ nào cũng là
mục đích, niềm khao khát vươn tới của con người, thì năm nay, mọi người lại
tin, yêu, thành kính với chữ "HÒA". Có những người thích chữ"Nhẫn" để tu thân, tĩnh độ trong
cuộc sống: "Muốn hòa thuận trên dưới, nhẫn nhịn đứng hàng đầu", một
nét đẹp của người dân đất Việt. Hà Nội năm nay đón Tết Đinh Hợi, một cái Tết
rất đặc biệt: Vừa đón mừng Hộinghị APEC với hàng chục nguyên thủ các quốc gia
trên thế giới hội tụ tại đây lại đón mừng sự kiện Việt Nam gia nhập WTO...
những sự kiện lớn chưa từng có trong suốt chiều dài lịch sử nước nhà, mở ra một
bình minh rạng rỡ của dân tộc. Một không khí tràn đầy hứng khởi trong sắc Xuân
Đinh Hợi. Không biết ai đã khởi xướng dâng lên trước cửa mùa xuân này một chữ
"Hòa", để các cụ "đồ nho mới" đua nhau viết tặng mọi người.
Có lẽ lần đầu tiên chữ "Hòa" trở thành một biểu tượng duy nhất đúng
cho vận hội quốc gia hôm nay. Trong chữ Hán có hai chữ Hòa: Chữ "Hòa"
là một bộ chữ riêng có nghĩa là cây lúa, và một chữ "Hòa" là nhân
hoà, hòa bình, hòa mục, thuận hòa, hòa hợp... với nhiều nghĩa khác nhau. Chữ
"Hòa" được tặng, cho, trong mùa Xuân này là chữ Hòa thứ hai: Nhân
hòa, hòabình... nó là sự kết hợp của chữ Hòa (lúa) với chữ Khẩu (miệng) thành
Hòa (mọi người đều có lúa), với ý nghĩa rộng lớn, cao đẹp hơn: Nhân hòa, Hòa
bình, yên hòa, an bình, hòa thuận, chan hòa... Người Hà Nội tiếp nhận chữ Hòa
như tiếp nhận một niềm vui mới: Hòa không tranh chấp, trên thuận dưới hòa, hòa
mục, hòa hiếu, an lành, chủ hòa, cộng hòa, ôn hòa, hòa chung, hòa nhã, hòa
nhập, hòa đồng. Chữ hòa này cũng là "hòa nhi bất đồng" (hòa nhưng
không tan đồng). Từ trong Kinh thánh chuyện chim bồ câu ngậm nhành
ô liu sau nạn Hồng thuỷ, đã trở thành biểu tượng báo hiệu Hòa bình cho nhân
loại. Sách xưa nói: Mọi việc lớn trong thiên hạ muốn thập thành phải đắc tam
tài: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hưng Đạo vương TrầnQuốc Tuấn trước lúc lâm
chung đã nói với vua Trần Anh Tông: Muốn yên nước, thắng giặc thìvua tôi đồng
lòng, anh em hoà mục, cả nước giúp sức thì giặc phải tan. Vả lại, khoan thư sức
dân để làm kế sâu rễ bền gốc, đó là thượng sách giữ nước. Ở thế kỷ XV, Nguyễn
Trãi viết: Hòa nước sông chén rượu ngọt ngào, trên dưới một lòng phụ tử, lấy
yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều, rút cuộc, lấy đại nghĩa để thắng hung tàn,
lấy chí nhân để thay cường bạo... Xã tắc từ đó vững bền, non sông từ nay đổi
mới. Nhớ lại, trong tuần lễ Hội nghị APEC ở Việt Nam,
cơn bão lớn cứ rình dập ngoài khơi, bỗng chậm lại, rồi tan đi. Trời Hà Nội
trong xanh đẹp như mùa Thu tháng Tám "Mây của ta trời thắm của ta".
Thực là thiên thời - địa lợi - nhân hoà. Những khuôn mặt rạng rỡ của các nguyên
thủ quốc gia, có những vị chưa bao giờ tới Việt Nam, xúng xính trong bộ trang
phục truyền thống của dân tộc ta, phô trương trước toàn cầu, khiến tâm hồn mọi
người dân Việt tràn ngập niềm tự hào vui lớn. Hòa bình, hai tiếng thiêng liêng,
vĩ đại, niềm khát khao hạnh phúc tột cùng của nhân loại, không chữ nào sánh
kịp. Năm mới với chữ Hòa, hiền hòa, hòa thuận, hòa
mục... không chỉ là hiểu người, biết người, học hỏi người, vui vẻ với thành
công của người mà còn là niềm vui chung, hạnh phúc trong tình yêu, trong chan
hòa cuộc sống.Nguyễn Trãi đã từng nói: "Hòa bình là cái gốc của nhạc.
Thanh âm là văn của nhạc. Xin bệ hạ yêu nuôi dân như con để chốn thôn cùng xóm
vắng không còn tiếng oán hận buồn than, như thế mới không mất cái gốc của
nhạc". Cái nếp cứng nhắc một thời đã tạo nên những bất hòa, tranh chấp,
xích mích từ nhỏ nhặtlớn dần lên trong xã hội, rồi bất hòa trong tôn giáo, tín
ngưỡng, sắc tộc... đã từng gây nên thảm khốc. Giờ đây, sự hòa hợp đãcho thấy một viễn cảnh tươi
sáng. Người nông dân cầu mong "mưa thuận gió hòa", "Phong đăng
hòa cốc", lúa chật nhà, gà chật chuồng, người người no đủ, yên vui. Trọng
tình làng nghĩa xóm, luôn luôn tôn trọng hòa giải, hòa thuận để chan hòa tình
thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Ngày Xuân, trong niềm cảm khái cao đẹp trước sự
an hòa, thịnh vượng hôm nay, ta không còn nghẹn ngàonhư bài thơ "Ông đồ”
của nhà thơ Vũ Đình Liên nữa. Hôm nay, dâng nén tâm hương trước mùa Xuân, xin được
mạn phép thử thay một vài từ trong bài thơ ấy:
Đào năm nay khoe sắc Vẫn gặp ông đồ già Người xúm quanh đông chật Xin ông một chữ "HÒA"
| |